Một sáng mùa đông khí trời lạnh buốt, lại một năm nữa sắp trôi qua, con người vốn không thể kéo nổi thời gian dừng lại...nó cứ trôi trôi mãi không chờ một ai.
Liễu Hiên ngồi u buồn giữa khuôn viên, cô cảm nhận được bệnh tình của cô gần đây đã có tiến triển tốt.
"Tiểu Hiên!"
Nghe giọng trầm ấm quen thuộc, Liễu Hiên mỉm cười rồi xoay người lại nhìn, thấy người đến đúng là Doãn Duyệt, tim cô chợt nghe rộn ràng "Duyệt, sao lại ra ngoài?"
"Ra ngoài cho tinh thần thoải mái hơn!"
Doãn Duyệt ngồi xuống bên cạnh Liễu Hiên, anh chợt nhíu mày "Tiểu Hiên, ghế đá lạnh thế này sao em lại ngồi?"
- Không sao đâu anh!
Doãn Duyệt cởi áo khoác ngoài của mình và nhẹ nhàng choàng lên vai cô "em phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ...anh có thể cho em tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, nhưng sức khoẻ thì không thể, anh muốn cho cũng không có khả năng, vì thế mà em phải yêu lấy bản thân mình".
- Được rồi, em sẽ chú ý hơn.
Doãn Duyệt ôm chặt Liễu Hiên vào lòng, có những lúc anh rất muốn buông tay để cô được hạnh phúc bên cạnh người cô yêu.
Xong, cuối cùng thì cũng là không nỡ rời xa, anh phát hiện ra một điều...càng ngày anh càng yêu cô nhiều hơn, giờ phút này anh chắc chắn rằng mình sẽ không thể sống thiếu cô.
…………
Tứ gia!
Doãn Đình Vân đang đau đầu vì những lỗ hổng của Doãn Thị, đã phải giải quyết vấn đề này trong suốt hơn một tuần liền...nhưng xem ra vẫn không thể khắc phục được những lỗ thủng quá lớn này.
Chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách là phải đưa vốn đầu tư từ nước A về.
Doãn Đình Vân lạnh lùng hỏi trợ lý của mình "thế nào rồi?"
Tứ gia, Doãn Lục Lang đang cùng Liễu Hiên ngắm mùa đông Thụy Sĩ.
Trợ lý đưa tờ báo cho Doãn Đình Vân xem.
Doãn Đình Vân nheo mắt khi nhìn thấy những hình ảnh lãng mạn "tên nhóc này thật biết hưởng thụ!
Trầm tư một lúc, Doãn Đình Vân lên tiếng hỏi "có tin gì của ả Liễu Phi Nhi không?"
Liễu Phi Nhi bị Doãn Lục Lang nhốt lại và bị tra tấn dã man, có lẽ...lành ít dữ nhiều.
Doãn Đình Vân thuận miệng hỏi chứ cũng không để tâm đến chuyện của Liễu Phi Nhi lắm, nói chung thì "một con cờ phế, ta chẳng muốn quan tâm!"
Tứ gia, công ty Lục Đằng đã cắt hợp đồng với chúng ta.
Doãn Đình Vân cười lạnh "chỉ là một công ty cỏn con thôi mà, cắt thì cắt...có gì mà thấy cậu lo lắng vậy?"
Tứ gia còn chưa biết, công ty Lục Đằng mang đến lợi ích không nhỏ cho chúng ta, một điều rất kỳ lạ là Lục Đằng đã góp vốn đầu tư vào Lục Thị không ít.
Nay cắt hợp đồng với chúng ta và còn rút cả vốn đầu tư, điều đó đã gây thiệt hại rất lớn cho chúng ta.
"Có chuyện này sao?"
Phải đó tứ gia!
Doãn Đình Vân thấy bực cả mình, Doãn Thị gì chứ...chỉ là cái vỏ bọc rỗng tuếch, người ngoài nhìn vào thì thấy thèm thuồng, kẻ trong cuộc thì thấy ngán ngẩm.
Vậy mà tên nhóc thối Doãn Lục Lang kia đã ngồi ghế chủ tịch tạm thời của Doãn Thị trong suốt mười mấy năm, hắn đúng là có bản lĩnh đấy.
Trước đây Doãn Thị không đến nỗi nào, chỉ là vài năm trước bị Doãn Duyệt hại cho tán gia bại sản, các cổ đông cũng nhân cơ hội này mà rút vốn đầu tư, Doãn Thị đã một giai đoạn chồng chất rất nhiều khó khăn.
"Hửm? Vậy sao?"
Nghe đâu Liễu Hiên đã vì Doãn Lục Lang mà gả cho Doãn Duyệt để giúp Doãn Lục Lang cứu cánh lại Doãn Thị!
"Tình thâm đến thế cơ à? Quả nhiên là người phụ nữ hết lòng vì người mình yêu thương! Thế gian này còn được bao nhiêu người phụ nữ như thế, rất tiếc là người phụ nữ tốt nhất lại không thuộc về Doãn Đình Vân ta".
…………
- Duyệt!
Doãn Duyệt vội giấu tờ báo vào ngăn tủ..."Bà xã tìm anh sao?"
- Duyệt, anh khỏe chưa?
"Anh ổn rồi, vài hôm sau sẽ ra viện".
Nhìn sắc mặt Liễu Hiên tươi tắn hơn hẳn, Doãn Duyệt thấy an tâm hơn, vì có lẽ bệnh tình cô đang khởi sắc tốt.
Liễu Hiên khó hiểu nhìn Doãn Duyệt, anh vừa giấu cái gì đó vào ngăn tủ, nhìn mặt anh cũng mất đi nét tự nhiên, rõ ràng là đang giấu cô chuyện gì đó.
- Duyệt, anh đang giấu em điều gì?
"Ờ...không, anh giấu gì đâu chứ!"
Liễu Hiên bĩu môi "Hửm? Thật không có?"
"Thật..."
- Cho anh năm giây để lấy ra thứ mà anh vừa giấu kín trong ngăn tủ!
Doãn Duyệt ngờ nghệch "cái đó..."
Doãn Duyệt thật sự không dám cho Liễu Hiên nhìn thấy tờ báo, trên trang bìa tạp chí đã có nội dung ấn tượng rồi...Doãn Lục Lang cùng tình nhân cùng đi ngắm tuyết ở châu âu.
Liễu Hiên lạnh mặt, đưa mắt liếc Doãn Duyệt một cái rất sắc "lấy ra và đặt ngay lên bàn!"
"Nhưng em phải hứa là không được buồn".
- Tất nhiên, em sẽ không để tâm!
Doãn Duyệt nhẹ nhàng đặt tờ báo lên bàn, dịu dàng kéo Liễu Hiên ngồi vào lòng mình và hôn nhẹ lên gáy cô.
Liễu Hiên nhìn vào quyển tạp chí rồi khẽ nhíu mày, nội dung đúng là rất cuốn hút người xem "Doãn Lục Lang vậy mà lại cùng người phụ nữ khác đi du lịch, lại còn chụp những bức ảnh lãng mạn đến thế.
Chả trách, vừa nãy Duyệt sợ mình sẽ buồn".
"Tiểu Hiên!"
Doãn Duyệt quan sát sắc mặt Liễu Hiên, nhưng thấy cô không có chút phản ứng nào dư thừa.
Liễu Hiên mỉm cười "em không sao!".