Edit: Khả Khả
Diễn biến của tình huống không như dự kiến của Vân Kiều.
Theo dự tính ban đầu của Vân Kiều, trước tiên nàng lặng lẽ bỏ đi đứa nhỏ này, để tránh đêm dài lắm mộng, một khi bị người khác phát hiện thì có làm gì cũng đều trễ rồi.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, nàng tìm thời cơ thích hợp để rời cung.
Vốn dĩ, Bùi Thừa Tư đã không còn kiên nhẫn với nàng, bên cạnh đó, cung phi mới vừa vào cung, luận về xuất thân hay gia thế đều có thể đảm đương vị trí Hoàng Hậu, chẳng phải tốt hơn nhiều so với một người nửa đường “mượn” gia thế như nàng sao?
Cho dù nàng trốn đi bằng cách gì thì hắn cũng sẽ không bị truy đuổi đến cùng.
Chỉ cần công bố với thiên hạ rằng nàng lâm bệnh qua đời là được.
Kết quả như vậy có thể nói là toàn vẹn đôi đường, ai cũng vui vẻ.
Nhưng, không thể nào ngờ được, Bùi Thừa Tư lại mặc kệ Ngu Nhiễm vừa mới đón về, hắn đích thân đến Thanh Hòa Cung, cho nên mọi chuyện mới bị bại lộ.
Vân Kiều bất lực ngã trên mặt đất, lúc đưa tay chỉ đường cho Hoài Ngọc, nàng từng nghĩ có phải Bùi Thừa Tư đang tức giận tột độ, muốn nghiêm trị nàng?
Nàng đã không còn lòng tin với Bùi Thừa Tư, cho nên cũng không ngại phỏng đoán tiêu cực.
Nhưng hiện thực thật bất ngờ, Bùi Thừa Tư không những không trách phạt nàng, hình như còn gợi lại chút tình xưa, thái độ tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Vì để cố tình lấy lòng nàng, hành động của Bùi Thừa Tư còn “ân cần” hơn nhiều khi hắn còn ở Bình Thành. Cho dù nàng không hề cảm kích, luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt, hắn vẫn nhẫn nhịn, không hề nhắc đến “quy củ”.
Con người hắn trời sinh đã thông minh, không phải là người không biết lấy lòng người khác, chỉ là trước giờ hắn lười làm thôi.
Nếu hắn để tâm, thì có thể làm tốt hơn người khác rất nhiều.
Niên ma ma nhìn tình cảnh này, không khỏi thở dài. Nhưng vì tương lai của Thanh Hoà Cung, cho nên bà tận tình khuyên nhủ: “Lão nô biết, trước đây Thánh Thượng làm tổn thương trái tim ngài… nhưng giữa phu thê với nhau, chuyện “va chạm” sao có thể tránh khỏi? Chỉ cần có thể sửa đổi, để hoà hợp với nhau thì cũng tốt!”
Người đời đa phần đều “khuyên giải không khuyên phân”, trước đây Vân Kiều cũng từng nghe những người thân trong tộc khuyên cô mẫu, là mẹ của Thiên Thiên giống như vậy.
Khi đó tuổi nàng còn nhỏ, có cái hiểu có cái không, cho nên không thể nói được gì.
Cho đến khi cô mẫu chết ở Từ gia, cuối cùng nàng mới hiểu được, đôi khi mọi chuyện không phải như chúng ta nghĩ.
Có một vài phu thê có thể hoà hợp, nhưng số còn lại thì không, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Thấy Niên ma ma còn muốn khuyên nữa, Vân Kiều khép quyển sách trên tay lại, bình tĩnh nói: “Nếu ta nhượng bộ, tình hình này có thể kéo dài được thêm một hai năm, nhưng tuyệt đối sẽ không kéo dài mãi!”
Được voi đòi tiên là bản chất của con người.
Điều này thể hiện rất rõ trên con người của Bùi Thừa Tư.
Vẻ mặt Niên ma ma cứng đờ, vì lời này rõ ràng không sai. Im lặng một hồi, bà không còn khuyên nhủ nữa, chỉ thở dài: “Nhưng, cứ như thế này chẳng lẽ duy trì được lâu sao?”
Bởi vì Bùi Thừa Tư đang buồn bã và áy náy cho nên mới chịu cúi đầu, nhưng suy cho cùng hắn là một Đế Vương đã quen được nịnh nọt, nếu vẫn không được đáp lại thì sẽ có một ngày hắn không còn kiên nhẫn nữa.
Đến lúc đó, Thanh Hoà Cung có được lợi gì?
“Đương nhiên là không!” Vân Kiều dường như đã nghĩ thông, không phải buộc miệng nói. Nàng đón nhận ánh mắt bất đắc dĩ của Niên ma ma, cười thành tiếng, nhàn nhạt nói: “Cho nên giữa ta và hắn đã chú định là không có kết quả!”
Niên ma ma nhìn thái độ hờ hửng không ham muốn của nàng, bà biết hiện tại bản thân có khuyên cái gì cũng là thừa, chỉ thở dài, không nói nữa.
Vân Kiều trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói: “Có thời gian thì đi tìm cho ta một chuỗi phật châu!”
Niên ma ma không rõ nguyên do nhưng vẫn đồng ý.
Kể từ sau đêm đó, Vân Kiều cáo bệnh đóng cửa không ra ngoài.
Nàng miễn các phi tần thỉnh an, rồi sai người đến An Khánh Cung cáo bệnh với Trần Thái Hậu, thành thật ở trên giường tu dưỡng.
Nếu không phải Bùi Thừa Tư thường lui tới quấy rầy, có lẽ mỗi ngày trôi qua của nàng sẽ được thanh thản chút.
Kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, cho nên nàng phải cân nhắc lợi hại, nghiên cứu kỹ hơn.
Vân Kiều hiểu rõ Bùi Thừa Tư, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không cho phép nàng rời cung.
Tựa như một đứa trẻ có tính chiếm hữu cực kỳ cao, ngay cả khi hắn không thích món đồ chơi đó, thà rằng ném vào góc để đóng bụi chứ tuyệt đối không chia cho người khác.
Bùi Thừa Tư chính là người như vậy.
Cho dù có một ngày hắn chán ghét nàng, hắn thà rằng đưa nàng đến lãnh cung, chứ không muốn để nàng tự do tự tại dưới bầu trời rộng lớn.
Cho nên, kể từ ngày đó, nàng không đề cập đến chuyện rời cung nữa. Chỉ yên lặng chôn chặt trong đáy lòng, để hắn dần buông lơi cảnh giác.
Hơn nữa, trước khi rời đi, nàng còn có chuyện phải làm.
Lần trước gặp ám sát, là Lật Cô dùng tính mạng bảo vệ cho nàng. Trước khi chết, Lật Cô còn dặn dò nàng, bảo nàng không cần báo thù cho mình…
Bởi vì Lật Cô biết, hung thủ quyền cao chức trọng, khó có thể đẩy ngã.
Huống chi, Bùi Thừa Tư còn có ý che chở cho chúng, thì ai có thể làm được gì.
Đạo lý này Vân Kiều đều hiểu, nhưng nàng vẫn cảm thấy không cam tâm. Nếu nàng không thử, chỉ lo chạy trốn, thì sợ sau này khi nhớ lại, nàng sẽ không yên lòng.
Ước chừng nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cuối cùng Thái y cũng gật đầu để nàng xuống giường tự do đi lại.
Vân Kiều định đến An Khánh Cung để gặp Thái Hậu, nhưng lại có cung nhân đến bẩm nói Từ cô nương đến.
Từ lúc phó thác Thiên Thiên cho Phó Dư đưa ra ngoài cung, Vân Kiều chưa gặp lại muội ấy, nàng rất vui và bất ngờ, nhưng lại có chút nghi ngờ.
Vân Kiều lộ ra nụ cười thật tươi, tỏ vẻ không việc gì hỏi: “Sao muội lại tiến cung?”
Vân Kiều tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, cho dù chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng có lớp son phấn che phủ, thì có nhìn kỹ cũng không nhìn ra bệnh được.
Thiên Thiên nhìn Vân Kiều từ trên xuống dưới, nàng ngập ngừng nói: “Là ý của Thánh Thượng. Ngài ấy truyền lời, bảo muội vào cung ở vài ngày để nói chuyện giải khuây với tỷ…”
Thiên Thiên nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Vân tỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiên Thiên đang ở ngoài cung, tin tức không được nhanh nhạy, hoàn toàn không biết được chuyện lúc đó. Nhưng nàng biết tính tình của Bùi Thừa Tư, cũng đã từng nhìn thấy thái độ của hắn khi hai người tranh cãi.
Có thể khiến hắn trở nên khác thường, đến mức nghĩ ra cách này để dỗ dành, thì đương nhiên hắn đã đắc tội rất nặng.
“Chẳng qua cũng chỉ những chuyện vặt vãnh kia thôi, hiếm khi được gặp nhau, đừng nói đến những chuyện không vui nữa!” Vân Kiều không có ý định nói tình hình hiện tại cho Thiên Thiên biết, nàng tìm cái cớ lảng sang chuyện khác: “Kể cho ta nghe, thời gian qua muội ở ngoài cung thế nào rồi?”
Quả nhiên, Thiên Thiên bị nàng dời sự chú ý đi chỗ khác, sau khi ngồi xuống, Thiên Thiên kể chuyện sau khi rời khỏi cung.
Tính tình từ nhỏ của Phó Dư đã rất phóng khoáng, hắn ghét nhất là những lễ nghi phiền phức, đương nhiên sẽ không lấy quy củ áp lên người nàng. Hơn nữa, hắn xuất thân là võ tướng, cho nên không có kiên nhẫn lui tới các cao môn thế gia trong Kinh Thanh. Những mối quan hệ của hắn đều là các huynh đệ từ Tây Cảnh trở về.
Tuy hắn không thạo văn chương, nhưng hành sự tiêu sái, không so đo xuất thân của nàng, mỗi lần gặp mặt đều gọi “tiểu muội”.
Ban đầu, Thiên Thiên còn chưa quen, nhưng qua một thời gian, nàng cảm thấy như thế này thật sự rất tốt.
Sau khi ra hỏi cung, nàng cũng thường lui tới chỗ Nguyên Anh
Tuy là nói có thể dựa dẫm vào Phó Dư, nhưng nàng vẫn muốn học một cái gì đó để bản thân có thể dựa vào. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại muốn làm ăn giống Vân Kiều năm đó.
“Nguyên cô nương dạy muội rất nhiều điều, còn nói, nếu muội đồng ý thì mai mốt có thể đi theo nàng xa nhà, học hỏi kiến thức…”
Vân Kiều vuốt ve phật châu trên cổ tay, chăm chú lắng nghe, sau lại gật đầu nói: “Chủ ý này không tồi. Tuy đôi lúc Anh Anh có hơi lỗ mãng một chút, nhưng rất đáng tin trong chuyện làm ăn, muội đi theo nàng ấy sẽ học được rất nhiều!”
Nếu nhẩm tính, hai người tách ra cũng không lâu lắm.
Nhưng sau khi rời khỏi cung, không có Vân Kiều che chở, song, tinh thần Thiên Thiên lại tốt lên rất nhiều, giống như cây non, hứng chút mưa gió khiến nó cao lớn khoẻ mạnh.
Vân Kiều thật sự rất vui mừng, nàng càng cảm thấy may mắn vì quyết định lúc trước của mình, tâm tình cũng buông thả.. cho dù có một ngày nàng phải rời đi, thì Thiên Thiên cũng có thể tự lo được cho bản thân.
Giữ Thiên Thiên lại dùng cơm trưa, sau đó nói chuyện phiếm một hồi, Vân Kiều trông thấy sắc trời đã tối, nàng chủ động mở miệng: “Không còn sớm nữa, muội về đi!”
Thiên Thiên không ngờ nàng sẽ đuổi mình về, liền kinh ngạc: “Nhưng Thánh Thượng bảo muội ở lại….”
“Muội quan tâm hắn nói làm gì? Muội cứ yên tâm trở về, ta không sao, không cần lo lắng!” Thái độ của Vân Kiều vô cùng kiên quyết.
Nói xong, nàng lại phân phó Niên ma ma: “Ngươi đưa muội ấy ra khỏi cung, đừng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào!”
Chuyện của Lật Cô khiến nàng thần hồn nát thần tính, nàng sợ Thiên Thiên thân thiết quá với mình sẽ bị liên luỵ.
Vân Kiều tiễn Thiên Thiên ra cửa, đến đình viện, đúng lúc nhìn thấy Hoài Ngọc đang tu sửa vài cây hoa trong viện.
Thiên Thiên ngơ ngác, sau đó nhìn Vân Kiều.
Lúc ở Bình Thành, nàng từng gặp Bùi Thừa Tư, đương nhiên có thể nhìn ra nội thị này có vài phần tương tự hắn.
Thiên Thiên có thể nhìn ra, nàng không tin Vân Kiều không nhìn ra.
“Đáng để kinh ngạc vậy sao?” Vân Kiều biết Thiên Thiên đang nghĩ gì, chỉ khẽ cười, nói bâng quơ: “Giữ lại ngắm, coi như là tưởng nhớ cố nhân!”
Sau khi xảy ra chuyện của đêm đó, Vân Kiều từng tìm cơ hội hỏi ý Hoài Ngọc. Nhưng hắn không muốn rời đi, mà chọn ở lại Thanh Hoà Cung để hầu hạ.
Vân Kiều nghĩ, có thêm hắn cũng không nhiều, thiếu hắn cũng không ít, cho nên nàng giữ lại. Đôi lúc nhìn hắn, nhớ đến khoảng thời gian trước, nàng lại càng thêm chán ghét Bùi Thừa Tư.
Sau khi tiễn Thiên Thiên, hoàng hôn đã rũ xuống phía tây, giờ này đến An Khánh Cung đã trễ rồi, cho nên đành để đến ngày mai.
Vân Kiều cởi chuỗi ngọc trên tay, nhẹ nhàng khảy.
Trên phật châu có điêu khắc chi chít kinh văn, lại còn có hương đàn nhàn nhạt, khiến tâm tình người khác dần dần tĩnh lặng.
Chỉ là, không gian yên tĩnh duy trì không được lâu, bị tiếng thông truyền bên ngoài phá vỡ.
Biểu tình bình thản ban đầu dần lạnh đi, Vân Kiều giống như ngày thường, nàng biết Bùi Thừa Tư đến nhưng không muốn nhìn.
Lúc trước, khi học quy củ, Bùi Thừa Tư từng nói không cần phải hành lễ.
Nhưng khi đó, Lương ma ma đứng bên cạnh như “hổ rình mồi”, nên Vân Kiều không dám làm theo, lấy lý do “sợ ra ngoài phạm sai lầm” để uyển chuyển từ chối. Sau đó hắn khen ngợi nàng, vì vậy lúc nào nàng cũng tuân theo quy củ nghiêm ngặt.
Giờ đây, nàng không thèm đứng dậy chứ đừng nói là hành lễ, ngay cả làm cho có lệ nàng cũng không làm. Bùi Thừa Tư không so đo, đương nhiên ma ma giáo tập cũng sẽ không dám nói gì.
Ánh mắt Bùi Thừa Tư dừng trên chuỗi phật châu trong tay Vân Kiều, hắn cảm thấy xúc động.
Quen biết ngần ấy năm, Bùi Thừa Tư biết Vân Kiều không phải là tín đồ của Phật pháp, mấy năm qua, hắn chưa từng thấy nàng động vào những món đồ thế này.
Nhưng vài ngày trước, trên cổ tay nàng xuất hiện một chuỗi phật châu. Theo Niên ma ma bẩm báo, nàng đặc biệt cho người đi tìm.
Ngẫm đi nghĩ lại thì cũng chỉ có thể vì hài tử đã mất kia.
Hắn nghĩ, khi cơn giận nhất thời qua đi, Vân Kiều chắc đang cảm thấy hối hận.
Tình cảm nhiều năm, sau khi biết được mình bị lừa gạt cho nên nàng chịu đả kích, mới có thể hành sự như vậy. Nếu hắn ngăn cản kịp thời, có lẽ sẽ thay đổi được tình thế.
Có chuỗi phật châu này khiến Bùi Thừa Tư càng thêm áy náy, lại sinh ra chút hy vọng, hắn cảm thấy mình có thể đợi Vân Kiều hết giận.
“Sao lại để Thiên Thiên trở về rồi?” Bùi Thừa Tư biết được việc này là do cung nhân bẩm báo, hắn nghi hoặc hỏi: “Để muội ấy ở lại giải khuây với nàng, không phải tốt hơn sao?”
Vân Kiều im lặng không nói, mí mắt cũng không hề nâng lên.
Dạo gần đây, Bùi Thừa Tư đã quen với thái độ lạnh nhạt của nàng, hắn phải thường xuyên nói thì mới có thể nhận được chút ít hồi đáp của nàng.
Hắn đã quen với việc được mọi người xu nịnh, ban đầu hắn cũng cảm thấy khó xử. Thỉnh thoảng đáp lại, nhưng điều đó khiến bọn chúng càng nhịn nọt, bợ đỡ nhiều hơn.
Dần dà cũng thành thói quen.
Bùi Thừa Tư uống ngụm trà, lại nói tiếp: “Gần đây ta nghĩ, tuy Thiên Thiên mang danh là nghĩa muội của Phó Dư, nhưng vẫn không đủ. Chi bằng tìm ngày thích hợp, cho muội ấy…”
“Không cần!” Vân Kiều cắt ngang lời hắn không chút lưu tình: “Xuất thân của muội ấy thấp như vậy, hiện giờ đã rất tốt, không thể gánh nổi những cái khác!”
Lúc trước vào cung, ý của Lương ma ma là để cho Thiên Thiên hầu hạ ở Thanh Hoà cung mấy năm, rồi lấy danh nghĩa là chưởng sự bên cạnh Hoàng Hậu gả ra ngoài.
Khi Ngu Kỳ muốn xin Thiên Thiên làm thiếp thất, vốn dĩ Bùi Thừa Tư không thèm để tâm, giờ đây lại suy nghĩ cho muội ấy.
“Lúc trước ngươi không nghĩ đến chuyện này, thì bây giờ cũng không cần nghĩ nữa!”