"Cô ở đâu để tôi đưa cô đến về ?"
- Thật ngại quá, phiền anh rồi !
"Không sao"
Doãn Duyệt đưa Liễu Hiên về biệt thự riêng của Doãn Lục Lang.
- Một lần nữa cảm ơn anh đã giúp đỡ !
Doãn Duyệt không để tâm đ ến Liễu Hiên đang nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong biệt thự.
- Anh có muốn vào trong uống tách trà không ?
"Không cần !"
- Vậy tôi vào nhà đây.
Anh đi đường cẩn thận !
Doãn Duyệt nhìn Liễu Hiên bằng ánh mắt dịu dàng "tôi về đây"
- Chúc anh thượng lộ bình an !
Doãn Duyệt không nói gì, chỉ quay lưng rời đi...
Liễu Hiên ngoáy đầu nhìn Doãn Duyệt rồi mới đi thẳng vào sảnh...
……
Cô chủ, ! Là cô thật sao ?
- Thím !
Thím Vương rơm rớm nước mắt khi nhìn thấy Liễu Hiên "thím lo lắng cho cô chủ đến mất ăn mất ngủ, thấy cô trở về thím mừng quá !"
Liễu Hiên mỉm cười "con không sao đâu ạ !"
Thím Vương nhìn Liễu Hiên một lượt từ trên xuống, thấy cô không việc gì nên thím Vương mới thấy yên tâm.
Cậu chủ đã hay cô trở về chưa ? Cậu ấy chắc hẳn sẽ rất vui mừng !
Thím Vương là người chứng kiến Doãn Lục Lang đã đau khổ đến mức nào khi Liễu Hiên mất tích.
Thím biết cậu chủ của mình luôn nuôi nấng hy vọng, bất kỳ một ai cũng nghĩ rằng Liễu Hiên đã chết, riêng Doãn Lục Lang vẫn không ngừng tìm kiếm cô.
- Lục Lang đâu rồi thím ?
Dạ, cậu chủ đi làm chưa về !
Liễu Hiên nhìn lên lầu rồi đi thẳng lên phòng...
- Thím đừng báo lại với anh ấy rằng con đã về, con muốn cho anh ấy bất ngờ.
Dạ cô chủ !
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh.
Cô dang tay ngã xuống giường, lòng thầm cảm thán "Thật dễ chịu, lâu lắm rồi mình mới được ngửi thấy mùi hương này".
Liễu Hiên tham đắm, cô ôm lấy chiếc gối đầu của Doãn Lục Lang đưa lên mũi ngửi, ôm chặt chiếc gối trong tay rồi ngủ đi từ lúc nào cũng không hay.
Đến giữa đêm khuya thì Doãn Lục Lang mới trở về nhà.
Hôm nay, anh rất mệt mỏi vì có quá nhiều việc cần phải giải quyết.
Doãn Lục Lang không bật đèn lên mà đi thẳng vào phòng tắm, một lúc sau đó rất lâu...anh trở ra rồi ngã xuống giường nằm, vươn vai một cái rồi mới thả lỏng cơ thể.
"Hửm ?"
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, Doãn Lục Lang hốt hoảng ngồi bật dậy "là Tiểu Hiên Hiên thật sao ?"
Anh không dám tin, nhưng anh rất vui mừng và rất hy vọng.
Anh đưa tay bật chiếc đèn ngủ !
Ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hiên, cô đang ngủ say...trông cô như một thiên thần, nét mặt của cô khi ngủ nó vừa hiền lành vừa đáng yêu.
Anh đưa tay ướm nhẹ vào nửa khuôn mặt cô, một cảm giác ấm áp và mềm mại từ làn da mịn màng của cô khiến cho anh thấy dễ chịu hẳn ra, nhìn cô thật lâu rồi kéo cô vào lòng, anh cũng ngủ thiếp đi.
Đêm nay chắc chắn là đêm anh ngủ ngon nhất kể từ sau khi cô mất tích.
Liễu Hiên như cảm nhận được hơi ấm của anh, cô rút sát vào lòng anh hơn nữa, rồi tìm vị trí dễ chịu nhất mà yên vị.
Doãn Lục Lang mỉm cười "bà xã của anh thật đáng yêu nha !"
Cả hai cùng ngủ cho đến khi trời sáng.
Liễu Hiên vừa thức dậy đã thấy Doãn Lục Lang đang ôm chặt mình, cô cười thật tươi rồi nằm gối đầu lên tay mình, ngắm nhìn anh thật lâu...
"Bà xã nhìn anh lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa chán sao ?"
Liễu Hiên bị Doãn Lục Lang hỏi thế thì xấu hổ, vớ lấy chăn đắp lên kín mặt.
Doãn Lục Lang cong môi cười, anh giật lấy tấm chăn rồi nằm đè lên người cô "thời gian qua anh lo lắng cho em lắm, sao đến giờ này em mới chịu trở về ?"
"Em có biết rằng anh đã phải tìm kiếm em vất vả đến thế nào không ?"
"Anh rất sợ, anh sợ biển cả mênh mông sẽ mang em đi mãi mãi không thể trở về với anh được nữa !"
"Không đêm nào anh ngủ được yên giấc vì anh luôn lo lắng cho em".
Liễu Hiên nước mắt lưng tròng "em...em biết rằng anh đã rất lo lắng cho em, em được người ta cứu và em đã hôn mê hơn một tháng".
Doãn Lục Lang siết chặt tay, lòng thầm nghĩ "Liễu Phi Nhi, cô càng phải chết khó chịu hơn, Tiểu Hiên Hiên của tôi đã phải hôn mê hơn một tháng, như vậy thì có nghĩa là bị thương rất nặng !"
"Dậy chuẩn bị đi em, anh đưa em ra ngoài ăn sáng".
- Dạ !
"Gọi ông xã anh nghe xem nào !"
- Không...
"Gọi nhanh"
- Không gọi...
"Hửm ?"
Doãn Lục Lang cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô.
- Ưm...Doãn Lục Lang, anh thật Khốn kiếp ! Nhanh buông em ra...
Liễu Hiên hai má ửng đỏ, đẩy anh ra rồi bỏ chạy vào phòng tắm...
Rầm...
Doãn Lục Lang chợt cong môi cười sau tiếng đóng cửa "Tiểu Hiên Hiên của anh lúc nào cũng thật đáng yêu".
Reng...
Doãn Lục Lang không nhìn vào điện thoại, anh chỉ trượt nghe máy...
"Alo..."
Doãn gia, Liễu Phi Nhi tự sát rồi !
"Ả ta thế nào rồi ?"
Thưa Doãn gia ! Cô ta đang trong cơn nguy kịch".
"Bằng mọi giá phải cứu sống được cô ta, đừng để cho cô ta chết dễ chịu như vậy".
Đã rõ thưa Doãn gia !
"Liễu Phi Nhi...cô sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu".