Chương 159: Sẽ không rời bỏ anh
Thời Ngọc Minh nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng trước mặt, trong lòng như dậy sóng.
Dáng vẻ và động tác của anh ấy, bao gồm cả cặp chân mày hơi nhíu lại lúc nói chuyện, rõ ràng là dáng vẻ của tiên sinh, nhưng quần áo anh ấy đang mặc trên người lại giống y như đúc Phong Đình Quận mà cô mới gặp hôm nay vậy.
Lục Hào suy cho cùng cũng có thể được coi là người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, tuy rằng lúc này có chút bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh xoay qua chỗ khác, nhẹ nhàng cười một tiếng với tiên sinh: “Sao, bây giờ cậu giải thích hay tôi giải thích đây?”.
Phong Đình Quân đã nhanh chóng giấu quyển sổ kia vào trong túi lót trong của bộ âu phục lần nữa, mắt nhìn về phía Lục Hào, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai bên. đều rất ăn ý, cười khổ một cái.
“Được rồi, hôm nay cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa Thời Ngọc Minh về, tiền của bộ đồ này thì một lát nữa về tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Lục Hào lập tức cười ha ha lên: “Bộ quần áo này không rẻ đâu, phải gấp đổi mới được”
“Được thôi, không thành vấn đề.”
Lục Hào quay lại chào hỏi Thời Ngọc Minh: “Cô Thời, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người nữa, tôi xin phép đi trước đây.”
Lục Hào nhanh chóng lái xe rời đi, Phong Đình Quân vẫn đưa mắt nhìn chiếc xe của anh ta biến mất khỏi tầm mắt của mình.
“… Tiên sinh?”
“Ừ” Phong Đình Quân khẽ cong môi, đi tới đứng trước mặt cô: “Ngay cả em cũng không thể phân biệt được anh với Phong Đình Quận sao?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: “Em có thể nhận ra được giọng nói của anh. Anh vừa mở miệng là em nhận ra ngay. Chỉ là… anh nhờ tổng giám đốc Lục mua giúp anh bộ quần áo này để làm gì?”
“Để giúp em đó.”
“Giúp em ư?”
“Đúng vậy, chúng ta trở về trước rồi hẵng nói sau” Phong Đình Quân nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, che chở cô ngồi vào trong xe, sau khi tự tay cột chặt dây an toàn giúp cô, mới vòng một vòng trở lại ghế lái rồi chầm chậm lái xe trở về khu nhà hoa Tường Vi..
Trên đường đi, anh ta nói: “Ngọc Minh, không phải là em muốn trả thù hay sao? Anh đã nói rồi, cho dù em có muốn làm gì đi nữa, thì anh cũng sẽ giúp em”
Trong lòng của Thời Ngọc Minh vẫn có chút thấp thỏm, nghiêng đầu nhìn anh ta, chỉ thấy bờ vai rộng lớn của anh ta, ánh mắt sắc bén, lời nói bình thản nhưng mà đanh thép, rõ ràng đây chính là dáng vẻ quen thuộc của tiên sinh, hoàn toàn khác với Phong Đình Quân mà cô đã gặp hồi sáng.
Lúc này cô mới chậm rãi tháo bỏ sự phòng bị của mình xuống, khẽ gật đầu: “Em nhất định phải đòi lại công lý cho bố em! Cố Quân Nhi, Trương Huệ, Tôn Bảo, em không muốn bỏ qua cho bất kỳ người nào cả. Chờ đến lúc em và Phong Đình Quận hoàn tất thủ tục ly hôn, em sẽ lấy số cổ phần mà bố để lại cho em để nhập vào tập đoàn Thời thị. Mặc dù số cổ phần trong tay em không đủ để đánh gục Tôn Bảo, nhưng mà cũng có thể đảm bảo rằng em vào được hội đồng quản trị.”
“Em cứ như vậy mà li dị với Phong Đình Quận sao?”
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn anh: “Tiên sinh, ý của anh là gì?”
“Ý của anh là, tập đoàn Phong Khởi do một tay Phong Đình Quân sáng lập, hiện tại đang có giá trị thị trường lên đến vài trăm triệu. Phần này coi như là tài sản sau hôn nhân. Em có thể yêu cầu phân chia.”
“Em không muốn” Thời Ngọc Minh nói: ” Há miệng mắc quai, em không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.”
“Nhưng anh sẽ cho em”
“Anh?”
“Ừ, đây cũng là lý do anh nhờ Lục Hào mua bộ quần áo này”
Thời Ngọc Minh kêu lên: “Anh… anh giả làm Phong Đình Quận à?”
“Đây chính là nhà họ Phong nợ anh. Một nửa nhà họ Phong vốn dĩ thuộc về anh. Anh bây giờ chẳng qua cũng chỉ là cầm về đưa cho em thôi”
Thời Ngọc Minh cắn môi, hồi lâu cũng không phản ứng kịp.
“Cho nên Lục Hào nói anh hôm nay rất bận bịu, chính là đi làm chuyện này sao?”
“… Cứ coi như là vậy đi.”
“Nhưng mà em thực sự không muốn anh làm như vậy” Thời Ngọc Minh nói: “Tiên sinh, chuyện của em với Phong Đình Quận sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn vào thứ sáu tuần này xong thì sẽ coi như là kết thúc hết rồi, tiếp theo thì em chỉ muốn báo thù cho bố thôi, để cho bọn người Cố Quân Nhi phải trả giá, sau đó… em sẽ cùng anh và bọn nhỏ, sống thật tốt qua ngày. “
Yết hầu của Phong Đình Quân cuộn lên lăn xuống, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: “Anh biết” Thời Ngọc Minh cười khổ: “Tiên sinh, thực ra thì hôm nay em có gặp Phong Đình Quân.” “Vậy à”.
“Ừm, em đến thăm mẹ em thì tình cờ gặp được anh ta ở cổng bệnh viện.”
Anh lái xe, chậm rãi đi vào trong hầm để xe của khu nhà hoa Tường Vi, làm như vô tình hỏi: “Hai người… có nói gì với nhau không?”
Thời Ngọc Minh nói: “Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một chút về chuyện ly hôn, hẹn nhau đi làm thủ tục vào thứ sáu”
“Anh ta nhất định sẽ rất hối hận”
“Có lẽ vậy.”
“Nhất định anh ta cũng sẽ rất điên cuồng muốn bù đắp lại cho em”
Thời Ngọc Minh nói: “Tổn thương đã được tạo thành rồi, bây giờ bù đắp lại thì cũng có ích gì chứ? Bố em cũng không còn sống được nữa. Mảnh mô phổi đó của em cũng không thể quay lại, vẫn có nguy cơ tái phát bất cứ lúc nào. Cố Quân Nhi cũng đang mang thai, đây chẳng phải là điều anh ta đã hy vọng trước đó sao? Tất cả những gì anh ta muốn cũng có được rồi, còn có cái gì không hài lòng nữa?”
“Nhưng lúc đó anh ta cũng không biết đầu sỏ chính là mẹ con Cố Quân Nhị. Anh ta cũng bị thù hận làm cho mù quáng, bị Cố Quân Nhi đầu độc”
Thời Ngọc Minh khẽ cau mày: “Em tức giận không phải là vì việc anh ấy giúp đỡ Cố Quân Nhi, mà là từ trước đến nay anh ấy không bao giờ tin tưởng em cả. Đúng, em thừa nhận là việc bố mẹ chết là đả kích rất lớn đối với anh ấy, hơn nữa trong hoàn cảnh lúc đó, dường như tất cả mọi điều bất lợi đều hướng về phía em, nhưng tiên sinh, em cũng không yêu cầu anh ấy đối xử tốt với em, em nghĩ chẳng qua đó là chồng sắp cưới của mình, là người đàn ông mà em đã yêu rất nhiều năm như vậy, là người đàn ông mà em đã bắt đầu xác định từ khi m mới có mười mấy tuổi, anh ấy có thể tin tưởng em. Dù lúc đó đang trong cơn nóng giận nhưng năm năm rồi anh ấy chưa bao giờ tin tưởng em dù chỉ một lần”.
Tiên sinh im lặng, đỗ xe gọn gàng, hơi mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Thời Ngọc Minh có chút áy náy: “Hôm nay anh hẳn là đã rất mệt mỏi rồi có đúng không? Thôi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta về nhà đi, buổi tối em sẽ xuống bếp nấu cơm cho anh”
Phong Đình Quân cười khổ, cúi người hôn nhẹ lên môi cô: “Hôm nay… hay là để má Phúc nấu cơm đi”
“… Thức ăn em làm ăn không ngon sao?”
“Ăn ngon, nhưng mà anh sợ”
“Ăn thức ăn em làm mà cũng sợ nữa hả?”
“Ừ” Ánh mắt của tiên sinh dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt vỗ về khóe môi cô: “Ngọc Minh, thói quen thực sự có thể trở thành một thứ gì đó rất đáng sợ. Khi một điều rất hạnh phúc trở thành thói quen, con người ta sẽ dần dần quên đi việc quý trọng nó và coi những điều tốt đẹp đó đều là thói quen.
Đến cuối cùng, nếu như đánh mất nó, thì sẽ đau lòng đến không muốn sống nữa, thậm chí là… không thể chấp nhận nổi bản thân mình nữa, sẽ trở thành một người khác”
Thời Ngọc Minh nghe có hơi mông lung, nhưng cô có thể hiểu được.
Tiên sinh trước đây rất cô độc, rất thiếu thốn người bầu bạn và người yêu, anh sợ những tháng ngày hạnh phúc bây giờ thành thói quen, ngộ nhỡ sau này nếu có chuyện gì thì anh sẽ không thể tiếp nhận được.
Dường như ở anh luôn có một nỗi bất an trong tận xương tủy, cho dù bây giờ anh có đủ năng lực và sức lực, nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an, sợ mất đi, sợ rời xa, sợ chia ly.
Thời Ngọc Minh duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, nhướn lên sáp đến gần và chủ động hôn lên môi anh.
Khoảnh khắc hại đôi môi mềm mại chạm vào nhau, cô có thể cảm thấy được rõ ràng cả người tiên sinh cũng run lên.
“Ngọc Minh.”
“Em nhớ lần trước anh có nói muốn em chủ động hôn anh một lần, bây giờ vẫn còn sợ à?”
Đôi mắt của cô to tròn mà sáng ngời, giống như một con nai con, hoặc cũng giống như bầu trời đầy sao, trong mắt chỉ chứa có một mình anh.
Trong ký ức, lần cuối cùng cô nhìn anh với ánh mắt này là sáu năm trước, trước khi xảy ra vụ tai nạn xe, vào đêm trước lễ đính hôn của họ, cô ở Milan, anh đã bay qua đó để ở cùng cô.
Ai có thể cưỡng lại ánh mắt nóng bỏng tràn đầy tình yêu của một cô gái tuổi đôi mươi được chứ?
Lúc đó anh nghĩ, cho dù có chết chìm trong ánh mắt đung đưa đó của cô, cũng thật đáng giá.
Đêm đó, họ đã trải qua một đêm tuyệt vời nhất và điên rồ nhất trong cuộc đời mình ở trong xe hơi.
Sau đó…
Chuyện cũ không hẹn mà cùng nhau đổ tới, Phong Đình Quân đau đớn nhíu mày, đầu đau nhức đến mức như sắp nứt cả.
“Tiên sinh, anh sao rồi?” Thời Ngọc Minh nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, trong lòng có chút lo lắng: “Anh khó chịu ở chỗ nào?
Phong Đình Quân khẽ lắc đầu, cầm lấy cái tay cô duỗi ra để thăm dò trán mình, nắm vào trong tay nhẹ nhàng xoa nắn: “Anh không sao.”
“Nhưng sắc mặt anh không tốt lắm”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!