Chương 113: Yêu cầu càng đơn giản càng khó đạt được
“…Vẫn chưa” Miranda dường như không quá bất ngờ, chẳng qua là gật đầu một cái: “Anh ta chắc còn đang phải giải quyết việc kia, trước khi làm xong có thể tạm thời sẽ không ra mặt trực tiếp với cô. Có điều, cô Thời, mong cô cho anh ta chút thời gian. Tôi có nghe anh ta kể về chuyện của các người.
Trong suy nghĩ của tôi, tôi luôn cảm thấy các người chắc chắn sẽ ở chung một chỗ vĩnh viễn về sau”
Thời Ngọc Minh có chút bất ngờ: “Anh ta nói chuyện của chúng tôi với cô?”
“… Có nói đến một chút, cũng không quá cặn kẽ” Miranda cười ha hả, nói một câu qua loa lấy lệ: “Đúng rồi, hôm nay tôi đ cùng với Katrina đến đây đặt trang sức. Mắt nhìn của cô ấy từ trước đến giờ đều đặt trên đỉnh đầu, hơn nữa con người cô ấy cũng không dễ nói chuyện đâu, cô nên chuẩn bị tinh thần”
Thời Ngọc Minh lắng nghe, gật đầu một cái: “Được, tôi biết rồi. Trang sức Duy Nhất đến giờ này đều lấy yêu cầu khách hàng làm mục tiêu quan trọng nhất. Cô ấy muốn thể nào thì tôi cứ thiết kế theo đó là được.”
“Còn nữa, ông chủ kia của cô.” Miranda thấp giọng, ghé vào tai nói với cô: “Cái tên Lục Danh đó miệng lưỡi cay nghiệt thật đấy. Chắc chắn anh ta chính là Katrina phiên bản nam. Lát nữa hai người bọn họ đối đầu với nhau thật đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Cô cẩn thận coi chừng bị kép ở giữa làm con tốt thí”
Thời Ngọc Minh nhún vai một cái, bày tỏ ý rằng cô đã chuẩn bị xong.
“… Miranda, người mẫu sao còn chưa tới?” Một người phụ nữ tóc vàng đẩy cửa đi vào, liếc mắt là thấy Thời Ngọc Minh, sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới một chút, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Cô dao bao nhiêu thế?”
Người này chắc chắn là Katrina trong truyền thuyết.
Thời Ngọc Minh đang muốn giải thích mình là nhà thiết kế, không phải người mẫu, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nghe Miranda thuần thục báo số đo của cô ra: “Cao 1m65, nặng 45 kí, ba vòng là 95, 60, 80. Tỉ lệ chân so với người là 0.622 “Cũng quá lùn đi chứ” Katrina cau mày: “Có điều tỷ lệ vóc người cũng không tệ. Dù sao bây giờ cũng không có ai, cô đó, nhanh đi thay quần áo với tôi” Thời Ngọc Minh sửng sốt, nhìn về phía Miranda.
Miranda chắp hai tay, vái cô một cái, khẩu hình dường như là nói: “Kính nhờ”
Thời Ngọc Minh cười khổ một cái, hiểu rõ. Người mẫu hôm nay hẳn là do Miranda đưa tới. Kết quả một trong số đó tạm thời bị kẹt lại, chỉ có thể đẩy cô lên thay.
Miranda giúp cô một lần, về tình về lý cô cũng phải trả món nợ ân tình này.
Thời Ngọc Minh đi theo Katrina đến phòng thay đồ. Katrina trở tay nhét vào trong ngực cô một chiếc váy: “Cứ như vậy đi, đi thay đi. Còn nữa, nhớ trang điểm nhẹ một chút. Nhanh lên, không kịp rồi!”
Mười phút sau, Thời Ngọc Minh thay quần áo xong thì cùng với những người mẫu khác cùng nhau đi vào trong phòng họp.
Trong phòng họp Katrina, Miranda, còn có cả Lục Danh đều đang ở đây. Giám đốc Tần đứng một bên, đang rít cà phê cho Katrina.
“Xem một chút đi, đây chính là bộ sư tập thời trang mùa thu mới nhất của tôi. Tổng cộng có mười món, đều cần được phối với một bộ trang sức tương xứng. Tổng Giám đốc Lục, tiền không thành vấn đề, tôi chỉ hy vọng có thể thiết kế ra một bộ trang sức có thể làm nổi bật linh hồn của những món đồ này”
Cải yêu cầu này, nói giống như là chưa nói vậy.
Linh hồn của trang phục?
Bọn họ là công ty thiết kế trang sức chứ không phải là công ty thiết kế thời trang. Chuyên môn không giống nhau. Đừng nói đến thiết kế, đến cả trang phục có linh hồn gì bọn họ cũng không nhìn ra được thì làm sao mà thiết kế cho được?
Hơn nữa Katrina này nổi danh khó phục vụ. Muốn kiếm tiền của cô ta cũng không phải dễ.
Lục Danh ngậm ý cười nhưng về ngoài lại không hiện nụ cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Katrina, cô còn có yêu cầu nào khác không? Nói hết ra đi”
“Không có, chỉ có một cái đó thôi, đơn giản chứ?”
Lục Danh cười nhạt: “Yêu cầu càng đơn giản, càng khó đạt tới”.
Katrina khoanh tay, mặt đầy vẻ ngạo mạn: “Chứ không thì làm sao tôi lại tìm đến trang sức Duy Nhất làm gì? Bà Phương vị khách hàng thân thuộc của tôi, trước đó rất mực đề cử trang sức Duy Nhất với tôi nói là có một nhà thiết kế họ Thời thiết kế rất ổn. Đúng rồi, nhà thiết kế Thời của các người sao còn chưa tới?”
Lục Danh cũng có chút không vui: “Giám đốc Tần, anh đi gọi điện thoại lại cho cô ta hỏi một chút xem rốt cuộc cô ta bị cái gì?”
“Vâng, tôi đi ngay”
“Không cần” Trong đội ngũ người mẫu đột nhiên có một giọng nói thanh lệ truyền tới: “Tổng Giám đốc Lục, tôi đã tới từ sớm rồi”
Lục Danh nhìn lại theo hướng phát ra thanh âm, chợt ngừng một lát.
Giám đốc Tần lại là giật mình không thôi, miệng há thật to, cũng có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“… Nhà thiết kế Thời?” Giám đốc Tân còn có chút không tin: “Là cô sao?”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Là tôi. Tôi đã sớm trở về, có điềungười mẫu hôm nay hình như thiếu một, nên tôi bị tạm thời bắt tới lĩnh mệnh.”
Katrina dù sao cũng là nhà thiết kế thời trang tiếng tăm.
Bộ váy cô ta chọn là một chiếc váy cổ điển, vừa thoải mái trong mười chiếc váy thuộc bộ sưu tập mới của cô ta.
Váy cashmere ngắn màu nâu tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài. Dưới chân đi giày da Oxford. Thân trên là một chiếc áo sơ mi trắng cùng áo len ngắn không tay màu cà phê như đồng phục học sinh trung học ở Anh.
Thời Ngọc Minh buộc tóc cao thành một cái đuôi ngựa. Hơn nữa, dáng dấp của cô quả thật thuộc về kiểu ôn nhu đáng yêu, nhìn giống như một nữ sinh trung học trẻ trung đầy sức sống. So với người đeo kính mắt gọng đen, bình thường đến tầm thường trước đó hoàn toàn như là hai người khác nhau. “…Mắt kính của cô đầu?” Lục Danh sửng sốt một hồi lâu mới rốt cuộc có phản ứng lại.
Thời Ngọc Minh chỉ chỉ phòng thử quần áo bên cạnh: “Lúc thay đồ sợ bị rơi mất nên để ở bên cạnh”. “Ý tôi hỏi cô là không đeo mắt kinh có thể thấy rõ được hay sao?”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Tổng Giám đốc Lục tôi không bị cận, dĩ nhiên thấy rõ”.
Lục Danh nghe cô nói mà có chút ảo não, hơi cau mày hỏi: “Cô không bị cận thì sao phải đeo cái cặp kính gọng đen đó giả xấu xí để làm gì?”.
Lúc hỏi lời này, Thời Ngọc Minh cũng không biết nói sao: “Tổng Giám đốc Lục, không phải anh nói ghét phụ nữ xinh đẹp hay sao? Tôi cũng là vì muốn xin được công việc này cho nên mới làm như vậy?
Trong nháy mắt Lục Danh sững người.
Giám đốc Tân không nhịn được, che miệng khẽ cười hai tiếng, bị Lục Danh trừng mắt một cái, lập tức thu lại nụ cười, khôi phục vẻ nghiêm nghị: “Cái đó. Cô Katrina, tôi giới thiệu với cô, vị này chính là nhà thiết kế Thời mà khi nãy cô vừa nhắc tới”.
Katrina ánh mắt giống như là tia Xquang, vô cùng sắc bén lướt qua trên người cô: “… Nhà thiết kế?”
“Đúng” “Vóc người này đi làm nhà thiết kế thật đáng tiếc. Nếu như cao hơn một chút, tuyệt đối có thể thành người mẫu nổi tiếng Trừ cô ta ra, còn có ngoài ra ánh mắt cũng dính chặt ở trên người cô, giống như là chim ưng chăm chú nhìn cô.
Thời Ngọc Minh bị anh ta nhìn mà có chút không được tự nhiên, dứt khoát trực tiếp nhìn chằm chằm ngược lại. Ai ngờ Lục Danh bướng bỉnh trước sau như một kia chột dạ dời tầm mắt, còn làm bộ ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng.
“Khụ. Cây bút kí tên trong tay Lục Danh gõ lên bàn một cái, nói: “Katrina, cô có yêu cầu gì thì trực tiếp nói với nhà thiết kế đi kìa.”
Katrina nhìn thấu vẻ lúng túng của anh ta, cố ý cười: “Tổng Giám đốc Lục, anh đây là sao thế? Tới bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy anh đỏ mặt như vậy bao giờ đâu”
Lục Danh giống như là bị người ta bới móc tâm tư vậy, thẹn quá hóa giận: “Tôi đỏ mặt lúc nào? Là do trong phòng họp quá nóng!”
“Nhưng mà..” Katrina chỉ máy điều hòa không khí trong góc: “Nhiệt độ trong thành phố là hai mươi độ, tôi còn cảm thấy hơi lạnh đấy”
Lục Danh phiền não không thôi: “Nơi này là phòng họp, là nơi nói chuyện chính sự, không phải nói chuyện trời đất”
“Được rồi được rồi, không đùa anh nữa. Ôi trời, xem ra tôi đến trang sức Duy Nhất thật không uổng công mà. Chẳng những có thể được thiết kế trang sức, còn có thể thấy được cảnh Tổng Giám đốc Lục đỏ mặt hiếm có thể này.”
Lục Danh co chân chạy trốn.
Tính khí khó chiều của anh ta trước sau như một, chẳng nể mặt ai. Giám đốc Tần bị dọa một trận, vội vàng nói xin lỗi với Katrina: “Xin lỗi nhé cô Katrina, Tổng Giám đốc Lục của chúng tôi có thể là có việc gấp cần phải đi xử lý.”
Katrina che miệng cười trộm, hết sức đại lượng không có so đo nữa: “Không sao, tôi hiểu. Tổng Giám đốc Lục của các người cũng hai mươi chín rồi, một người bạn gái cũng chẳng có. Lần này ấy à, xem chừng là cây vạn tuế già nở hoa rồi!”
“Vậy yêu cầu của cô.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!