Chương 95: Hối hận của anh với tôi mà nói không đáng một xu
Hoắc Tuân đang chuẩn bị bắt tay cùng Phong Đình Quân bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh cho một đấm. Cả người loạng choạng lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa đụng phải cái tủ sau lưng.
Anh ta che mặt, dường như không ngờ được là Phong Đình Quân lại đột nhiên nổi điên đánh anh ta.
“Tổng Giám đốc Phong, anh làm cái gì vậy.”
“Hoắc Tuân, Thời Ngọc Minh là người phụ nữ của tôi, tôi khuyên anh đừng có mà đặt cô ấy vào tầm ngắm, nếu không đừng có mà trách tôi không khách khí” Thời Ngọc Minh thấy vậy vội tiến lên kéo anh ra: “Phong Đình Quân anh lại tới đây nổi điên cái gì hả?”.
“Những câu này tôi nên hỏi em mới đúng!” Phong Đình Quận rõ ràng sắp tức điên lên rồi: “Ngọc Minh, em tìm Lục Hào tôi cũng không nói gì nhưng mà cái thằng Hoắc Tuần này em có biết mấy chuyện tốt của anh ta hay không? Đổi bạn gái như thay quần áo, em ở cùng với anh ta?”
Thời Ngọc Minh nhức đầu không thôi: “Phong Đình Quân, anh làm cho rõ ràng một chút. Chúng ta đã ly dị rồi!”
Phong Đình Quận cười hết sức khổ sở: “Ngọc Minh, anh nói rồi, anh hối hận rồi.”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “…Anh hối hận? Cho nên tôi nhất định phải cảm đội ơn đức mà nhào vào trong ngực anh hay sao? Có cần phải nói thêm câu “Ta chủ long ân” nữa hay không?”
“Ngọc Minh, em không cần phải nói mấy câu công kích anh như vậy. Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu. Chúng ta đã có hai đứa con rồi. Về tình về lý chúng ta hẳn phải cùng ở bên nhau mới đúng. Hơn nữa, cơ thể em hiện tại không tốt. Một mình chăm sóc Minh Nguyệt cũng đã khó khăn rồi. Dương của chúng ta cũng không thể để cho người đàn ông khác nuôi. Anh sẽ đón con về. Một nhà bốn người chúng ta đoàn tụ.”
Thời Ngọc Minh nghe mà buồn cười.
Nghe thử mà xem, đây là lời gì thế?
“Phong Đình Quân, ở trong tim anh rốt cuộc coi tôi là cái gì hả?” Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, hỏi: “Là vật nuôi gọi đến thì đến đuổi đi thì đi à?
Hay là người để anh thể hiện hiền lương thục đức?”
Phong Đình Quân lắc đầu, muốn đưa tay ra cầm tay cô: “Ngọc Minh, anh không có.”
“Anh đừng có đụng vào tôi!” Thời Ngọc Minh hất tay anh ra: “Anh Phong, Dương và Minh Nguyệt từ nay về sau chỉ là con của một mình tôi thôi, không có quan hệ gì với anh hết, sẽ không ảnh hưởng gì đến chuyện đi bước nữa của anh. Hơn nữa, tôi nhớ anh cũng đã đồng ý với tôi rằng sẽ không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa kia mà? Anh quên rồi à?”
Phong Đình Quân đứng yên tại chỗ, ảo não cúi thấp đầu, cắn răng: “Anh không làm được. Minh, anh không làm được”
“Rời khỏi Lục Hào đi được hay không? Trở lại bên cạnh anh đi, anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho Dương cùng Minh Nguyệt..”.
Thời Ngọc Minh cắt ngang lời anh, thẳng thừng hỏi: “Phong Đình Quân, anh còn nhớ chiếc váy mà tôi thích nhất không?”
Phong Đình Quân không biết tại sao cô lại đột nhiên nhắc tới cái này. Có điều vẫn gật đầu một cái: “Là chiếc váy bố em mua đó đúng không?”
“Đúng” Thời Ngọc Minh nói: “Đó là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi ông ấy cho tôi, là chiếc váy màu lam nhạt mà tôi thích nhất. Tôi rất thích, rất thích nó. Nhưng sau đó tôi làm mất nó, sau cũng không tìm được”
Phong Đình Quân đáp một tiếng: “Ừ… Anh nhớ, em vì chiếc váy đó đã khóc mất mấy ngày, mua cho em cái khác cũng không được. Anh cũng không biết phải an ủi em thế nào?
Thời Ngọc Minh cười khổ một tiếng, nói: “Chiếc váy đó thật sự rất đẹp. Bây giờ tôi nhớ lại đều cảm thấy hết sức đáng tiếc. Nhưng mà lúc đó tôi khóc cực kỳ lâu, khóc lâu mấy cũng không tìm được chiếc váy đó nữa. Nước mắt của tôi đều là công cốc. Hơn nữa, cho dù khi ấy tôi rất đau lòng, rất buồn nhưng cuộc sống không phải vẫn trôi qua từng ngày hay sao?”
Phong Đình Quân hỏi: “Ngọc Minh, em muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói, vứt bỏ một món đồ mình rất yêu mến thì sẽ rất khó chịu, nhưng mà cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn, thời gian vẫn trôi qua như cũ, không có gì không qua được. Bây giờ anh đối với tôi mà nói chính là chiếc váy mà tôi đã từng rất yêu thích kia. Trước đó tôi quả thật có vì anh mà đau khổ bàng hoàng, nhưng bây giờ tôi đã bước ra khỏi đó rồi. Không có anh, tôi vẫn có thể sống tốt qua ngày. Phong Đình Quân, anh có thể hiểu không? Tôi đã không cần anh nữa rồi”
Phong Đình Quân vội vàng nói: “Nhưng nếu chiếc váy đó tự mình xuất hiện ở trước mặt em thì sao? Nó biết mình sai. Nó biết mình không nên trốn. Nó đã trở lại tìm em, như vậy không phải tất cả đều vui hay sao?”
“Nhưng tôi đã không cần nữa rồi” Thời Ngọc Minh hất mặt lên: “Tôi năm mười tám tuổi ngây thơ thích mặc váy công chúa. Chiếc váy bồng bồng đó thật sự rất đáng yêu, rất hợp với tôi năm mười tám tuổi. Nhưng bây giờ tôi hai mươi sáu tuổi rồi, là mẹ của hai đứa bé rồi. Váy công chúa dù có trở lại tôi cũng sớm đã qua tuỗi cần nó rồi”
“Phong Đình Quân, có mấy thứ chính là như vậy đấy. Ở thời điểm mình cần nó nhất thì nó bỏ mình mà đi. Sau đó không còn cần thiết nữa rồi.”
Thời Ngọc Minh hít mũi một cái, nói: “Phong Đình Quân, anh vẫn chưa rõ sao? Sự hối hận của anh đối với tôi mà nói không đáng một xu”
Phong Đình Quận cười khổ một cái, hít thở sâu: “… Cho nên, bây giờ người em cần chính là “tiên sinh” đó, đúng không?”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Đúng, vào thời điểm tối khó khăn nhất, là anh ta cho tôi một con đường sống. Phong Đình Quân, anh đại khái vĩnh viễn sẽ không biết, khi đó tôi tuyệt vọng đến nhường nào đâu. Nếu như không phải là anh ta xuất hiện, chỉ e là tôi đã sớm không chống đỡ nổi rồi.” “… Người đó chính là Lục Hào?”
“Tôi không biết” Thời Ngọc Minh nói: “Tôi chỉ có thể nói cho anh biết rằng tôi cũng không biết. Nhưng mà Lục Hào đúng là có rất nhiều mặt giống anh ta” Phong Đình Quân nói: “Anh ta yêu em sao?”
“Anh ta.”
“Trong lòng Lục Hào luôn chỉ có một người phụ nữ, em có biết không?” Phong Đình Quân nói: “Trước kia em không có qua lại với Lục Hào nên không biết cũng là chuyện bình thường. Có điều, anh muốn nói cho em là, Lục Hào có người yêu, nhưng bọn họ đã chia tay. Người phụ nữ kia kết hôn rồi, bây giờ anh ta tìm đến em, chẳng qua là xem em như một món đồ thay thế mà thôi, anh ta.”
“Tôi biết” Thời Ngọc Minh nặng nề gật đầu: “Tôi biết hết. Anh ta không lừa gạt tôi. Ngày đầu tiên chúng tôi quen biết với nhau, anh ta đã nói cho tôi biết rồi. Trong lòng của anh ta có một người phụ nữ không thể có được. Tôi cũng biết mình chỉ là một món đồ thay thế”
Phong Đình Quân có chút vội vã: “Ngọc Minh, trước kia em kiêu ngạo như vậy, sao em lại nguyện ý làm thế thân cho người khác vậy chứ?”
Kiêu ngạo?
Đúng vậy, trước kia cô đúng thực là rất kiêu ngạo. Khi còn bé được bố mẹ nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay. Trưởng thành lại được Phong Đình Quân ôm trong lòng chiều chuộng. Cô được bao quanh bởi cưng chiều, bởi yêu thương nên kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng.
Nhưng cô công chúa nhỏ từng kiêu ngạo ngày nào nay đã rơi vào trong vũng bùn. Cả người dính đầy bùn lầy, chật vật không chịu nổi.
Nếu như không có người nọ, có lẽ cô đã sớm bị người ta giết chết, bị nghiền nát, hòa vào làm một với đống bùn đất đục ngầu kia, cả đời cũng không thoát thân ra được.
“Tôi nguyện ý”
“… Cái gì?”
“Tôi nói, tôi nguyện ý làm thế thân này” Thời Ngọc Minh nhẹ giọng cười: “Làm thế thân cũng không có gì không tốt”.
Phong Đình Quân hỏi tới: “Anh ta đã làm gì cho em? Em nói cho anh, anh cu4ngg có thể làm được.”
Thời Ngọc Minh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Mỗi lần tôi cần được giúp đỡ nhất đều là anh ta ra mặt, anh có thể làm được sao?”
“Anh có thể!”
“Anh không thể” Thời Ngọc Minh nói hết sức khẳng định: “Ngày hôm qua Tôn Bảo cùng Trương Huệ xông vào phòng bệnh của tôi, lớn tiếng chất vấn tôi có phải còn mập mờ gì với anh hay không? Có phải là tôi nói anh rút vốn hay không? Đầu ngón tay của Tôn Bảo cũng sắp chỉ đến đầu mũi tôi rồi. Khi đó anh ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!