Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngã Đích Thần Kinh Bệnh Ái Nhân (Người Yêu Hoang Tưởng)

Đợi Hàn Trình Quang tắm xong cho Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm liền vọt ra khỏi bồn tắm, bảo Hàn Trình Quang đi vào đổi cho mình giúp Hàn Trình Quang tắm, mà Hàn Trình Quang cũng không từ chối yêu cầu phục vụ của Hứa Ngôn Tâm, trực tiếp thay nước rồi nằm xuống.

Hứa Ngôn Tâm ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, quả thực làm giống như Hàn Trình Quang mới vừa làm, giúp Hàn Trình Quang từng chút một chà rửa thân thể, lực đạo bàn tay thích hợp, cũng khiến Hàn Trình Quang cảm thấy thoải mái.

Nhìn Hàn Trình Quang khép hờ mắt cùng với khóe môi hơi hơi cong lên, Hứa Ngôn Tâm nhìn nhìn động tác trên tay dần dần ngừng lại, cuối cùng trực tiếp tựa đầu lại gần Hàn Trình Quang hôn lên môi hắn một cái.

Mở mắt ra, Hàn Trình Quang nở nụ cười.“Sao không tiếp tục?”

Cánh tay vốn đang chà lau buông xuống, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang nằm trong bông, trực tiếp đứng dậy bước vào bồn tắm, cúi người nằm úp lên người Hàn Trình Quang, vươn tay ôm chặt cổ Hàn Trình Quang.

Hứa Ngôn Tâm vừa bước vào, nước tràn ra ngoài rất nhiều, bồn tắm nhỏ hẹp không thể chứa hết hai người, may mà Hứa Ngôn Tâm nằm đè lên người Hàn Trình Quang.

Hai tay bị kẹt ở hông Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang bị Hứa Ngôn Tâm đè như vậy nên đành mắc kẹt tại chỗ.

“Tiểu Ngôn…… em làm gì vậy?” Dở khóc dở cười, Hàn Trình Quang nằm yên không thể nhúc nhích.

Không đáp lại, Hứa Ngôn Tâm chỉ dán vào Hàn Trình Quang, thậm chí dùng mặt cọ cọ mặt Hàn Trình Quang, bày ra dáng vẻ thoải mái.

Hứa Ngôn Tâm dường như đặc biệt thích tiếp xúc thân thể với Hàn Trình Quang, vô luận là Hàn Trình Quang vuốt ve, Hàn Trình Quang ôm đều thích không thôi, nhất là hiện tại giữa hai người không hề có khoảng cách, da thịt có thể trực tiếp thân mật tiếp xúc.

Cứ như vậy tùy ý Hứa Ngôn Tâm tựa vào mình, cho đến khi nước càng ngày càng lạnh, Hàn Trình Quang mới không thể không kêu Hứa Ngôn Tâm đứng lên.

Hôn vài cái lên môi Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang mới dỗ Hứa Ngôn Tâm đứng dậy được, sau đó hai người cùng nhau lau khô thân thể thay quần áo.

Đợi đến buổi chiều khi mặt trời lặn, Hàn Trình Quang kéo Hứa Ngôn Tâm ra cửa, lúc này độ ấm vừa hạ, sau giờ ngọ còn có vài cơn gió nhẹ phất phơ, thổi tới trên người thực thoải mái, đặc biệt là sau khi núp trong điều hòa cả ngày.

Bất quá Hứa Ngôn Tâm suốt đường đi cứ nói nóng, y chịu không nổi cái nóng mùa hè nhấ, trên người ra một chút mồ hôi thôi đã đặc biệt không thoải mái, hận không thể suốt ngày núp dưới điều hòa không ra ngoài, nhưng Hàn Trình Quang không muốn y hứng điều hòa miết sẽ bị bệnh, nên mỗi buổi chiều nhất định lôi kéo đi ra ngoài thông khí.

Tuy rằng Hứa Ngôn Tâm không tình nguyện đi lắm, nhưng vừa đến bên ngoài, vốn định than thở làm nũng với Hàn Trình Quang nhất thời không làm nữa, chỉ là nắm chặt tay Hàn Trình Quang im lặng bước đi.

Cho dù bệnh đã khá lên rất nhiều, nhưng nhiều năm qua đã dưỡng thành thói quen, làm cho Hứa Ngôn Tâm không thích tiếp xúc với người lạ, cho nên đi ra bên ngoài sẽ không tự chủ được mà im lặng, kề sát Hàn Trình Quang, sẽ không giống như lúc ở nhà thả lỏng bản thân.

Suốt cả năm nay Hàn Trình Quang đầu tiên là đi Anh hai tháng, lại đi New Zealand vài tháng, thời gian còn lại cơ hồ vẫn luôn ở trong nhà với Hứa Ngôn Tâm, đi ra ngoài thì cũng chỉ mua đồ ăn, cho nên các mối quan hệ láng giềng cũng chậm chậm nhạt dần, nay đi tản bộ với Hứa Ngôn Tâm ở công viên trước khu nhà, đụng phải mấy người quen trước kia cũng chỉ chào hỏi sơ sài.

Lần này Hàn Trình Quang dẫn Hứa Ngôn Tâm tản bộ khá lâu, trời tối vẫn chưa trở về, hơn nữa còn dẫn Hứa Ngôn Tâm ra khỏi khu nhà, đi ra phố.

Phát hiện càng đi càng xa, Hứa Ngôn Tâm có chút nghi hoặc,nhưng vẫn theo Hàn Trình Quang đi về phía trước, cho đến khi đi đến một chợ đêm náo nhiệt.

“Những thứ kia ăn rất ngon, buổi tối hôm nay chúng ta ăn vài thứ rồi hãy trở về.” Nhìn những món ăn đã lâu chưa ăn, Hàn Trình Quang có chút nhớ nhung.

Nhìn phía trước một cái, Hứa Ngôn Tâm lại quay đầu nhìn nhìn Hàn Trình Quang, nhìn thấy Hàn Trình Quang có vẻ rất muốn ăn, vì thế gật gật đầu.

Kéo Hứa Ngôn Tâm trực tiếp đi tới một quầy hàng trước kia mình hay đến, Hàn Trình Quang gọi rất nhiều món nướng, lại kêu thêm mấy chai bia.

“Quán này rất sạch sẽ, trước kia anh vẫn hay đến đây, thịt nướng của bọn họ là ngon nhất.” Rót một ly bia đẩy đến trước mặt Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cười giới thiệu.

Hàn Trình Quang cũng rót cho mình một ly bia, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang bưng ly một ngụm cạn sạch.

Có một ly mở hàng, Hàn Trình Quang trực tiếp một tay cầm cái chai một tay bưng cái ly liên tục rót, rất nhanh bốn năm ly đã trút vào bụng.

Nhìn thấy mặt Hàn Trình Quang đã hơi đỏ, Hứa Ngôn Tâm không khỏi có chút lo lắng Hàn Trình Quang sẽ say, lúc Hàn Trình Quang lại rót thêm một ly, liền đưa tay cản Hàn Trình Quang.

“Sao vậy?”

“Trình Quang, anh sẽ say.”

Buông bình rượu xuống, Hàn Trình Quang trực tiếp đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn Tâm, một bàn tay quàng qua vai Hứa Ngôn Tâm.

“Em yên tâm, một chút rượu không làm anh say được đâu, không cần lo lắng…… Hôm nay rất vui, em uống với anh đi.”

Thấy Hàn Trình Quang vui vẻ cười ha hả, lo lắng trong lòng Hứa Ngôn Tâm giảm đi rất nhiều, lại bị Hàn Trình Quang ôm vai, nghe được Hàn Trình Quang nói, liền cầm ly lên, hai người cụng một phát rồi uống cạn.

Đợi cho chủ quán dọn món nướng lên, hai người vừa ăn vừa uống, ăn xong đã uống hết sáu bảy chai bia.

Hàn Trình Quang bởi vì trước kia thường xuyên uống, tửu lượng cũng không tệ, nhất là những lúc không muốn say, trốn rượu dễ dàng, nhưng Hứa Ngôn Tâm lại hoàn toàn trái ngược với Hàn Trình Quang, cư nhiên uống đến cùng mà sắc mặt không hề biến đổi, bất quá …… Hàn Trình Quang cảm giác đến cuối cùng, mình thiếu chút nữa bị Hứa Ngôn Tâm hôn môi, từ điểm này có thể thấy Hứa Ngôn Tâm đã say.

Hàn Trình Quang nửa ôm nửa dìu Hứa Ngôn Tâm về nhà, dọc theo đường đi Hứa Ngôn Tâm cứ than nóng ở bên tai Hàn Trình Quang, thật vất vả vừa đến nhà, đã đạp giày ra đi chân trần.

“Tiểu Ngôn đến, mang dép lê vào.” Buổi tối hàn khí nhiều, Hàn Trình Quang vẫn phải bắt Hứa Ngôn Tâm mang dép đàng hoàng.

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng may mà Hứa Ngôn Tâm vẫn rất biết nghe lời, nghe thấy Hàn Trình Quang nói, mím môi mang dép lê vào.

Uống say Hứa Ngôn Tâm không có quậy cũng không có ồn ào lải nhải, mà chỉ im lặng đi theo sau Hàn Trình Quang, vô luận Hàn Trình Quang đi nơi nào cũng một bước không rời.

“Tiểu Ngôn, đừng nhìn anh nữa, em cũng tắm rửa đi rồi ngủ.” Kéo Hứa Ngôn Tâm cứ đứng trước cửa phòng tắm ngắm mình qua, Hàn Trình Quang buồn cười cởi đồ Hứa Ngôn Tâm ra.

Kéo Hứa Ngôn Tâm cùng nhau tắm, thay áo ngủ rồi hai người trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Đợi cho Hứa Ngôn Tâm nằm yên, Hàn Trình Quang định đi WC, vì thế đứng dậy ra phòng ngủ, nhưng Hàn Trình Quang chưa đi được hai bước, đột nhiên trong lòng chợt lóe, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm để chân trần lại đang bám đuôi mình.

“Em nằm xuống đi, anh đi WC.” Dở khóc dở cười, Hàn Trình Quang dỗ dành Hứa Ngôn Tâm bảo Hứa Ngôn Tâm trở về, nhưng trả lời hắn là vẻ mặt dại ra nhìn hắn của Hứa Ngôn Tâm.

Không nói gì, Hàn Trình Quang chỉ có thể quay lại mang dép vào cho Hứa Ngôn Tâm, sau đó để y theo sau mình, đi WC xong, Hàn Trình Quang trực tiếp trở về phòng ngủ, người ở phía sau tự động cũng tiến vào.

Sau khi cùng Hứa Ngôn Tâm nằm ở trên giường, Hàn Trình Quang mới xoay người hung hăng ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, ở trên mặt Hứa Ngôn Tâm hôn hai ngụm.“Đáng yêu chết mất!!!”

Ngốc ngốc nhìn Hàn Trình Quang, ánh mắt Hứa Ngôn Tâm hiện rõ tình trạng say rượu, bị Hàn Trình Quang ôm lấy, lại chui vào trong lòng Hàn Trình Quang, ghé sát vào người Hàn Trình Quang.

“Tiểu Ngôn, biết anh là ai không?”

“Trình Quang –”

Cười nhìn Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi:“Yêu anh hay không?”

“Yêu.”

“Anh với Hứa Minh Tâm em yêu ai hơn?”

“Anh.”

Cười trộm một chút, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm tiếp tục hỏi.“Anh tốt hay là Hứa Minh Tâm tốt?”

“Anh tốt.”

“Ta là công hay em là công?” =))))))

“……” Câu hỏi này, làm cho vốn đang trả lời không cần suy xét Hứa Ngôn Tâm hơi dừng  một chút, đầu óc hỗn độn không biết trả lời như thế nào.

Xem ra lúc này Hứa Ngôn Tâm không thể nghĩ ra, Hàn Trình Quang nghĩ nghĩ liền cười tủm tỉm tiếp tục hỏi:“Mỗi lần anh đè em thoải mái không?”

“Thoải mái.”

“Em có muốn đè ngược lại anh không?”

“Không muốn.”

Thật ngoan. Cảm thán một tiếng, Hàn Trình Quang hôn nhẹ lên môi Hứa Ngôn Tâm một cái khen thưởng.

Cơ hồ nửa buổi tối, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm không ngừng hỏi, thậm chí ngay cả mấy vấn đề như mỗi lần hắn ôm Hứa Ngôn Tâm, Hứa Ngôn Tâm thích nhất tư thế nào, lực đạo như thế nào vv..vv, mà Hứa Ngôn Tâm đều không chút do dự mà trả lời ngay.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hứa Ngôn Tâm quên sạch sành sanh, cuối cùng từ chợ đêm làm sao trở về đều không có ấn tượng.

Vé đi New Zealand đã chuẩn bị tốt, tới ngày bay Hứa Ngôn Tâm vẫn mang bộ dạng thấp thỏm, nhìn Hứa Minh Tâm và Hàn Trình Quang còn không ngừng hỏi có phải mình thật sự không cần ở lại nơi đó nữa hay không, được Hứa Minh Tâm cùng Hàn Trình Quang cam đoan, mới bước ra khỏi cửa ngồi xe đi về hướng sân bay.

Đến trại an dưỡng, Hứa Ngôn Tâm chết sống cũng muốn phải để hành lý vào khách sạn trước mới đi trại an dưỡng, Hàn Trình Quang biết Hứa Ngôn Tâm vẫn còn sợ bị bỏ lại trại an dưỡng, vì thế nghe theo Hứa Ngôn Tâm yêu cầu, cùng Hứa Minh Tâm đặt khách sạn bỏ hành lý vào.

Sắp xếp này nọ xong thì thời gian đã không còn sớm, vì thế việc kiểm tra được dời tới ngày hôm sau, Hứa Ngôn Tâm nghe xong rất vui.

“Ngày mai anh phải ở cạnh em, không được bỏ đi.” Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Ngôn Tâm ôm Hàn Trình Quang lại một lần nữa  trịnh trọng nói.

Bất đắc dĩ hôn hôn môi Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cười nói:“Yên tâm đi! ngày mai toàn bộ hành trình anh đều cùng em, một bước cũng không rời.”

Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm lại nhận được lời cam đoan, lúc này mới an tâm.

Lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang ôn nhu nói:“Chớ nghĩ nhiều, ngày mai kiểm tra anh dẫn em đi ăn món ngon.” Nghĩ đến nhẫn trong hành lý, Hàn Trình Quang cười càng thêm vui vẻ.

“Vâng, em nghe nói nơi này có rất nhiều món ngon.”

“Ngày mai xong anh dẫn em ăn hết mỗi món ăn một lần.”

Khóe miệng rốt cuộc cũng hiện lên nụ cười, Hứa Ngôn Tâm gật đầu, ôm Hàn Trình Quang an tâm nhắm mắt lại.

Hàn Trình Quang cũng nhắm mắt lại, bất quá đợi cho Hứa Ngôn Tâm ngủ say, đăp kín chăn cho Hứa Ngôn Tâm, lại rút tay ra nhét gối vào, lúc này mới lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Nhấn Mở Bình Luận