Màn trình diễn buổi tối vô cùng thành công, sau bài đầu tiên do Thu Diệc Diệu hát thì trở về lại với ca sĩ Khương Nặc.
Khương Nặc và Thu Diệc Diệu hoàn toàn không tập luyện trước cùng nhau nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý.
Hoặc cũng có thể nói trình độ chơi ghi ta của Thu Diệc Diệu giỏi hơn dự đoán, mặc cho là bài hát gì, chỉ cần nghe qua là cậu cũng có thể chơi được, khiến cho Khương Nặc vô cùng bất ngờ.
Bầu không khí ở nơi đó sau khi đã cháy rồi Thu Diệc Diệu còn độc tấu solo tới vài bài.
Thu Diệc Diệu chưa từng thể hiện kỹ năng của mình trong các bữa tiệc liên hoan ở trường, đây không phải là phong cách hành động của thiếu gia bất cần đời mà là cậu xem thường việc khoe khoang trước công chúng, không thích bị quy tắc trói buộc.
Nhưng có được kỹ năng giống như là có một tấm thẻ bài ẩn giấu, đến thời gian thích hợp nhất thì mới xuất hiện.
Chẳng hạn như là tài năng thể thao, kỹ năng chơi đàn.
"Bài hát kia là cậu cải biên?" Trong giờ nghỉ giải lao, Khương Nặc hỏi cậu.
"Ừ, thế nào?" Khoé miệng của Thu Diệc Diệu mỉm cười rất tự tin.
"Tuyệt lắm, rất êm tai." Khương Nặc chân thành nói.
Một lát sau Khương Nặc lại bảo, "Món quà sinh nhật này tôi thật sự rất thích, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà tôi được nhận."
Cũng là món quà duy nhất kể từ khi lớn lên.
Thu Diệc Diệu dựa vào quầy bar, cùng Khương Nặc nhìn nhau một lát thì đầu hơi nghiêng sang một bên, mái tóc nhẹ nhàng đong đưa, trông rất nghịch ngợm đáng yêu, "Thích là được rồi."
Sau khi rời khỏi sân khấu, anh Ngô đặc biệt hài lòng với màn trình diễn này, cứ hỏi Thu Diệc Diệu có thể thường đến quán của anh để trình diễn được không, cũng sẽ cho cậu một cái giá không tồi.
"Em không thiếu tiền đâu." Thu Diệc Diệu cởi dây đeo đàn ghi ta ra.
"À..." Giọng điệu của anh Ngô đầy tiếc nuối.
"Nhưng nếu cậu ấy ở đây." Thu Diệc Diệu chỉ chỉ Khương Nặc, "Thì em có thể tới."
Ánh mắt của anh Ngô nhanh chóng từ thất vọng biến thành vui vẻ, liên tục bảo, "Tốt rồi".
Màn trình diễn hôm nay có hiệu quả tốt nhất trong khoảng thời gian gần đây, bầu không khí nơi này rất được, có lẽ là vì nhan sắc của ca sĩ chính và tay ghi ta nên có nhiều người vây quanh sân khấu giơ điện thoại ghi hình, lắc lư theo nhịp điệu của âm nhạc.
Khương Nặc vẫn còn đang nói chuyện với anh Ngô, Thu Diệc Diệu đeo túi ghi ta đứng ở trước cửa quán bar để chờ.
Gió đêm thổi tới, cuối cùng cũng đã vào mùa thu rồi.
Thu Diệc Diệu hắt hơi một cái, mặc không đủ ấm, đây là cái giá phải trả khi muốn tới đây trông mình tao nhã một chút.
"Anh bạn nhỏ đẹp trai, em chơi ghi ta không tệ, hát cũng rất hay đấy."
Một giọng nói xa lạ trầm thấp của đàn ông từ đằng sau truyền đến, cậu quay đầu lại thì phát hiện có một người mặc âu phục, tóc vuốt ngược, nhìn qua dáng vẻ có lẽ là hơn bốn mươi.
Thật ra khi ở trên sân khấu Thu Diệc Diệu cũng đã chú ý tới người này, bởi vì ở trong đám đông, ánh mắt của người này không chút nào che giấu, tr@n trụi nhìn chằm chằm vào cậu.
Những người khác thông thường khi xem sân khấu thì sẽ nói chuyện với người bên cạnh một chút, nhưng người này thì không, cứ như vậy mà nhìn cậu mãi.
Không ngờ buổi biểu diễn đã kết thúc rồi mà ông ta vẫn chưa đi.
"Cảm ơn." Thu Diệc Diệu không biết phản ứng như thế nào, lịch sự đáp lại một câu.
"Người cùng hát kia cũng không tệ, là quan hệ gì với em thế?" Người đàn ông cũng không phải chỉ khích lệ một câu rồi đi, lại tiếp tục hỏi.
"Bạn học."
"Có phải là sinh viên đại học không? Đến đây làm thêm à?"
"Không phải, tôi là học sinh cấp ba." Thu Diệc Diệu đáp.
Người đàn ông có vẻ hơi kinh ngạc, "Ồ, còn nhỏ như vậy sao, không ngờ, không ngờ..."
Hai từ "không ngờ" ở sau dường như là do ông ta tự lẩm bẩm trong miệng, mặc kệ việc đang nói chuyện với người khác nên có vẻ hơi thần kinh.
Thu Diệc Diệu không nói gì nữa.
"Trước kia khi còn là học sinh tôi cũng đã học đàn mấy tháng, sau này không kiên trì nữa, trông em tuổi vẫn còn trẻ mà đã đàn tốt đến như vậy rồi, thật sự rất hâm mộ."
Cái việc chơi đàn này, thực tế đúng là có nhiều người đã chơi qua nhưng lựa chọn kiên trì không nhiều lắm.
Dù sao thì ngày này qua ngày khác đều ấn dây đàn, ngón tay cũng muốn bắ n ra tơ.
"Cảm ơn." Thu Diệc Diệu không muốn tiếp tục nói chuyện với ông ta nữa, bởi vì ánh mắt của người này nhìn cậu thật sự quá kỳ quái, còn làm cho đằng sau lưng của cậu thêm run rẩy.
Nhưng bởi vì còn phải chờ Khương Nặc nên cậu cũng chỉ có thể đứng ở đây.
"Đây là danh thiếp của tôi." Người đàn ông lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Thu Diệc Diệu.
Thu Diệc Diệu không biết ông ta có ý định gì, nhưng cũng xuất phát từ lịch sự nên mới nhận.
"Có thể hẹn em không?"
"Sao cơ?"
"Chúng ta cùng giới mà, em không cần che giấu đâu."
Thu Diệc Diệu nhất thời không kịp phản ứng, nhưng giây tiếp theo cậu đã có thể đoán được đại khái.
Ông ta là gay.
Vừa rồi hỏi quan hệ giữa cậu và Khương Nặc cũng là để thăm dò.
"Chắc chắn là em như thế, tôi cũng vậy." Người đàn ông thấy cậu rất nhanh đã hiểu được ám chỉ của mình nên có chút kích động.
"..."
"Đi thôi." Khương Nặc từ trong quán sải bước tiến ra, một tay rất tự nhiên khoác lên vai của Thu Diệc Diệu, kéo cậu về phía mình.
Sau đó lại thấy cậu mặc rất mỏng nên mới cởi áo của mình xuống đưa cho cậu, "Đổi đi, cậu mặc của tôi."
"Ơ? Vậy cậu không lạnh ư?" Thu Diệc Diệu thấy Khương Nặc quả thật giống như trông thấy được cứu tinh, chưa bao giờ cậu muốn Khương Nặc xuất hiện ở bên cạnh nhiều như thế.
Nói chuyện với người đàn ông kia thật sự quá xấu hổ.
"Áo ở bên trong dày hơn của cậu." Khương Nặc nói rồi lại bổ sung thêm một câu, "Để tôi mặc áo của cậu cho."
Vì thế Thu Diệc Diệu mới đổi áo khoác với hắn.
Khi bọn họ phải đi, người đàn ông mặc âu phục kia lại chạy theo nói một câu, "Bạn nhỏ, nếu em cũng có ý định đó thì gọi điện thoại cho tôi."
Thu Diệc Diệu xấu hổ muốn quay lại đáp một câu "Được" lấy lệ, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, dù sao thì vừa rồi Khương Nặc cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện, sẽ không biết lời nói này của người đàn ông kia có ý gì.
Nhưng đột nhiên bàn tay của Khương Nặc lại áp lên má cậu, người cũng tiến đến rất gần tựa như sắp hôn cậu ngay lập tức.
Thu Diệc Diệu giật mình muốn trốn về phía sau, Khương Nặc lại giữ chặt lấy không cho cậu trốn, góc nhìn từ phía sau trông hệt như Thu Diệc Diệu đang bị Khương Nặc cưỡng hôn.
Gương mặt đối diện nhau, rất gần, vô cùng gần.
Thu Diệc Diệu có thể thấy được trong đôi mắt của Khương Nặc có phản chiếu lại hình ảnh của chính mình.
Nhưng Khương Nặc thật ra cũng chỉ duy trì khoảng cách gần gũi như thế với Thu Diệc Diệu hai giây, sau đó xoay đầu ném cho người đàn ông ở phía sau một ánh mắt đe dọa rồi ôm lấy Thu Diệc Diệu bỏ đi.
Tựa như một con báo săn đang xác nhận con mồi đã thuộc về mình, kẻ khác không được đi tới cướp đoạt.
Chỉ bằng một ánh mắt, người đàn ông kia đã lùi bước.
Đây là lần đầu tiên Thu Diệc Diệu nhìn thấy dáng vẻ hung hãn như vậy của Khương Nặc, chẳng trách La Thiên Địch cứ như luôn rất sợ hắn.
Từ trước đến nay cậu không nghĩ tới, một Khương Nặc dịu dàng kiên nhẫn với cậu sẽ có một mặt như vậy.
Nếu đổi lại cậu là người đứng ở phía sau kia, cậu cũng sẽ sợ.
Trong lòng của Thu Diệc Diệu nhốn nhao hoảng loạn suy nghĩ một hồi, không nói gì.
Người đàn ông kia cũng không có đuổi theo nữa.
Đi được một đoạn, xác nhận phía sau không còn ai Khương Nặc mới nói, "Ông ta là gay."
Giọng điệu của hắn rất bình đạm tự nhiên, giống như đang kể lại một chuyện cực kỳ tầm thường và dễ đoán.
Như là "có khi ngày mai trời sẽ mưa nhỉ?" hoặc là "tối hôm qua cậu thức khuya phải không?".
Thu Diệc Diệu: "Sao cậu nhìn ra được?" Vừa rồi cậu cũng chỉ suy đoán, không dám xác nhận.
Nhưng Khương Nặc ban nãy không nghe hai người nói chuyện, vậy mà có thể liếc mắt một cái nhìn ra ngay được người này là gay?
"Lúc cậu ở trên sân khấu, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu mãi." Khương Nặc nói, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng vô thức chặt hơn.
"Vậy mà cậu cũng phát hiện hả?" Thu Diệc Diệu cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không chú ý được Khương Nặc ôm chặt lấy cậu hơn là vì điều gì.
"Ừ, quá rõ ràng, rõ ràng không có ý gì tốt." Khương Nặc nói rồi nhìn sang cậu, "Xem ra cậu cũng chẳng phải không hiểu chuyện gì đang xảy ra."
Con ngươi trong đêm tối có vẻ càng thêm sâu không thể lường được, khi hai người đối diện nhau, Thu Diệc Diệu cảm thấy dường như Khương Nặc đang muốn nhìn thấu cậu.
"À...!Trần Gia Huy mỗi ngày đều ầm ĩ ở bên tai tôi, những gì cần biết thì tôi cũng đã biết cả rồi." Thu Diệc Diệu giải thích.
"Quả nhiên." Khương Nặc gật gật đầu, dùng giọng điệu như ra lệnh, nói, "Sau này tránh xa loại người đó ra một chút, nhìn qua cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Đưa danh tiếp của ông ta cho tôi."
Thu Diệc Diệu lấy danh thiếp từ trong túi ra, Khương Nặc nhận lấy thì lập tức xé nát, ném vào thùng rác ven đường.
"Cậu thấy rồi..."
"Ừ." Khương Nặc lạnh lùng.
"Chủ yếu không phải là do tôi không có nơi nào để đi hay sao, chẳng phải là đang đợi cậu ư? Ông ta đưa tới tôi cũng ngại việc không nhận..."
"Lỗi của tôi, để cậu đợi lâu rồi.
Vừa rồi anh Ngô kéo tôi lại nói một chút chuyện."
"Không có, không phải lỗi của cậu mà..."
Lời này nói xong, giữa hai người lâm vào một bầu không khí yên lặng lạ kỳ.
Vì để phá vỡ sự trầm mặc này, Thu Diệc Diệu không biết phải nói gì nên cố gắng tìm chuyện, buột miệng thốt ra suy nghĩ vớ vẩn ở trong lòng mình, "Dạo gần đây có phải tôi có cái thể chất hút gay không nhỉ..." Nói rồi, cậu gãi gãi đầu.
Ngược lại Khương Nặc giống như nổi lên hứng thú, "Hửm? Cậu kể thử xem?"
Thu Diệc Diệu nói đôi chút về chuyện hôm đó ở khu trò chơi điện tử gặp phải học sinh bên ngoài trường cho hắn nghe.
Khương Nặc nghe xong như suy tư điều gì, "Xem ra về sau thật sự không nên từ chối lời mời của cậu rồi."
"?"
"Bằng không nếu như cậu thật sự bị ai mang đi mất, tôi phải chơi trò Đừng giả vờ yêu đương với ai nữa đây?"
Cái thứ quỷ gì vậy?
"Shh, cậu chơi tới nghiện rồi hả?" Thu Diệc Diệu bật cười mắng hắn.
"Cũng tốt, có hơi nghiện."
Hai người cùng nhau lên xe buýt, nhà của cả hai cùng một hướng nên xe buýt này có thể đi ngang qua.
Ban đêm ở trên xe rất vắng, căn bản là không có nhiều người, hai người bọn họ cùng nhau ngồi xuống hàng ghế thứ hai.
"Hôm nay cậu đến, tôi thật sự rất bất ngờ." Khương Nặc nhìn qua sườn mặt của nam sinh bên cạnh, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài có một đứa trẻ cầm bóng bay vui vẻ nhảy nhót, mẹ của đứa trẻ ấy vội vàng chạy theo sợ rằng con trai của mình sẽ bị ngã.
Một đôi tình nhân tay trong tay đi dạo phố, hai người ở rất gần nhau, thân mật nói chuyện.
Ven đường có một chàng trai ăn mặc chỉnh tề chậm chạp chạy bộ, cô gái xinh đẹp mặc váy hoa đang live trên điện thoại...
Cũng là cảnh đêm nhưng Khương Nặc cảm thấy khi nhìn qua cửa kính xe taxi và khi nhìn qua cửa kính xe buýt lại quá khác nhau.
Giờ đây màn đêm như phảng phất phủ thêm một tầng mang tên ấm áp, như ẩn như hiện, dịu dàng rũ xuống.
Có lẽ bởi vì là ở trong khung cảnh này còn có thêm góc nghiêng gương mặt của Thu Diệc Diệu, đường nét nhu hoà vẽ ra hình dáng thật rõ.
"Thế nào, cậu có bị doạ không?" Thu Diệc Diệu cười ha ha hai tiếng, quay đầu lại thì phát hiện Khương Nặc đang dịu dàng nhìn chăm chú vào cậu.
"Bị doạ rồi." Khương Nặc thành thật đáp, "Nhưng thật ra rất vui."
"Vui hả, vui là được rồi."
"Sao cậu lại muốn đến đó?"
"Ầy, tôi còn đang muốn hỏi cậu đó." Thu Diệc Diệu tạm ngưng lại, giọng nói có hơi hung dữ, "Hôm nay là sinh nhật, là sinh nhật 18 tuổi của cậu đấy! Cứ như vậy mà đi làm thêm cả ngày ư? Ngay cả làm một chút nghi thức cũng không có?"
Khương Nặc ngẩn ra, ngơ ngác đáp, "Buổi sáng hôm nay tôi có nấu cho mình một bát mì trường thọ rồi."
"Cổ hủ, nhạt nhẽo!"
Thu Diệc Diệu ghét bỏ lắc đầu, thấy Khương Nặc trông cứ như đã bị mình làm cho cảm động nên mới nhanh chóng phủi sạch quan hệ, "Tôi không có ý nhớ sinh nhật cậu đâu, chỉ là trước đây lên diễn đàn tìm hiểu về cậu, nhìn thấy sinh nhật của cậu nên mới nhớ, đầu óc quá tốt thì cũng đâu còn cách nào."
Khương Nặc nhìn cậu thật lâu.
"Ây! Không phải là cố ý đi tìm hiểu về cậu đâu nha...!cũng không phải nữa...!tuy là tôi cố ý đi lên diễn đàn tìm hiểu về cậu thật, nhưng là vì lúc ấy muốn hiểu rõ về cậu...!hiểu rõ về cậu để thuận tiện chỉnh cậu, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Khương Nặc gật đầu, "Cảm ơn."
Mặc dù Khương Nặc biết là Thu Diệc Diệu không muốn nghe cảm ơn, nhưng vào giờ phút này hắn chỉ có thể biểu đạt tâm tình của mình như vậy.
Thu Diệc Diệu từ bỏ, thở dài.
"Sinh nhật vui vẻ nhé Khương Nặc, vừa rồi không có nói kỹ, bây giờ là nghiêm túc nói."
"Ừ, tôi rất vui." Khương Nặc nhiệt tình đáp, đây có thể là sinh nhật vui vẻ nhất của hắn từ khi hắn lớn lên tới bây giờ.
Hắn không nói với Thu Diệc Diệu rằng một giây trước hắn còn đang cảm thấy tiếc nuối vì cuối tuần không được gặp cậu, một giây sau người này đã sáng long lanh ở trên sân khấu mỉm cười với hắn.
Giống hệt như là một món quà rơi xuống từ bầu trời.
Trong nháy mắt, những cảm xúc khó chịu, cô đơn, nhớ nhung khi ở nhà ngày hôm qua, tất cả chúng đều đã được hoá giải.
Hắn giống như đã có được sức mạnh và có được một cuộc sống mới.
Trên xe buýt vang lên tiếng thông báo sắp tới trạm, nhà của bọn họ tuy dọc theo đường đi nhưng lại ở trạm khác nhau.
Nhà của Khương Nặc gần hơn một chút, nhà của Thu Diệc Diệu còn phải đi qua mấy trạm nữa.
"Quần áo trả lại cho cậu này."
"Cậu mặc đi, ngày mai đổi lại.
Dù sao thì ngày mai cũng gặp nhau mà."
"Cũng được." Thu Diệc Diệu gật đầu.
"Vậy tôi dừng ở đây, không tiễn cậu nhé?"
"Tiễn cái gì mà tiễn, cũng đâu phải là con gái đâu."
"Sợ cậu bị tên đàn ông nào đó theo đuôi thôi."
"Ha, mười tên đàn ông tới thì tôi cũng không sợ nhé." Thu Diệc Diệu đưa tay lên vỗ vỗ bắp tay của mình.
Sau khi Khương Nặc xuống xe, Thu Diệc Diệu cũng tựa lưng vào ghế giãn cơ, cậu cảm thấy hôm nay tuy không phải là tổ chức sinh nhật cho mình nhưng cậu cũng rất vui.
Hoá ra tổ chức sinh nhật cho người khác cũng là một chuyện vui như thế.
Trái tim của một người đúng thật là không thể che giấu được.
Cậu cũng đã nhìn ra khoảnh khắc mà Khương Nặc trông thấy mình, trong đáy mắt của hắn chỉ toàn là kinh ngạc, vui sướng và cảm động nữa.
Khả năng là hắn cũng giống như cậu, mười tám năm trôi qua không được ai tổ chức sinh nhật.
Dù nói như thế nào thì đột nhiên Thu Diệc Diệu lại sinh ra một cảm giác cảm thông lẫn nhau với Khương Nặc.
Bọn họ rõ ràng một chút cũng chẳng giống nhau, một người là học sinh giỏi còn một người là học sinh hư, một người nghèo khó, một người dư giả, nhưng rồi lại cứ như thế mà giống nhau.
Có lẽ là thuận theo đó, hai người bởi vì một cơ hội đơn giản mà trở thành hai người bạn có giao tình sâu sắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thu Diệc Diệu lại nghĩ tới người đàn ông kỳ quái vừa rồi.
Trước đây cậu chưa từng bị gay bắt chuyện, nhưng người này lại nói cậu là gay, lời nói còn chắc chắn như là chém đinh chặt sắt.
Buồn cười thật, xem ra radar của người này cũng không dùng được, còn chẳng chính xác bằng Trần Gia Huy.
Nếu bảo mình là một người không thể yêu thì có hù chết ông ta không?
Thu Diệc Diệu cười nhạo lắc đầu, suy nghĩ lại dẫn tới ánh mắt như cướp đoạt con mồi của Khương Nặc lúc đưa cậu đi.
Khương Nặc...!giống như cũng biết được rất nhiều?.