Chương 4: Coi như là giấc mộng cuối cùng của tôi
Thời Ngọc Minh che môi bật cười tự giễu.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của cô kéo dài trên sàn nhà.
Mấy ngày nay bởi vì ốm đau dằn vặt, cả người cô gầy chỉ còn da bọc xương, ngay cả nhan sắc bóng dáng dường như cũng nhạt đi một ít.
Phong Đình Quân hỏi cô: “Buổi sáng hôm nay cô đã đi đâu?”
Cô giương mắt: “Ạnh quan tâm tôi?”
“Không có, tôi cho luật sư Trương tới tìm cô, nói một chút về điều kiện ly hôn của chúng ta, anh nói cô không ở nhà.”
“Ồ, tôi đi bệnh viện rồi.”
“Đi bệnh viện làm cái gì?”
“Đi vá màng trinh đó, không phải anh biết rồi à, còn hỏi tôi làm cái gì.”
Phong Đình Quân nói: “Thời Ngọc Minh, thật sự cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hiểu cô… Nếu như cô muốn nhà họ Phong, sau khi chúng ta kết hôn không phải đều là của cô? Nhất định cứ phải hại chết bố mẹ tôi mới có thể yên tâm à? Bọn họ thương cô như vậy, coi cô giống như con gái ruột vậy, chỉ cần cô mở miệng, cái gì tôi cũng sẽ cho cô, ba mẹ tôi chỉ một đứa con trai là tôi, bọn họ đều có thể cho cô như tôi vậy, thế nhưng vì sao… Rốt cuộc là vì sao… Cô bỏ công bỏ sức diễn trò đùa giỡ với tôi lâu như vậy, diễn cho tôi tin tất cả là thật, chỉ vì đạt được nhà họ Phong?”
“Phong Đình Quân, nếu như tôi nói tôi không biết một cái gì hết, anh sẽ tin tưởng tôi ư?”
Anh lắc đầu: “Cô nghĩ tôi sẽ tin ư? Bố mẹ tôi đều mất, hai bàn tay trắng, tôi bị đánh cho hoàn toàn sa đọa, mỗi ngày mua say, thiếu chút nữa uống đến trúng độc cồn mà chết, mà các người thì sao? Nhân cơ hội nuốt tất cả sản nghiệp nhà họ Phong làm của riêng, cô cũng hoàn toàn biến mất tăm hơi, từ đó về sau hoàn toàn không có tin tức… Cô bảo tôi tin cô thế nào hả?”
“Đình Quân…”
Phong Đình Quân nói tiếp: “Nếu như không phải là Cố Quân Nhi xuất hiện ở trước mặt tôi, làm bạn với tôi cổ vũ tôi, cùng tôi cùng đi qua quãng thời gian tối tăm không có ánh mặt trời kia, chỉ sợ tôi đúng như các ngươi mong muốn, không còn vốn liếng chống lại nhà các người.”
“May mà, bây giờ tôi đã gượng dậy được rồi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không cho phép mình té ngã hai lần ở cùng một chỗ.”
Thời Ngọc Minh cười khổ, cùng một chỗ, nói chính là cô rồi.
Anh sẽ không tin cô nữa, cũng sẽ không… Yêu cô nữa.
Cô liếm liếm môi, hỏi: “Đình Quân, Cố Quân Nhi là một cô gái như thế nào?”
Vẻ mặt của anh hiện lên chút dịu dàng: “Cô ấy ư… Rất thông minh, rất hiền lành, rất dịu dàng, rất hiểu tôi.”
“Cô ấy cũng rất yêu anh, đúng không?”
“Đương nhiên.”
Trong đầu tôi nổ đầy đom đóm: “Vậy là tốt rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!