Chương 416: Hỏi tội
Tại Tập đoàn Lục thị, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lục Hằng châm một điếu xì gà nhìn những người xa lạ đang giận dữ, ông ta bày ra vẻ mặt vô cùng đau lòng: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của các vị. Cả hai đại ca của các anh đều chết trong tay của Mạc Du Hải, các anh muốn báo thì cũng không có gì đáng trách, nhưng ở
trong thành phố này, Mạc Du Hải không phải là người mà các anh có thể xử lý được, vì vậy tôi khuyên các anh không nên ra tay thì tốt hơn”
Người đàn ông cầm đầu vô cùng tức giận: “Chủ tịch Hằng, chúng tôi đi theo hai đại ca đã lâu rôi, bọn họ chết thảm, nếu như chúng tôi không bày tỏ chút gì đó thì làm sao sinh sống được đây?”
Lục Hằng do dự một lát, sau đó nói với giọng điệu thương lượng: “Như vậy đi, mọi người, đầu tiên các vị gia nhập vào trong công ty của tôi trước, tôi có chút tâm ảnh hưởng ở nơi này, sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Hai vị đại ca của các anh đã làm âm làm ï hết cả lên, sự xuất hiện của các anh sẽ rất thu hút sự chú ý của người ngoài.
Người đàn ông cầm đầu không nhịn được mà nói: “Chủ tịch Hằng, lần này tôi đã dẫn theo mấy chục người, ông có thể sắp xếp cho tất cả mọi người được không?”
“Có thể nói là mối quan hệ giữa tôi và hai đại ca của anh rất tốt. Anh em của anh ấy cũng là anh em của Lục Hằng tôi. Các anh hãy tận dụng khoảng thời gian này để làm quen với môi trường. Cái gọi là quân tử báo thù mười năm không muộn, đến khi các
anh hoàn toàn hiểu rõ Mạc Du Hải rồi, đến lúc đó mới đối phó với cậu ta” Lục Hằng làm ra vẻ rất có tình nghĩa.
Người đàn ông kia suy nghĩ một chút rôi tình nghĩa lại hỏi: “Chủ tịch Hằng chịu thu nhận và giúp đỡ chúng tôi đã nói lên lòng tình nghĩa của Chủ tịch Hằng rồi. Mọi người cảm thấy như thế nào?”
Những người khác quay sang nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều nói: “Hai đại ca đã mất rồi, chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của anh Chí Huy.
Người đàn ông tên là Chí Huy gật đầu: “Chủ tịch Hằng, vậy thì làm phiền ông rồi. Nếu ông có bất cứ điều gì muốn chúng tôi làm thì cứ việc nói cho chúng tôi biết, chúng tôi không phải kẻ lười biếng không làm mà muốn có ăn.
Lục Hằng nheo mắt lại và cười nói: “Được, các anh từ xa tới đây, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút. Từ nay về sau tất cả mọi người đều là anh em với nhau. Người đâu, mau mời các vị này đi nghỉ ngơi một chút, nhất định phải chăm sóc bọn họ thật tốt, còn nữa, nhân viên công tác mau đi thu dọn chỗ ở cho những anh em còn lại:
Chí Huy nhìn Lục Hằng bằng vẻ đây cảm kích: “Chủ tịch Hằng, ông thật sự rất có tình có nghĩa. Lân này chúng tôi đến đây để trả thù Mạc Du Hải, vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sống sót trở về. Với sự chăm sóc của ông, tôi nghĩ chúng tôi vẫn có thể trở về quê hương của mình”
Lục Hằng mỉm cười nói: “Đừng nói như vậy, tôi cam đoan rằng các anh có thể trở về quê hương một cách an toàn, hơn nữa còn mang theo cả đầu của Mạc Du Hải trở về.”
Một vài tên vệ sĩ đã đến ngoài cửa, bọn họ đưa mấy người Chí Huy ra ngoài, khách sạn đã được sắp xếp xong xuôi từ sáng sớm, hiện tạo có thể dọn vào để ở.
Sau khi tất cả bọn họ đều đi ra ngoài, ánh mắt của Lục Hằng trở nên âm u lạnh lẽo, ông ta nói: ‘Mấy tên không có đầu óc này thật không thể trọng dụng, chỉ có thể đối phó với Mạc Du Hải bằng cách động chân động tay.
Cả Sai Bá và đàn em Sát Xai đều như Vậy, vậy thì làm sao hoàn thành được chuyện lớn đây?”
Người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở cửa lén lút bỏ đi, nở nụ cười lạnh lùng và nói: “Bọn họ có vị trí địa lý tốt hơn nên có thể phát triển. Nếu ở trong hoàn cảnh của chúng ta, e rằng bọn họ đã bị Mạc Du Hải tiêu diệt ngược lại không biết bao nhiêu lần rồi,
đại ca, giữ lại một đám vô dụng này thì có ích gì?”
Lục Hằng xua tay: “Vô dụng cũng có lợi ích của vô dụng. Chỉ cần bọn họ ở đây, Mạc Du Hải sẽ không được yên ổn đâu. Tôi có một dự cảm rằng cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi, cho nên không thể để cậu ta có sức lực đối phó với chúng ta nữa.”
Người đàn ông mặc đồ đen suy nghĩ một lúc và hỏi: “Đại ca, nếu như bọn họ bị Mạc Du Hải bắt và khai ra chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Lục Hằng nở nụ cười chế nhạo: “Tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi, cho nên tôi định để Hàn Công Danh theo dõi từng hành động của bọn họ, chỉ cần bọn họ rơi vào tay Mạc Du Hải thì lập tức giết người diệt khẩu. Bây giờ tôi vẫn không thể để Mạc Du Hải nắm được manh mối. Còn lâu mới đến thời điểm ngả bài”
Người đàn ông mặc đồ đen nhíu mày: “Đại ca, có phải ông tin tưởng vào Hàn Công Danh quá rồi không? Dù sai thì anh ta không phải người của chúng †a mà chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi”
Lục Hằng nở nụ cười chế nhạo và nói: “Đừng lo lắng, Hàn Công Danh là người thông minh, cậu ta đã biết rõ rằng kể từ ngày hợp tác đã không có khả năng quay đầu lại nữa rồi, chỉ có cách giết Mạc Du Hải thì cậu ta mới có được Hạ Nhược Vũ, cho nên cậu ta không còn cách nào khác”
Có tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông mặc đồ đen lập tức đi vào cánh cửa ngầm, tựa như trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Lục Hằng.
“Vào đi” Lục Hằng lạnh nhạt nói.
Hàn Công Danh bước vào, vẻ mặt không vui: “Lục Hằng, ông thật quá đáng!”
Lục Hằng híp mắt lại, cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà lại nóng giận như vậy?”
“Ông đang giả vờ giả vịt đấy à. Ai bảo ông đối xử với Hạ Nhược Vũ một cách quá đáng như vậy cơ chứ? Sát Xai là một trùm ma túy lớn, bụng dạ nham hiểm, lỡ như ông ta làm Hạ Nhược Vũ bị thương thì sao?” Hàn Công Danh bước tới túm lấy cổ áo của Lục Hãng, tức giận chất vấn.
Lục Hãng cũng không hề tức giận, ông ta nhẹ giọng nói: “Dù trong bất cứ thời điểm nào thì đàn ông cũng không nên mất lý trí, nếu như ngay cả chút việc này mà cũng không thể vượt qua được thì làm sao làm được chuyện lớn đây?”
Hàn Công Danh trừng mặt nhìn ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói với ông rồi, nếu như ông làm ra chuyện gì quá đáng với Hạ Nhược Vũ thì tôi sẽ không khách sáo với ông đâu, ông không phải là đại ca của tôi, tôi không cần giữ thể diện cho ông!”
“ồ, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Xem ra người xưa nói không sai. Tôi rất thích tính cách này của cậu. Lục Hãng mỉm cười nhìn Hàn Công Danh và nở một nụ cười hờ hững.
Hàn Công Danh cảm thấy có một nòng súng lạnh như băng dí vào sau đầu mình, giọng nói lạnh như băng vang lên: ‘Buông Chủ tịch Hãng ra, đây không phải là nơi để anh giở thói ngang ngược.”
Dưới sự uy hiếp của họng súng, Hàn Công Danh đành phải buông tay ra, nhưng säc mặt của anh ta vân rất khó coi.
Lục Hãng mỉm cười xua tay: “Cậu làm gì vậy? Hàn Công Danh là người nhà của chúng ta, cho dù cảm xúc kích động một chút thì cũng sẽ không làm hại tôi đâu. Mau bỏ súng xuống”
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Hàn Công Danh băng ánh mät cảnh giác, sau đó hạ bàn tay đang cầm súng xuống.
“Hàn Công Danh, vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, cậu là một người thông minh, nếu muốn có được người phụ nữ mà cậu thích thì nhất định phải hạ gục Mạc Du Hải, trong thành phố này chỉ có tôi mới có thực lực như vậy” Lục Hãng cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!