Chương 310
Như thể nghe thấy được tiếng bước chân của cô, Phong Đình Quân nhẹ giọng hỏi: “Chỗ này, chính là nơi chôn tro cốt của đứa nhỏ đó đúng không?” Trước mặt, là một bãi cát phẳng lì, chẳng khác gì những bãi đất khác.
Nhưng mà Thời Ngọc Minh lại nhớ rất rõ ràng, chiếc bình đựng tro cốt của con bé thực sự được chôn ở đây.
Cô vẫn chưa đặt tên cho con, lại càng sợ hãi những du khách vô tình lên núi ngắm bình minh và hoàng hôn, do đó chưa dựng bia mộ, đến cả một vạch kí hiệu cũng không làm.
“Làm thế nào mà anh tìm thấy được?”
“Không tìm, chính là… cảm giác.” Phong Đình Quân nị “Chính là khi tôi đứng ở đây, trong lòng cảm thấy buồn rầu” Thời Ngọc Minh âm thầm nói, mối quan hệ huyết thống này thực sự kì lạ.
Giữa hai anh em sinh đôi không chỉ có thể có thần giao cách cảm, mà thậm chí người cùng huyết thống với tiên sinh cũng lại có cảm giác này.
“Là ở đây” Thời Ngọc Minh nói: “Ở đây yên tĩnh hơn, cũng là nơi gần nhất với các vì sao”
“Vì vậy, em và tiên sinh đã nhìn thấy những ngôi sao ở đây, phải không?” “… Đúng vậy, còn cả mặt trời mọc” Phong Đình Quân gật đầu: “Vậy cũng được, chôn cất cô bé ở nơi mà bố mẹ cô bé đã từng có những kỷ niệm đẹp, cũng rất tuyệt”
Thời Ngọc Minh không nói gì.
Bầu trời càng lúc càng tối, toàn bộ thành phố Hòa Vân dường như được bao phủ bởi tấm màn đen.
Từ trên đây nhìn xuống, toàn thành phố được trang hoàng bởi những ánh đèn, và những ánh đèn đang bắt đầu tỏa sáng, đây là một thành phố lớn quá rực rỡ, khi trong lòng không cảm nhận được cái gì, chỉ khi mà đứng ở đây thì mới có thể có có cảm giác hiểu thấu đáo bản thân về một điều gì đó”
“Ngọc Minh, em có thể nói với tôi, quá khứ của em và tiên sinh không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!