Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nếu Yêu Anh Là Sai, Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 165: Diễn kịch thôi ấy mà, ai mà chẳng biết

Cố Quân Nhi sợ mất vía, trước mắt là chậu nước sôi bốc khói nghi ngút, cách mặt cô ta không tới hai mươi xăng-ti-mét, bất kỳ lúc nào chậu nước này cũng có thể dội lên đầu cô ta.

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, có chút chột dạ nhìn về phía cửa.

Trương Huệ đang hét ầm lên: “Vốn dĩ là chẳng có chuyện gì hết, cô bắt Quân Nhi nói cái gì? Cô đang tra tấn ép con bé phải khai man thì có!” .

Trước mặt đột nhiên có cảm giác nóng cháy, cả người Cố Quân Nhi run lên, mới này còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại cô ta chỉ cảm thấy trong chậu nước sôi này có một mùi hương rất gay mũi, giống như là một loại chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh nào đó vậy.

Cô ta bỗng nhiên hoảng sợ nhìn về phía Thời Ngọc Minh.

“Bây giờ là lúc đưa ra sự lựa chọn.”

Thời Ngọc Minh nói: “Nếu cô nói ra sự thật, gương mặt của cô sẽ được bảo vệ, Phong Đình Quân vẫn sẽ kết hôn với cô theo kế hoạch ban đầu, sau này có chính là mợ Phong danh chính ngôn thuận. Nếu như cô không nói, cuộc hôn nhân của mẹ cô vẫn có thể giữ gìn được, nhưng mà cô và Phong Đình Quân cả đời này đừng hòng đến được với nhau. Không phải là mẹ con các người mong muốn có một cuộc sống của người bề trên đấy sao? Cô thử tưởng tượng mà xem, rốt cuộc là Tôn Bảo có thể cho cô được sống như vậy, hay là Phong Đình Quân..”.

Cố Quân Nhi đã bị dao động từ lâu rồi, Thời Ngọc Minh và Phong Đình Quân đã nhận được giấy tờ ly hôn, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là cô ta có thể đạt được mong ước rồi. Mà mẹ cô ta, Trương Huệ, cũng đã có tuổi rồi, tuổi già kém sắc, ai có thể chắc chắn rằng sau này Tôn Bảo có đi tìm những người phụ nữ khác hay không?

Hơn nữa, dựa vào tiềm lực mà nói thì Phong Đình Quân vừa trẻ tuổi lại còn có năng lực, so với một kẻ hồ đồ như Tôn Bảo thì anh mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!

Cố Quân Nhi đã đưa ra sự lựa chọn, ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn.

“Quân Nhi, Quân Nhi, con đừng có nghe cô ta uy hiếp, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”

“Me!”

Cố Quân Nhi run rẩy kêu lên một tiếng, nhưng càng lúc cô tại lại càng mạnh mẽ hơn, giọng nói cũng càng lúc càng lớn: “Có phải Tổng giám đốc Vương của Công ty Tài chính Phong Lĩnh đã giúp đỡ mẹ rất nhiều không, lúc trước mẹ không có bằng chứng nhận bác sĩ, là ông ta đã làm giúp mẹ. Tiếng Anh của mẹ không lấy được visa, cũng là ông ta giúp mẹ…”

Cô ta vừa nói xong, khuôn mặt của Trương Huệ cũng trắng bệch cả ra.

“Ha!”

Tôn Bảo cười lạnh một tiếng, nói: “Công ty Tài chính Phong Lĩnh? Lại là Vương Quý Khương của Công ty Tài chính Phong Lĩnh sao?”

Vẻ mặt của Trương Huệ cực kỳ khó coi, bà ta bối rối nói: “Anh Bảo, đó đều là chuyện của ngày xưa rồi, hồi đó tôi còn chưa gặp được ông cơ mà.

Nếu mà tôi biết rằng sau này sẽ gặp được ông, thì làm gì có chuyện tôi chấp nhận người đàn ông khác cơ chứ? Mà ông cũng biết đó, tôi chỉ là một người phụ nữ không có học vấn cũng chẳng có nghề nghiệp, lại còn phải nuôi một đứa con gái nữa, Tổng giám đốc Vương chỉ giúp đỡ tôi chút thôi, tuyệt đối không có ý gì khác đầu”

Vẻ mặt Tôn Bảo rất bình tĩnh, ông ta lạnh lùng nói: “Ai cũng biết Vương Quý Khương của Công ty Tài chính Phong Lĩnh là một kẻ môi giới mại dâm cả! Thế mà bà lại có quen biết với ông ta? Trừ ông ta ra thì bà còn cặp kè với ai nữa hả? Lần trước sinh nhật bà tôi còn mời một đống người có tiếng tăm ở thành phố Hòa Vân tới, trong số đó chắc cũng có không ít người có quan hệ với bà đâu nhỉ? Ha ha ha, lúc đó bọn họ đã nhìn tôi như thế nào? Hiệp sĩ đổ vỏ à? Chưa biết chừng bọn họ còn đang cười nhạo sau lưng tôi đấy!”

“Không có đầu, anh Bảo, ông nghe tôi nói đi, thật sự không có mà!”

Bên ngoài có tiếng ồn ào, Trương Huệ hết đường chối cãi, Tôn Bảo nổi trận lôi đình.

Thời Ngọc Minh cười khẽ một tiếng, cô đã quen biết ông cậu này hơn hai mươi năm, ông ta là một kẻ nhạy cảm, đa nghi, tự phụ, lại còn còn vô cùng kiêu căng, không những thế lại còn có chủ nghĩa đàn ông cực kỳ nghiêm trọng nữa chứ.

Cắm sừng cho ông ta? Ông ta hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được!

Dưới ánh mắt cảnh giác của Cố Quân Nhi, Thời Ngọc Minh thong thả đi đến bên cạnh cửa sổ, hất chậu nước sôi ra bên ngoài, sau đó cô mở cửa, đi ra khỏi phòng ngủ.

Mới nãy, Cố Quân Nhị và Trương Huệ đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể mở khóa cửa ra, thể mà bây giờ, Thời Ngọc Minh lại có thể mở ra một cách dễ dàng.

“Cánh cửa này.”

“Cô muốn biết sao?”

Thời Ngọc Minh cong khóe môi, nói: “Căn phòng này vốn dĩ là phòng của tôi, đương nhiên là tôi phải biết cách khóa và mở cửa như thế nào rồi.

Về phần cái khóa này ấy… Là Phong Đình Quân tự tay lắp cho tôi đấy. Hồi đó, đèn đường bên ngoài bị hỏng, tôi lại sợ bóng tối, thế là anh ta bèn trèo cửa sổ vào với tôi, sợ bị bố mẹ tôi phát hiện nên anh ta đã mua cái ổ khóa này, phải dùng vân tay của tôi mới mở ra được. Lỡ may bị bố mẹ phát hiện thì anh ta cũng có thời gian để nhảy cửa sổ mà chuồn đi.”

Không còn bị nước sôi uy hiếp nữa, Cố Quân Nhi cũng dần dần bình tĩnh trở lại, mặc dù vết bỏng trên bắp chân vẫn đang đau đớn vô cùng, nhưng lúc này lửa giận trong lòng cô ta lại càng lớn hơn, cô ta nói: “Cô nói với tôi những lời này để làm gì? Thể hiện cho tôi thấy Đình Quân tốt với cô như thế nào sao? Nhưng mà mặc kệ là anh ấy có tốt với cô đến thế nào đi chăng nữa thì bây giờ anh ấy cũng đã từ bỏ cô và lựa chọn tối rồi!”

“Sai!”

Thời Ngọc Minh sửa lại: “Là tôi không cần anh ta nữa”

Tôn Bảo và Trương Huệ đã không còn ở ngoài cửa phòng ngủ nữa, ngược lại, dưới lầu vang lên tiếng loảng xoảng vỡ vụn của thủy tinh, trong đó còn lẫn cả tiếng gào thét của Tôn Bảo và tiếng khóc lóc cầu xin của Trương Huệ.

Tất cả những người giúp việc đều đã trốn đi hết rồi, lúc này chẳng có ai bước ra can ngăn ông ta cả.

Phòng ngủ ở trên tầng hai, Thời Ngọc Minh thong thả đi xuống cầu thang, tránh khỏi phạm vi cãi lộn của hai người, cô bước đến một chỗ bên cạnh phòng khách, lúc trước, chỗ này là một gian bếp mở, mẹ rất thích nấu nướng, thường xuyên đứng ở đây làm những món ăn ngon cho cô ăn. May mắn thay, nơi này còn chưa bị Tôn Bảo và Trương Huệ thay đổi.

Thời Ngọc Minh lấy mấy quả trứng gà, một ít bánh mì nướng và sốt cà chua từ trong tủ lạnh ra, làm mấy cái sandwich đơn giản, sau đó sắp xếp cẩn thận lên bàn ăn.

Lúc cô làm xong những chuyện này, Tôn Bảo vẫn chưa nguôi giận, ông ta đang ép hỏi Trương Huệ xem bà ta còn có quan hệ với thằng đàn ông chết tiệt nào khác nữa không.

“Cậu” Thời Ngọc Minh gọi một tiếng.

Tôn Bảo dừng lại, ánh mắt nhìn cô vẫn không được thân thiện cho lắm, nói: “Còn cô nữa, hôm nay cô đến đây vì muốn quấy rầy sự bình yên của gia đình chúng tôi có đúng không?”

Thời Ngọc Minh ngoan ngoãn mỉm cười, nói: “Cậu à, cháu chỉ không muốn nhìn thấy cậu ngốc nghếch dùng tiền của mình để nuôi con của người khác thôi mà. Bây giờ cậu vẫn chưa có đứa con nào hết, mặc dù ngày nào Cố Quân Nhi cũng gọi cậu là bố, nhưng mà cô ta mang họ Cố đấy ạ”.

“… Cô nói vậy là có ý gì?”

“Ý của cháu rất đơn giản, cậu à, chúng ta mới là người thân có quan hệ máu mủ, dù sao cậu cũng là em trai duy nhất của mẹ cháu, mấy ngày trước cháu đi thăm mẹ, mẹ cháu vẫn rất quan tâm đến cậu, lại còn bảo cháu ngoan ngoãn xin lỗi cậu nữa đấy.”

Tôn Bảo thích nhất là nghe những lời thế này, vẻ mặt của ông ta lập tức thay đổi, nói: “… Không sai, cậu là cậu của cháu, làm sao lại có chuyện cháu gái cãi lời cậu chứ?”

“Vâng”

Thời Ngọc Minh chỉ sandwich ở trên bàn, nói: “Cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không? Cháu nhớ là cậu bị hạ đường huyết, cháu cũng thế nè, nhưng mà bố mẹ cháu đều không bị bệnh này, phỏng chừng là cháu theo gen cậu rồi. Chúng ta ăn sáng trước đi, ăn xong rồi có gì lại nói tiếp”

Tôn Bảo hung dữ lườm Trương Huệ một cái, sải bước tới ngồi xuống bàn ăn, oán hận cắn một miếng sandwich.

Thời Ngọc Minh nhướng mày, nhìn Trương Huệ ngồi khóc lóc sướt mướt ở một bên, nói: “Mợ à, mẹ không lại ăn sao?”

“Đừng gọi bà ta là mợ nữa!”

Tôn Bảo mắng: “Con đàn bà này rất bẩn thỉu, không xứng làm người phụ nữ của cậu”

Trong lòng Thời Ngọc Minh vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt cô vẫn là dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, diễn kịch thôi ấy mà, ai mà chẳng biết chứ, cô nói: “Cậu, mợ đã ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, dù không có công lao gì thì mợ cũng đã cố gắng rất nhiều mà.”

“Dẹp ngay! Một đứa con nít như cháu thì biết cái gì? Từ khi bà ta gả cho cậu, ăn của cậu, ở của cậu, ngay cả tiền nuôi dưỡng Quân Nhi cũng là cậu chi ra! Bà ta cho cậu được cái gì? Còn chẳng sinh cho cậu được một thằng con trai!”

Thời Ngọc Minh tự nói thầm trong lòng rằng, Tôn Bảo cũng chưa đến mức ngu hết thuốc chữa.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận