Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy


Bọn họ ở một góc không người ôm hôn nhau, lắng nghe tiếng các bạn học kết thúc lớp buổi tối dần dần tan.

"Bắt đầu thích cậu từ khi nào tớ cũng không biết nữa, dù sao thì khi phát hiện, tớ đã rất thích cậu rồi." Thu Diệc Diệu thổ lộ giống như là một cú sút bóng thẳng làm cho lòng Khương Nặc rung động, cảm giác như nam sinh trước mắt lại mang theo một dáng vẻ mà hắn chưa từng thấy qua – càng thêm hấp dẫn người khác hơn.

"Tớ thích cậu có lẽ sớm hơn cậu một chút." Khương Nặc dùng đầu ngón tay đan vào lọn tóc của Thu Diệc Diệu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Có thể là vì trước đây đã nhận thức được tính hướng của bản thân cho nên mới nhạy bén nắm được biến hoá tâm lý của chính mình.

Tiếp theo đó là chậm rãi trải ra một tấm lưới, đối xử tốt với cậu ấy, làm bạn với cậu ấy, dụ dỗ cậu ấy, cuối cùng bắt gọn.

"Lại phải nói, tớ còn muốn cảm ơn trò thử thách lần đó, khiến cho tớ được quen biết cậu thêm một lần nữa." Thu Diệc Diệu nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm ấy, cảm thấy vận mệnh này thật sự thần kỳ, xong lại chợt lóe lên một suy nghĩ, "...!không phải là trước khi chơi trò chơi cậu đã thích tớ rồi đó chứ?!"
Thu Diệc Diệu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, liệu có phải ngày đó Khương Nặc cố tình xuất hiện ở phía sau cậu khi mà kim đồng hồ dừng lại không?
"Tự luyến quá mức rồi đấy." Khương Nặc đưa tay cọ cọ mũi của Thu Diệc Diệu, "Tuy rằng trước đây tớ luôn cảm thấy cậu rất đẹp, rất tuấn tú, nhưng mà chúng ta cho dù là chuyện gì thì cũng đối đầu với nhau, như thế làm sao tớ thích cậu được?"
Thu Diệc Diệu "à" một tiếng thật dài, "Cậu xem, tớ đã nói là ván cược này tớ sẽ không thua mà."
"Là ai vừa rồi mới bảo muốn nhận thua?" Khương Nặc trêu cậu.

"Cái đó còn không phải là bởi vì..!" Thu Diệc Diệu nghẹn nửa ngày, nhụt chí đi mất.

"Được được được, tớ biết rồi." Giọng nói của Khương Nặc rất dịu dàng, nhưng bây giờ hắn cũng hơi hối hận vì không nói tâm ý của mình cho Thu Diệc Diệu biết sớm hơn, nhưng mà như hiện tại thì mọi thứ vẫn rất tốt, "Tớ cũng không thua."
"Vậy chúng ta...!tiếp tục tiến hành ván cược ấy?"
"Ừ."
Bọn họ nói rất nhiều lời với nhau nơi kẽ hở của đôi môi, trong lúc nói chuyện không tự chủ được mà tiến tới hôn lên, tựa như muốn bù đắp lại những ấm ức chôn giấu trong khoảng thời gian qua.

"Sắp đóng cổng rồi, chúng ta về nhé?" Thu Diệc Diệu hỏi Khương Nặc ở khoảng khách của những lần cọ xát.

"Được, hôn thêm một cái cuối."
Quả thật giống như chú cún con tham lam, Thu Diệc Diệu cười.

Nhưng mà giây tiếp theo, cái ý nghĩ đó đã bị thu về.

Lần hôn này Khương Nặc dùng nhiều sức, mang theo một loại ý tứ nhìn từ trên cao xuống phán xét, cả người Thu Diệc Diệu bị giam cầm ở trong lồng ngực của hắn, không thể động đậy được, cậu muốn nói là mình về đi nhưng đột nhiên lại cảm thấy khoé miệng đau đớn.

"A."
Thu Diệc Diệu không nén được hô một tiếng, lúc này Khương Nặc mới buông cậu ra.


Đúng là đồ chó mà! Tên chó này vậy mà lại cắn một phát thật mạnh ở khoé miệng cậu, cậu cảm giác như miệng bị rách ra, tơ máu chậm rãi chạy xuống.

"Cậu làm gì vậy!" Thu Diệc Diệu che lại miệng, có hơi giận.

Tay phải của Khương Nặc giữ lấy cằm cậu, cưỡng chế nâng đầu của cậu lên đối diện với hắn.

"Đây là dạy dỗ cậu." Khương Nặc nói, điệu bộ chẳng còn dịu dàng như vừa rồi mà mang theo chút tàn nhẫn, "Lần sau còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy thì sẽ không ngừng lại ở việc cắn rách miệng cậu đâu, biết chưa?"
"Biết...!biết rồi."
Cậu biết việc cậu ngồi ở sân thượng hôm nay quả thật rất nguy hiểm, hai chân đều lơ lửng, cho dù không phải là người đang nghĩ tới chuyện nhảy lầu thì chỉ cần giật mình ngã về phía trước thì hậu quả không dám tưởng tượng tới, khi ấy nhất định Khương Nặc đã cực kỳ sốt ruột.

Huống hồ, lúc cậu đứng lên còn bởi vì thiếu máu mà hơi lảo đảo một chút.

Khương Nặc nhìn trên mặt cậu đã toát ra được ý hối cải mới hài lòng "ừ" một tiếng, cuối cùng lại hôn cậu một cái thật mạnh, dắt tay cậu đi ra ngoài.

Nơi bọn họ vừa đứng là phía sau bụi cây bên cạnh sân bóng rổ bỏ hoang, điều kiện để ẩn nấp vô cùng tốt.

Cũng chẳng biết người không dính khói lửa phàm tục như Khương Nặc tại sao có thể biết được một nơi nói chuyện yêu đương tuyệt vời như vậy.

Cậu đang muốn hỏi, bỗng nhiên lại nghe thấy ở sân bóng rổ truyền đến những tiếng bước chân hỗn độn.

Chuyện gì xảy ra thế? Sân bóng rổ bỏ hoang vậy mà tối rồi vẫn có người tới ư?
Hai người dừng lại bước chân, theo khe hở của bụi cây để nhìn ra bên ngoài.

Đi tới là một đám nam sinh, có khoảng chừng năm sáu người, trong đó, tên nam sinh cao lớn đi đầu còn xách theo một nam sinh khác.

Cậu ta hung hăng nắm lấy cổ áo của nam sinh kia kéo tới sân bóng, nam sinh bị kéo đi chẳng hề tình nguyện chút nào, nhưng mà căn bản là không thể trốn thoát được.

Bọn chúng đem người tới giữa sân bóng, sau đó mạnh tay ném cậu xuống dưới đất.

Nam sinh không phải là đối thủ của đám người nọ, cậu không hề có sức phản kháng nên ngã ngồi trên mặt đất, lập tức cảm giác được nên đạp chân lui về sau vài bước.

"Đúng là thiếu nữ mà." Những người đó cười nhạo.

Bóng dáng này Thu Diệc Diệu quen thuộc vô cùng, gần đây duyên phận vẫn chưa cạn, đúng là dạo này nhìn thấy Bạch Vũ Tiệp rất nhiều.


Mà mấy cái tên nam sinh cao to kia cậu cũng quen mặt, là những tên đàn em khét tiếng thường hay đi theo Lưu Dũng, người nắm cổ áo của Bạch Vũ Tiệp thuộc những tên đàn em số một, tên là Chu Tiểu Cường, giống tên của con gián.

Bây giờ Lưu Dũng đã vào trại tạm giam, xem ra là vì núi không có hổ nên khỉ mới xưng bá vương.

Chu Tiểu Cường cao lớn cường tráng, uổng phí là chỉ có một thân thịt mỡ vô dụng.

Trước đó Thu Diệc Diệu cũng đã đánh nhau với cậu ta, căn bản là chẳng cần dùng bao nhiêu sức thì tên đó đã bị cậu làm cho ngã sấp xuống, vậy nên tên này chẳng hề có cảm giác tồn tại nào trong lòng của cậu.

Nhưng thật ra cậu cũng muốn nhìn xem thừa dịp Lưu Dũng không có ở đây thì cậu ta định tác oai tác oái như thế nào.

"Các cậu muốn làm gì?" Giọng nói của Bạch Vũ Tiệp vốn hơi nhỏ, ở trước một đám đàn ông có vẻ càng thêm yếu đuối.

Chu Tiểu Cường giẫm một cú lên bụng của Bạch Vũ Tiệp còn đang muốn lùi về sau, "Bọn tao đến đây đòi công đạo thay cho Lương Thiên Kỳ, mày nói đi tại sao mày lại ghê tởm đến vậy hả? Đã thích đàn ông lại còn vu khống cho Lương Thiên Kỳ của bọn tao, nói cái gì mà mày hẹn hò với cậu ấy?"
"Tôi thật sự đã hẹn hò với cậu ấy!" Bạch Vũ Tiệp phản bác lại.

"Nói nhảm! Hôm nay bọn tao đã hỏi Lương Thiên Kỳ rồi, cậu ta bảo sao mình lại có thể nhìn trúng loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ như mày được chứ, cậu ta không biết ghê tởm chắc? Ha ha ha!"
"Cậu ấy sao có thể nói ra những lời ấy được!" Bạch Vũ Tiệp giận dữ cực kỳ.

"Nguyên văn là như vậy đấy, anh em ở đây ai cũng nghe được cả." Chu Tiểu Cường nhìn các đàn em ở phía sau mình.

Đám người ở đằng sau nhao nhao gật đầu.

Đám người ấy nhìn Bạch Vũ Tiệp bằng ánh mắt tràn ngập chán ghét cùng với tiếng cười nhạo, kì thị xu hướng thích đàn ông của cậu, khinh thường cậu khi bản thân bị người khác phản bội mà còn không biết.

Nhất thời đôi đồng tử của Bạch Vũ Tiệp mở to, đột nhiên nhận ra lời của bọn họ nói là thật.

Chu Tiểu Cường nhìn vẻ mặt vừa mới bắt đầu tin tưởng mà không nghi ngờ nữa của Bạch Vũ Tiệp, nhìn cậu sắp do dự rồi sụp đổ hoàn toàn, cậu ta thư thái bật cười, "Muốn tao nói không, cái loại biế.n thái như mày sao không đi chết luôn đi, hôm nay tại sao không nhảy từ trên sân thượng xuống chứ? Mày ở lại trên đời này để làm bọn tao ghê tởm à? Nếu như bọn tao bị mày thích thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi đâu!"
Sắc mặt của Bạch Vũ Tiệp càng lúc càng trở nên khó coi, cậu không lên tiếng.

"Không bằng hôm nay bọn tao cho mày một bài học."
Chu Tiểu Cường xoay đầu dùng ánh mắt ra hiệu với đám đàn em phía sau, những tên lâu la đó lập tức hiểu ý, nhao nhao đi tới phía trước vây quanh Bạch Vũ Tiệp.


"Cái...!cái gì?"
Khi Bạch Vũ Tiệp lấy lại tinh thần thì đã bị mấy cái bóng đen cao lớn vây quanh, cậu sợ sẽ bị họ đánh.

"Cho mày nhìn xem thế nào mới gọi là đàn ông, lột s.ạch nó cho tao!"
Vì thế mấy cái bóng đen này mới bắt đầu hành động, chúng đè hai chân của cậu lại, có hai kẻ bắt đầu cởi quần áo trên người cậu xuống.

Bạch Vũ Tiệp liều mạng giãy giụa, nhưng mà căn bản là cậu không thể ảnh hưởng được gì tới hành động của bọn họ.

"Các cậu làm cái gì vậy!" Bạch Vũ Tiệp rống giận.

"Đàn ông đích thực là biểu tượng của sức mạnh và sự chinh phục." Chu Tiểu Cường chắp tay ra sau lưng, nhàn nhã đi vòng quanh sân bóng, bộ dạng giống như là một vị lão gia đang tham quan khu triển lãm gì đó vậy.

Vừa mới đi chưa được mấy bước đã cảm giác là có người vỗ vào vai của cậu ta, đang cảm thấy kỳ quái bởi vì không phải đàn em đang lột quần áo của Bạch Vũ Tiệp sao? Tại sao lại có người đi tới đây? Cậu ta vừa mới quay đầu thì thấy ngay một gương mặt ương ngạnh làm cho cậu ta gặp ác mộng mất mấy đêm – Thu Diệc Diệu.

Cậu ta đã từng không có chút tôn nghiêm nào để cho Thu Diệc Diệu hạ gục chỉ bởi một cú, ngã xuống ở trước mắt bao người rồi không động đậy nổi, bị người xem cười nhạo một hồi lâu.

Người này là một cái gai ở trong lòng của cậu ta, vì vậy mà bây giờ gặp được, theo bản năng cậu ta lại muốn bỏ chạy đi.

"Mày đi đâu?" Thu Diệc Diệu túm lấy cổ áo của cậu ta, nhướng mày.

Sau đó, Chu Tiểu Cường cảm thấy ở đằng sau đầu gối có một lực đập tới, không chịu nổi sự khống chế này nên quỳ gối thẳng tắp xuống mặt đất, đầu gối đập vào đất nền phát ra một tiếng giòn vang.

Phía bên kia, một vài người đang giữ Bạch Vũ Tiệp phát hiện ra chuyện khác thường nên sôi nổi xoay đầu lại xem.

"Đại ca!"
Trông thấy đại ca nhà mình bị người ta đá, tay đang giữ người của bọn họ buông lỏng, muốn chạy tới hỗ trợ.

Lại một lần nữa ở trước mặt của người khác bị Thu Diệc Diệu dùng ưu thế tuyệt đối đánh ngã xuống đất, Chu Tiểu Cường cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục vô cùng nên giận dữ gầm lên một tiếng, nhào tới người của Thu Diệc Diệu.

Không ngờ chỉ mới được nửa đường đã bị diệt tận gốc.

Chu Tiểu Cường cảm thấy bụng của mình bị đánh vào một cú thật mạnh, lực cứng rắn vung tới ngăn cản sức lao về phía trước của cậu ta, lại một lần nữa cậu ta lảo đảo quay cuồng ngã trên mặt đất.

Vừa nhìn thì phát hiện chủ nhân của một cú này là Khương Nặc, hắn che chắn ở trước Thu Diệc Diệu, lạnh lùng như băng nhìn Chu Tiểu Cường.

"Chỉ có vậy? Lại còn dám nói về sức mạnh và chinh phục nữa à?" Thu Diệc Diệu nhàn nhã đứng ở phía sau, hai tay đút vào túi quần, cười nhạo.

Sau khi thổ lộ tâm tình với nhau, hành động của Khương Nặc có ý muốn bảo vệ cậu quá mức rõ ràng, Thu Diệc Diệu âm thầm cười, cảm giác ngọt ngào thật là tốt.


Cú ngã này không nhẹ, sau lưng của Chu Tiểu Cường đau đến nỗi như muốn nứt ra, kêu r.ên định bò dậy nhưng dậy không nổi.

"Còn mấy đứa nữa? Lên hết cùng nhau đi, tranh thủ đi, sắp tới giờ đóng cổng ký túc xá rồi." Thu Diệc Diệu đưa tay nhìn đồng hồ, hệt như thật sự đang vội vàng cho kịp giờ.

Cậu vừa nói như thế, vốn vẫn còn mấy tên muốn đánh nhưng nháy mắt đã hoảng sợ.

Bọn chúng buông tha Bạch Vũ Tiệp, tè hết ra quần đi tới đỡ đại ca của mình dậy, còn đứng cách xa thật xa.

"Không đánh à?" Thu Diệc Diệu nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, nở nụ cười, chậm rãi đi tới trước mặt của Bạch Vũ Tiệp, đưa một tay kéo cậu lên, "Nói cho bọn mày biết, người ta yêu người cùng giới thì không phải là cái thứ heo cháo nào cũng sẽ thích, cho nên bọn mày bớt ôm mộng ảo tưởng lại đi."
Đám người Chu Tiểu Cường nghe xong sắc mặt đều biến thành màu đen nhưng lại không dám nói lời nào, bởi vì sợ bị đánh.

Thật ra Bạch Vũ Tiệp cũng không bị thương gì, chỉ là vừa rồi mới bị Chu Tiểu Cường đẩy ngã xuống đất nên xương hông đập vào sàn xi măng, nhưng lúc này trận đau nhức kia cũng đã qua, bây giờ cậu đã có thể tự mình khập khiễng bước đi.

Khi ba người muốn rời khỏi sân bóng rổ, Thu Diệc Diệu bỗng nhiên nhớ tới cái gì nên chỉ vào Bạch Vũ Tiệp rồi xoay đầu nói với bọn Chu Tiểu Cường, "À đúng rồi, bây giờ cậu ấy thuộc về tao, muốn tìm cậu ấy thì đến hỏi tao trước một tiếng."
Nói xong thì tiêu sái bỏ đi.

Chu Tiểu Cường tức giận mở to đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm theo hướng mà bọn họ vừa mới rời đi, thật lâu sau đó cuối cùng cũng hung hăng phỉ nhổ xuống mặt đất.

"Mẹ nó, Thu Diệc Diệu mày chờ xem!"
Sau khi Thu Diệc Diệu và Khương Nặc đưa Bạch Vũ Tiệp về phòng của cậu ấy thì hai người cũng trở về phòng của mình.

Tuy là bọn họ cùng khối nhưng vì khác lớp nên không ở cùng một tầng lầu.

Lúc này những người về ký túc xá cũng đã về hết, tới gần giờ tắt đèn, trên hành lang chẳng còn một ai.

"Trông cậu vẫn có thể đánh nhau nhỉ? Còn bảo lên hết đi, nếu mà bọn chúng cùng lên thật thì tớ thấy cái tay này của cậu lại phải đến bệnh viện để đăng kí khám chữa rồi." Khương Nặc nói.

Vốn dĩ vết thương ở trên tay phải của cậu vẫn chưa tốt, nếu như thật sự đánh nhau thì chắc chắn miệng vết thương sẽ lại rách ra, vì thế nên vừa rồi Khương Nặc mới giúp cậu chắn Chu Tiểu Cường.

Đang lúc tâm trạng rất là vui, bây giờ cậu còn chẳng hề có ý hối cải, cười hì hì bảo, "Ha ha, tớ biết là cậu có thể giải quyết bọn họ mà, tớ tin tưởng cậu đó, nhóc Khương."
Nói rồi vỗ vỗ vai hắn.

Lần trước lúc đánh nhau ở ngõ nhỏ với đám người Lưu Dũng, Thu Diệc Diệu đã nhìn thấy khả năng đánh đấm của Khương Nặc, xác thật là chẳng hề kém chút nào, không hề giống như hắn của ngày thường.

Nếu như thật sự muốn đánh nhau phân cao thấp với Thu Diệc Diệu, đoán chừng cũng khó cho ra thắng bại.

Khương Nặc trừng cậu một cái.

Thu Diệc Diệu vẫn cười hì hì, ghé tới bên tai của Khương Nặc, nhỏ giọng bảo, "Dù sao thì bạn trai của tớ cũng lợi hại như vậy mà.".


Nhấn Mở Bình Luận