Chương 438: Mưu đồ bí mật
Trước khi đi, Mạc Du Hải đã dặn dò không cho Lục Khánh Huyền rời khỏi bệnh viện. Cô ta cũng đã thử rời khỏi đó mấy lần, nhưng đều bị bảo vệ ở cống ngăn lại. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Hàn Công Danh, Lục Khánh Huyền nhíu mày, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Mạc Du Hải đã nghi ngờ cô ta. Điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng bất an.
Lục Khánh Huyền ngồi trên giường bệnh suy nghĩ mất cả nửa ngày, cuối cùng cô ta quyết định phải tìm cách rời khỏi bệnh viện. Sau khi kế hoạch lúc trước bị vạch trần, không thể dùng cách này để tiếp cận anh được nữa.
Cũng may cô ta ở tầng hai của bệnh viện. Ngay từ lúc vào đây, Lục Khánh Huyền đã quan sát hoàn cảnh chung quanh theo thói quen. Mặc dù xảy ra. chuyện ngoài ý muốn, cô ta cũng có thể ung dung rời đi. Vì chất liệu của rèm cửa khá tốt nên có thể dùng để làm dây thừng, cô ta có thể leo từ cửa sổ xuống đấy.
Do Lục Khảnh Huyền là nữ nên thường thì bảo vệ sẽ không vào phòng, điều này giúp cô ta có cơ hội để chạy trốn. Quyết định rồi thì phải hành động, đây chính là tính cách của Lục Khánh Huyền. Cô ta bước tới cửa sổ, len lén giật rèm cửa xuống, sau đó dùng nó để làm dây thừng, lặng lẽ trèo qua cửa sổ. Lục Khánh Huyền tránh bảo vệ ở ngoài bệnh viện, ra cổng để đón xe rời đi,
Đi tới bờ biển, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Công Danh: “Tôi ra ngoài rồi, anh đang ở đâu?”
“Cô tới bến tàu đợi tôi, mười phút nữa tôi sẽ có mặt” Hàn Công Danh không nói cho cô ta biết giờ mình đang ở đâu. Xem ra anh ta cũng không tin tưởng Lục Khánh Huyền cho lắm. Anh ta nói xong câu này là cúp điện thoại luôn.
Cô ta cười khẩy một cái, sau đó trở về bến tàu. Hàn Công Danh là một người rất đúng giờ, khoảng mười phút sau đã xuất hiện ở đó. Đầu tóc anh ta rối tung rối mù, sắc mặt tái nhợt, trên áo khoác còn có vết máu. Trạng thái tỉnh thần của Hàn Công Danh cũng không được tốt lắm, nhưng trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như một con dã thú bị thương vậy.
Sau khi nhìn vào mắt anh ta, Lục Khánh Huyền thấy hơi sợ, duy trì một khoảng cách nhất định với Hàn Công Danh trong vô thức, sau đó hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh ta lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần trước thất bại rồi. Tôi và Mạc Du Hải đánh nhau, anh ta đã biết thân phận của tôi. Để phòng ngừa tôi tiết lộ bí mật ra ngoài, nên Lục Hằng định giết tôi để diệt khẩu.”
Lục Khánh Huyền nhíu mày lại: “Nếu biết Lục Hằng đang đuổi giết mình, sao anh còn dám lộ mặt ra ngoài? Hơn nữa còn hẹn gặp tôi, có phải anh định hại chết tôi không?”
Hàn Công Danh cười gắn: “Cô ở bệnh viện lâu quá, không biết Lục Hằng đã rời khỏi thành phố này đi Nam Á rồi à?” Lục Khánh Huyền hơi sửng sốt hỏi lại: “Ông ta đi Nam Á làm gì?”
“Cô không biết Lục Hằng có rất nhiều sản nghiệp đen sao? Nguồn kinh tế chính của ông ta là nhờ bán ma túy, súng ống, đạn dược. Gần đây, vốn lưu động của Tập đoàn Lục thị xảy ra vấn đề rất lớn, nhưng tập đoàn lại chẳng bị ảnh hưởng gì. Cô làm giám đốc của công ty ông ta mà lại không biết chuyện này ư? Nói thật cho cô biết, hàng hóa chính mà ông ta bán là ma túy và vũ khí” Hàn Công Danh nói với giọng lạnh lùng.
Mặc dù, Lục Khánh Huyền biết Lục Hằng có chuyện làm ăn không muốn để người khác biệt, nhưng cô ta không nghĩ rằng ông ta lại chơi lớn như vậy.
“Sao vậy, bị hù dọa rồi sao? Con người của Lục Hằng còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô nhiều. Vậy mà cô dám lợi dụng ông ta, đúng là căn đảm!” Hàn Công Danh cười găn.
Lục Khánh Huyền nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Rốt cuộc anh gọi tôi tới để làm gì? Tôi có thể giúp gì được cho anh? Không phải anh cho rằng tôi có thể đối đầu được với Lục Hằng đấy chứ?”
Hàn Công Danh cười cười nói: “Cô nói đúng rồi đó. Cô quả thực có thể đối đầu được với ông ta. Chẳng qua là cô có can đảm hay không thôi.”
Lục Khánh Huyền từ chối một cách quả quyết: “Có lẽ anh đánh giá tôi quá cao rồi. Nói thật với anh, tôi thật sự không thể đồng ý với anh được. Lục Hằng không phải người mà tôi và anh có thể chống lại. Tôi khuyên anh nên mau chóng rời đi đi, nếu không anh sẽ chết thật đấy”
Hàn Công Danh cười lạnh lùng: “Từ trước tới nay, tôi là người có thù tất báo, Lục Hằng đối xử như vậy với tôi, nhất định ông ta phải trả giá đắt. Hơn nữa, cô thực sự bằng lòng làm giám đốc trong công ty ông ta cả đời sao? Nếu cướp được công ty của Lục Hằng, tiền đồ của cô sẽ sáng sủa hơn bây giờ rất nhiều”
Lục Khánh Huyền nghe thế cũng hơi động lòng. Nhiều năm qua, trong lòng cô ta vẫn luôn mơ mộng tới gia đình giàu có, chỉ có điều bản thân lại được sinh ra ở gia đình bình dân. Dù Lục Khánh Huyền có cố gắng cả đời cũng đừng mong đạt được ước mơ, Hàn Công Danh đã động tới nỗi niềm trong lòng cô ta.
Anh ta là người giỏi nhìn mặt để nói chuyện, thấy vẻ mặt hiện tại của Lục Khánh Huyền nên nói tiếp: “Thật ra, Lục Hãng cũng không khó đối phó như cô tưởng tượng đầu. Cô làm giám đốc của lĩnh vực quan trọng trong công ty ông ta, có rất nhiều cơ hội để đối phó Lục Hằng. Cô thấy thế nào?
Lục Khánh Huyền không trả lời ngay sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta mới hỏi: “Anh có kế hoạch gì chưa?”
Hàn Công Danh cười cười, nói: “Đương nhiên là có rồi. Không phải cố quản lý tài chính của công ty sao? Tôi nghĩ dựa vào mối quan hệ của cô, có thể tìm được người thực sự quản lý tài chính của Lục Hằng”
Vấn đề tài chính của công ty ông ta vốn là do Lục Khánh Huyền phụ trách, nhưng số sách thật sự thì cô ta chưa bao giờ được tiếp xúc. Lục Khánh Huyền cũng biết rõ điều này. Sau khi nghe Hàn Công Danh nói, cô ta suy nghĩ kỹ lại một lần nữa, sau đó nói: “Tôi có thể tìm được, tiếp theo sẽ làm gì?”
“Tiếp theo? Cắt đứt nguồn kinh tế chính của Lục Hằng. Tôi nghĩ ông ta không có cách nào làm gì được đâu. Hơn nữa, chúng ta nắm chứng cứ phạm tội của ông ta, không cần hai chúng ta ra tay cũng có người đối phó Lục Hãng Cô thừa dịp đó dùng một vài thủ đoạn, như vậy sẽ biến tiền của ông ta thành của chúng ta rồi.” Hàn Công Danh cười gần.
Lục Hân Nhiên hơi động lòng. Tuy kế hoạch của anh ta rất mạo hiểm,đọc full tại truyện one nhé, nhưng nếu thành công thì lợi ích mà họ đoạt được cũng rất lớn. Hàn Công Danh lại nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đây là cơ hội duy nhất của cô, tôi nghĩ cô cũng cảm thấy Mạc Du Hải không tin cô. Nếu không cô cũng sẽ không bị cấm ra khỏi bệnh viện.”
Lục Khánh Huyền không nhịn được hỏi: “Làm sao anh biết?” Hàn Công Danh lại cười: “Đơn giản thôi. Trên tay cô vẫn còn vết thương, rõ ràng đó là vết thương do leo cửa sổ.”
Trong mắt Lục Khánh Huyền lộ ra ý cười: “Anh đúng là một người cẩn thận”
Anh ta lại cười, nói tiếp: “Đây là năng lực của tôi, nếu không sao cô lại hợp tác với tôi?”
Lục Khánh Huyền nhìn vết máu trên áo khoác của Hàn Công Danh, hỏi: “Sao anh lại bị thương?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!