Tiêu Chiến ngây người nhìn Vương Nhất Bác, mới chỉ vài tháng không gặp, hắn đã gầy đi không ít.
Chỉ là anh còn chưa kịp nhìn kỹ sắc mặt Vương Nhất Bác cả người đã bị hắn hung hăng đẩy mạnh vào tường. Vương Nhất Bác say rượu, xuống tay không biết nặng nhẹ. Tiêu Chiến sợ hắn tổn thương đến đứa bé, bất chấp đau đớn phía sau lưng, một tay che chắn vùng bụng, một tay lôi kéo cánh tay Vương Nhất Bác, cố gắng nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Có chuyện gì chúng ta từ từ nói có được không? Em đừng gấp, chúng ta có thể—"
"Tiêu Chiến!"
Vương Nhất Bác hung hăng xô đẩy Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm vào cái bụng căng tròn của anh, đôi mắt đỏ bừng như tóe ra lửa giận: "Tiêu Chiến, anh vì sao lại lừa dối tôi! Hai năm qua tôi cũng không đến nỗi bạc đãi anh, tiền cho anh một phân cũng không thiếu! Anh đối với tôi có cái gì bất mãn vì sao không trực tiếp nói? Vì sao lại đến gặp Đào Nhiên? Vì sao lại cho anh ấy biết chuyện? Vì sao?!"
"Tiêu Chiến, tôi không ngờ anh là loại người như vậy."
Âm thanh của Vương Nhất Bác rất lớn, gần như rống lên, bóng đèn trong hành lang đều là loại được kích hoạt bằng giọng nói, tất cả liền bật sáng. Ánh sáng đột ngột mạnh đến mức khiến đôi mắt Tiêu Chiến đau nhức muốn chảy nước mắt.
Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác, mở cửa, quay lưng về phía Vương Nhất Bác để hắn không nhìn thấy vẻ mặt của anh: "Hàng xóm đều ngủ rồi, đừng quấy rầy đến bọn họ... Em trước tiên vào nhà đi, anh sẽ nói cho em biết anh vì sao muốn gặp Đào Nhiên."
Vương Nhất Bác đã uống rất nhiều rượu, không còn tỉnh táo, đầu đau đến mức cơ bản không thể nghe rõ Tiêu Chiến đang nói gì, nhưng khi nghe thấy hai từ "Đào Nhiên", hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại đi theo Tiêu Chiến vào nhà.
Tiêu Chiến dẫn hắn vào phòng khách ngồi xuống, pha cho hắn một ly mật ong nước ấm: "Uống cái này đi, giải rượu."
Vương Nhất Bác không chịu nhận lấy chiếc cốc mà anh đưa cho, đôi mắt ngầu đục vì say nhưng vẫn cố chấp: "Tiêu Chiến, anh rốt cuộc vì sao lại cho Đào Nhiên biết chuyện này?"
Tiêu Chiến đặt ly nước xuống bàn trà trước mặt hắn, từ từ đỡ eo ngồi xuống— cái thai đã lớn, động tác của anh ngày càng khó khăn. Anh nhìn Vương Nhất Bác một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười: "Vương Nhất Bác, em thật sự thích Đào Nhiên sao?"
Vương Nhất Bác có chút sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ừ."
"Thích bao nhiêu?"
"Rất thích."
Khi nhắc đến Đào Nhiên, vẻ mặt Vương Nhất Bác liền dịu đi, khóe môi bất giác nở nụ cười: "Tôi muốn đối xử thật tốt với anh ấy, muốn mãi mãi đối tốt với anh ấy."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve bụng, mắt rũ xuống, nhỏ giọng thì thầm như tự nói với chính mình, "Em trước đây cũng từng đối xử tốt với anh."
Những lời ấy dường như đã chạm đến tâm tư của Vương Nhất Bác, hắn nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt khẽ động vài lần, môi mấp máy, cuối cùng lại chỉ nói ra một câu: "Tiêu Chiến, anh đừng giữ đứa bé này. "
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, tựa hồ như muốn lắc cho vợi bớt cơn say, cố hết sức giữ bình tĩnh để nói chuyện cùng Tiêu Chiến: "Nếu anh đã cùng tôi chấm dứt, vậy thì cắt đứt cho sạch sẽ một chút, đừng giữ lại một gánh nặng như vậy, biết tôi về sau sẽ không quản chuyện của anh, giữ lại nó đối với anh mà nói chỉ là gánh nặng, không bằng— "
"Vương Nhất Bác, em dựa vào cái gì!"
Tiêu Chiến đột ngột đứng dậy, lần đầu tiên trong đời anh hung dữ và bén nhọn như vậy đối với Vương Nhất Bác, gần như lạc cả giọng: "Em dựa vào cái gì nói con tôi là gánh nặng? Ai bắt em quản? Ai cần em quản? Đứa bé này tôi tự mình sinh tự mình nuôi, từ nay về sau không liên quan gì đến em hết! Em dựa vào cái gì đòi tôi bỏ con tôi? Em dựa vào cái gì hả... dựa vào tôi thích em sao? "
"Cho dù, cả khi tôi thích em, tôi có gì sai?"
Giọng Tiêu Chiến chầm chậm nhỏ lại, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, anh không khỏi nghẹn ngào: "Tôi... hai năm tôi ở bên em, những việc nên làm đều đã làm, thời điểm nên rời đi cũng đi ngay, không hề dây dưa níu kéo... Em đối với đứa bé không có tình cảm tôi có thể hiểu được, nhưng em có thể cho tôi một cái liếc mắt được không? Vương Nhất Bác, em nhìn đi, tôi hiện tại là bộ dáng gì... Tôi mang thai sắp được 7 tháng với rồi, không có tin tức tố của em, dù có bao nhiêu khó chịu đều phải tự mình chống đỡ. Mấy ngày nay tôi không có nổi giấc ngủ ngon, có khi lưng đau đến nằm không nổi. Mấy tháng trước còn bị ốm nghén, ăn cái gì liền nôn ra cái đó, đôi khi uống miếng nước thôi cũng khó chịu vô cùng. Có một lần còn ở trong phòng làm việc nôn mửa đến ngất xỉu, nếu không có đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, có lẽ tôi..."
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào đến mức gần như không nói nên lời, "Tôi... tôi cho dù... cho dù chỉ còn nửa cái mạng cũng phải giữ lại đứa bé, nó là máu thịt của tôi dưỡng thành, không phải em... Không phải vì em nói không cần thì tôi liền không muốn."
"Vương Nhất Bác, em có người em quan tâm, tôi cũng có. Em không muốn làm Đào Nhiên khổ sở, tôi càng không muốn làm thương tổn con mình."
Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, gằn từng chữ một, "So với con của tôi, em và Đào Nhiên đều không là gì cả."
Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn yên lặng nhìn anh, nhưng khi nghe đến hai chữ "Đào Nhiên", hắn lần nữa bị hơi men làm cho tê liệt đầu óc, mắt lại đỏ lên, không kìm được mà túm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Tôi đưa anh đi bệnh viện, đi lấy đứa bé này ra! Chỉ cần nó không tồn tại, Đào Nhiên sẽ không có lý do gì để từ chối tôi một lần nữa... Tôi đã thích anh ấy lâu như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ!"
(Má, tôi muốn giết người!!!!!!!!!!!! Đừng ai cản tôi.)"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Tiêu Chiến cố gắng giãy giụa muốn thoát ra, nhưng sức lực của Vương Nhất Bác quá lớn, bị Vương Nhất Bác thô bạo lôi ra cửa, trong lòng hoảng loạn, anh gắt gao bám vào khung cửa không buông, xiết chặt đến móng tay bật máu.
"Vương Nhất Bác, coi như tôi cầu xin em, được không? Vương Nhất Bác, tôi cầu xin em!"
Tiêu Chiến mặt đầy nước mắt nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt đều là cầu xin: "Tôi sai rồi, Vương Nhất Bác, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ nói Đào Nhiên nữa, sẽ không bao giờ dám nói một lời nào về anh ta... Tôi sẽ không bao giờ quấy rầy em, tôi cũng sẽ không bao giờ dám gặp lại anh ta, chỉ cần đứa bé ra đời tôi sẽ đưa nó đi thật xa, tôi đảm bảo hai người về sau sẽ không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa, tôi bảo đảm với em! Tôi cầu xin em, xin em buông tha tôi đi..."
Tiêu Chiến gần như đã cạn kiệt sức lực, thân thể chậm rãi từ trên tường trượt xuống, xụi lơ trên mặt đất, một tay bị Vương Nhất Bác lôi kéo, tay còn lại vẫn nắm chặt khung cửa, giống như người chết đuối bíu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống anh, biểu tình không chút nhân nhượng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Tiêu Chiến, anh đi theo tôi."
"Vương Nhất Bác, buông tôi ra!"
Tiêu Chiến lại lần nữa bị Vương Nhất Bác thô bạo kéo lên, trong lúc giằng co giãy giụa đã dùng hết chút sức lực cuối cùng xô mạnh về phía trước, Vương Nhất Bác không kịp đề phòng bị đẩy ra ngoài cửa, Tiêu Chiến cũng loạng choạng ngã xuống đất.
Lần này, toàn bộ sức lực của anh đã tiêu hao hết, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, hai tay chống đất, đầu cúi xuống, cảm nhận một cơn đau che trời lấp đất kéo đến như cốt nhục toàn thân bị xé toạc.
Trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng anh nhìn thấy là vũng máu dưới thân đang lan ra, đỏ đến chói mắt.