Không nghe thấy Liễu Hiên trả lời câu hỏi, Doãn Lục Lang cũng không muốn làm khó cô.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi khẽ bảo "được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, khi trở về...nhớ ngoan ngoãn điều trị!"
Liễu Hiên gật đầu khẽ "Dạ!"
- Lục Lang!
"Sao vậy em?"
Liễu Hiên đưa tờ giấy cho Doãn Lục Lang "em có vẽ lại vị trí cất giấu con dấu, trước đây vì đề phòng sự cố, em đã dời nó đến vị trí khác, Doãn Đình Vân sẽ không tìm được, điều em lo sợ là Doãn Đình Vân sẽ ra tay với nội Thẩm".
Doãn Lục Lang nhận lấy tờ giấy, rồi bế Liễu Hiên lên đi về phía chiếc xe của Dạ Phong đang đỗ cách đó khá xa.
Lục Lang
"Cậu đưa Tiểu Hiên Hiên về giúp tôi!"
Dạ Phong lo lắng hỏi khẽ "thế còn cậu thì sao?"
"Tôi sẽ không sao, tôi nghĩ cụ Thẩm đã bị người của Doãn Đình Vân khống chế, tôi sẽ tìm cách cứu người".
Bàng Ngọc Quý không yên tâm để Doãn Lục Lang ở lại, anh khẽ lên tiếng "Cậu đưa Hiên Hiên về đi, để tôi ở lại!"
"Không được, tôi cần phải ở lại...tôi còn có việc rất quan trọng".
Vậy thì cậu phải cẩn trọng
Doãn Lục Lang khẽ ừ!
Dạ Phong không yên tâm nhưng cũng đành phải chấp nhận để Doãn Lục Lang ở lại, anh giúp Doãn Lục Lang đưa Liễu Hiên trở về.
Liễu Hiên đau lòng nhìn Doãn Lục Lang thêm vài giây rồi dịu dàng lên tiếng "anh cẩn thận!"
"Anh sẽ cẩn thận, em nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá lo lắng cho anh".
Liễu Hiên quay mặt nhìn thẳng về phía trước...
Dạ Phong khởi động xe, kính xe từ từ khép lại!
Lòng Liễu Hiên nghe nặng trĩu, cô biết lần này Doãn Lục Lang sẽ gặp nguy hiểm, nếu cô ở lại đây chỉ khiến cho Lục Lang thêm lo lắng.
Cảnh vật càng về khuya càng quạnh hiu, nơi chốn thôn quê này không có nổi một bóng đèn đường...khác hẳn với Thủ Đô, nơi phồn hoa...về đêm có đến vạn vạn ánh đèn neon lấp lánh.
Xe vẫn lăn bánh đều đều trên đường, bên trong xe chỉ bật chiếc đèn ngủ màu vàng, ánh sáng mờ nhạt đến mức nhìn mọi thứ trong xe chỉ thấy mơ hồ.
Cảnh vật bên ngoài chỉ một màu đen của đêm tối...những con thiêu thân cứ lao đầu vào đèn xe.
Liễu Hiên buồn phiền suy nghĩ về hai người đàn ông của mình, lòng rất khó chịu vì không thể thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn "một bên là Doãn Lục Lang và một bên là Doãn Duyệt!"
Quá mỏi mệt, cuối cùng thì Liễu Hiên cũng ngủ thiếp đi.
...----------------...
Doãn Lục Lang hiên ngang tiến vào căn nhà gỗ của cụ Thẩm...!
Em trai cũng đến đây sao? Xem ra thì sức khoẻ không phải là vấn đề rồi!
Doãn Lục Lang cười như không cười, mắt lạnh lùng nhìn Doãn Đình Vân "Em trai thì tôi không dám nhận, Doãn Lục Lang tôi có tài đức gì mà dám nhận mình là em trai của tứ giá chứ".
Doãn Đình Vân cười lạnh!
Doãn Lục Lang nhìn ra khoảng sân rộng, nơi ấy chỉ còn là bóng đêm tăm tối, anh phát hiện ra có rất nhiều sát thủ đang núp xung quanh căn nhà "may mà mình phát hiện ra Tiểu Hiên Hiên đến đây, nếu không thì em ấy gặp nguy hiểm mất rồi".
Doãn Đình Vân lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ "người đâu, dẫn lão già sắp chết kia vào đây!"
Nhìn thấy cụ Thẩm bị hành hạ dã man, toàn thân đầy những vết thương lớn nhỏ đều rỉ máu, Doãn Lục Lang khẽ chau mày "đi hành hạ một ông cụ thì có gì hay ho chứ?"
Tôi cũng không muốn đối xử với lão già này như thế, chỉ tại lão ấy quá cứng đầu đấy thôi!
Doãn Lục Lang nheo mắt!
Cụ Thẩm giọng yếu ớt thốt lên "các người có giế.t chết tôi thì tôi cũng sẽ không giao con dấu ra đâu, đừng hòng".
Doãn Đình Vân cười khẩy "con dấu là của họ Doãn chúng tôi, lão già ngoài cuộc như ông thì có tư cách gì mà bảo giao hay không!"
Cụ Thẩm lạnh giọng trả lời "tôi tuy chỉ là người ngoài cuộc nhưng tôi đã giữ gìn nó bao nhiêu năm qua".
Doãn Đình Vân túm lấy cổ áo cụ Thẩm "tôi bảo lão mau giao con dấu ra đây, sao cứ thích nói nhiều thế?"
Ông cụ Thẩm đảo mắt nhìn Doãn Đình Vân rồi nhìn sang Doãn Lục Lang "năm xưa ba của các cậu chỉ trăng trối lúc sắp lìa trần...nhờ tôi giao con dấu lại cho Liễu Hiên, con bé đã bảo tôi giúp nó giữ gìn thêm một khoảng thời gian nữa!"
Ngừng một lúc, ông cụ Thẩm khẽ nói tiếp "hơn nữa, chỉ có người mà Liễu Hiên chọn lựa thì mới có quyền ngồi vào ghế người thừa kế Doãn gia, cũng như là Doãn Thị đời tiếp theo".
Cụ Thẩm chợt ngừng lại không nói gì thêm, ông không muốn nói ra nguyên văn của câu nói năm xưa "người thừa kế Doãn Thị chính là hôn phu của Liễu Hiên, người kết hôn cùng Liễu Hiên mới chính là người thừa kế Doãn Thị và là chủ nhân của Doãn Gia, người đó nhất định phải là Doãn Lục Lang".
Thời thế đã đổi thay, cứ tưởng Doãn Lục Lang sẽ kết hôn cùng Liễu Hiên, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện Doãn Duyệt...lại còn là chồng hợp pháp của Liễu Hiên.
………………
Liễu tiểu thư
Liễu Hiên quay lại nhìn cô y tá đang đi sau lưng mình "Sao vậy?"
Tôi giúp cô tiêm thuốc trước đã
Liễu Hiên vui vẻ mỉm cười "được..."
Sau khi tiêm thuốc xong, Liễu Hiên đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, đứng trước cửa phòng nhìn vào người đàn ông đang nằm yên bất động trên giường bệnh qua tấm cửa kính.
Lòng rất hy vọng anh sẽ sớm tỉnh lại, cô đã khiến cho anh buồn phiền không ít.
Liễu tiểu thư, có muốn vào bên trong thăm ngài ấy không?
Liễu Hiên đi được vài bước thì khựng lại "tôi không vào đâu, ở đây nhìn anh ấy là được rồi".
Sao vậy Liễu tiểu thư?
- Tôi có bệnh truyền nhiễm trong người, sợ đến gần sẽ lây nhiễm cho anh ấy.
Cô y tá khẽ gật đầu "vậy cô trở về phòng nghỉ ngơi đi".
Liễu Hiên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ trở về phòng...lòng phiền não vô biên "haiz...sao lại vướng phải hai người đàn ông này chứ!".