Sau ngày tổ chức lễ Thân Nghinh, phủ Lý trở nên rộn ràng hơn bởi cô con dâu mới. Bữa cơm thêm một người, thêm một tiếng nói.
Thiên Phúc nhìn Loan Châu đang trò chuyện, cười vui vẻ với Thúy Hoa mà lòng cậu buồn bã. Thiên Đức đứng sau lưng vỗ vai anh trai, cậu cất tiếng.
“Dạo này chị dâu còn đau không anh?”
Thiên Phúc thở dài đáp.
“Cũng thỉnh thoảng, nhưng có vẻ không như trước!”
Câu nói ấy Thiên Đức không hiểu được, “không như trước” là thế nào?
Bệnh nặng hơn trước hay nhẹ hơn trước?
Đôi mắt u buồn vẫn hướng về nơi Loan Châu ngồi, bất ngờ cậu thấy cô đưa tay lên ôm ngực thì lập tức chạy lại.
“Mợ lại đau sao?”
“Tôi…tôi khó thở…chút thôi.”
Giọng Loan Châu cực kì khó khăn, Thiên Phúc nhận ra sự không lành, liền bế cô về phòng. Thúy Hoa liền sai con hầu đi vào báo ông bà rồi đi gọi thầy lang.
Lát sau thầy lang cũng đến, ông sau một lúc xem xét thì không kết luận gì chỉ âm thầm đi ra ngoài.
Thiên Phúc lập tức đi theo ông, ra đến nơi khuất người ông ấy mới nói thật.
“Chưa khi nào tôi thấy mạch như vậy, nó mỏng lắm cậu ạ, thậm chí vừa rồi tôi không hề thấy chút sinh khí nào chảy trong mạch cả. E là…”
Câu nói nửa chừng, chất chứa một nỗi lo bất lực của thầy lang, Thiên Phúc kinh ngạc đến đứng hình.
Vậy chẳng phải đã đến lúc rồi sao?
Cậu vội chạy về phòng Loan Châu, không kịp cảm ơn ông thầy lang như mọi lần. Cậu tung cửa vào, bên giường là Thúy Hoa, cô thấy cậu Thiên Phúc thì đứng dậy khẽ cúi đầu.
“Cậu Phúc, mợ ấy khi nãy vừa tỉnh lại!”
Nói rồi cô hỏi về việc thăm khám, Thiên Phúc vẫn giữ được một chút bình tĩnh mà trả lời.
“Chỉ là bệnh tái phát thôi, để tôi bên cạnh mợ ấy, cảm ơn mợ!”
Thúy Hoa nhìn sang Loan Châu, vẻ mặt đầy lo lắng, cô tinh mắt thấy được chút u ám trong ánh mắt Thiên Phúc, cô cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Trước khi về đây, Thúy Hoa có nghe Thiên Đức kể sơ qua về người chị dâu kì lạ này. Nhưng khi tiếp xúc, cô mới thấy rõ con người ấy, vui vẻ hòa đồng, lại thân thiện.
Nhớ đêm tân hôn, Thúy Hoa hết sức kinh ngạc khi mở hộp quà cưới của Loan Châu, toàn trang sức quý, lại có cả kí hiệu của hoàng tộc. Nghe Thiên Đức nói đây toàn là quà của công chúa Huyền Vy tặng, vậy mà cô không ngần ngại đem đi tặng làm quà cưới.
Ở thời buổi này, mợ nhà nào cũng tìm cách đấu đá với nhau bởi cái chức bà chủ lớn sau này, vậy mà mợ Ngọc Liên lại chẳng có ý kiến gì, thậm chí còn căn dặn cô sau này phải chăm sóc gia đình. Thật sự mợ ấy không cần làm chủ như những mợ khác sao?
…
Sau hôm phát bệnh, Thiên Phúc càng lo lắng hơn, Loan Châu dường như cũng đã nhận ra được cơ thể của mình ra sao. Cô ngỏ ý muốn cùng cậu đi dạo, ngắm nhìn một vòng nơi đây, nếu có trở về thì cũng sẽ lưu lại vài hình ảnh.
“Được…tôi đưa mợ đi!”
Giọng cậu nghẹn lại, khoác thêm áo cho cô, choàng chiếc khăn lên cổ, cậu nắm lấy bàn tay xanh gầy của cô cùng đi ra ngoài.
Gió đông đã bắt đầu nhiều, những cơn gió cứ thốc vào người Loan Châu, họ chẳng biết đi tới đâu, cứ thong thả vừa đi vừa đón gió. Những cảnh vật trước đây phủ một màu xanh tươi thì nay đã úa vàng khi đông đến.
Loan Châu bảo cô mệt, cậu ngồi xuống bảo cô lên lưng cậu cõng. Cô ngồi phía sau, không thấy được đôi mắt cậu đã đỏ, cậu nhớ lúc cõng cô về đêm Trung thu, nhớ lúc ấy cô vùng vẫy rồi ngủ gục trên lưng cậu.
Bây giờ cậu cũng cõng cô, nhưng cô chẳng vùng vẫy nữa, lúc này cậu lại sợ cô ngủ gục, cậu muốn nói với cô, lại sợ cô nghe sẽ nhận ra giọng mình không ổn, cậu đành im lặng.
Đang lo sợ thì Loan Châu cất lời.
“Thiên Phúc, cậu sau này phải trở thành một vị tướng quân oai phong nhé! Tôi trở về, tôi sẽ tìm cậu trong sử sách, cậu đừng để tôi thất vọng nhé!”
Những lời cô nói khiến trái tim cậu như bị ai bóp chặt đến mức thở không nổi, cô lại tiếp lời.
“Số trang sức của tôi, cậu giao lại cho mẹ, về sau sẽ có lúc cần, mẹ rất tốt, mẹ rất giống mẹ tôi, mẹ nào cũng thương con cả. Nếu…nếu sau khi tôi không còn, mẹ muốn cậu cưới vợ khác thì cậu phải nghe lời đấy…”
“Mợ không nói mợ sợ người ta nghĩ mợ không biết nói à?”
Cậu bực dọc quát, cô giật mình rồi lại cười khúc khích.
“Nhớ lúc mới gặp cậu nhỉ, cậu giống y hệt mấy nam chính trong truyện!”
“Truyện?”
“Thì mấy tập truyện ấy, mấy nhân vật nam toàn như cậu, lạnh nhạt, quát người!”
Thiên Phúc chẳng hiểu cô nói gì, những thứ ấy hoàn toàn xa lạ với cậu, nhưng cậu cũng không thắc mắc hỏi lại cô, cậu chỉ im lặng cõng cô về phủ, mặc cho cô cứ luyên thuyên không thôi.
Ừ thì miễn cô không ngủ, nói cậu thế nào cũng được.
…****************…