Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Người đàn bà ngã ngồi dưới sàn nhà xi măng đen nhám, thân thể bà ta run rẩy, lạnh băng như người vừa thoát khỏi vùng Nam Cực không chút hơi ấm. Hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi, trên đó vẫn còn cầm chặt con dao thái sắc bén, vài giây sau mới hoảng hốt mà vứt nó xuống sàn nhà.

Nhạc Ly Ân cũng chẳng tốt hơn Tần Lam bao nhiêu, cô ta đứng co ro một góc, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, trừng mắt nhìn chằm chằm bà lão đã tắt thở dưới nền xi măng. Cô ta nhích lại gần mẹ mình lắp bắp: “Mẹ… mẹ… chúng ta… ta… giết…”

“Im… im miệng.” Không đợi con gái nói hết câu bà ta đã quát lên nhưng vẫn còn tĩnh táo mà hạ thấp giọng. Thở dồn dập một hồi, không dám nhìn vào khuôn mặt già nua đã lạnh căm kia, bà ta không khống chế được cả thân mình vẫn run run, cố gắng đứng dậy, lui ra sau cách xác chết một khoảng, các ngón tay vô tình cuộn lại cảm giác được thứ chết lỏng sền sệt, trơn ướt, bà ta điếng người vội chạy đến ngăn bếp rửa tay, rửa đi rửa lại qua nhiều lần bằng xà phòng đến mức lòng bàn tay trắng bệch mới dừng lại, thử nâng tay lên sát mũi ngửi ngửi, mùi máu tươi đã không còn.

Lúc này bà ta đã bình tĩnh lại, trở ra thấy con gái Nhạc Ly Ân như hồn bay phách lạc ngồi xổm bên sô pha ôm lấy mình, bà ta nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu đi tới: “Chuyện đã lỡ, chúng ta phải giải quyết nhanh, càng sớm càng tốt.”

Nhạc Ly Ân kinh hãi ngẩng mặt lên đờ đẫn nhìn mẹ mình, giọng khô khốc: “Giải… giải quyết sao ạ?”



Thấy bộ dạng vô dụng này của con gái, Tần Lam sầm mặt dạy dỗ: “Bây giờ không phải lúc để con run rẩy. Đứng lên, cùng mẹ dọn sạch vết tích trong nhà, sẵn tiện kiếm một cái bao tải to cho mẹ.”

“Mẹ muốn làm gì?” Có lẽ giọng điệu ác liệt và bĩnh tĩnh quá mức của Tần Lam cũng ảnh hưởng đến cô ta, cô ta thở mạnh hai hơi rồi loạng choạng đứng dậy, vẻ sợ sệt trước đó đã giảm xuống, cô ta đã lấy lại chút bình tĩnh, nhưng vì trong nhà vẫn còn xác chết nên cơ thể không nhịn được mà run run không dám nhìn.

“Làm cho cái xác này biến mất mãi mãi mà không ai hay biết.” Âm điệu tàn nhẫn như yêu quỷ của Tần Lam khiến Nhạc Ly Ân lần nữa không dám tin. Cô ta bấm mạnh vào lòng bàn tay: “Mẹ đừng quên còn có Trương Ý Nhi, cô ta quay về tìm bà thì sao?” Đây chính là điều Tần Lam cực kỳ lo lắng, vì vậy chỉ có cách khiến bà La không còn tồn tại, nếu để Trương Ý Nhi điều tra được, cả bà ta và Nhạc Ly Ân chỉ còn nước ăn cơm tù đến hết đời. Đây không phải án giết người tự vệ mà mong sẽ được khoan hồng, hai mẹ con bà ta đã cướp của giết người, tuy không cố ý giết nhưng động cơ đã rõ ràng như vậy. Mà với tính tình của bà ta thì làm gì có chuyện sẽ tự thú, ngu mới chui đầu vào pháp luật. Vậy nên đã giết người rồi thì phải giấu nhẹm xác đi bằng bất cứ cách nào.

Hai mẹ con bà ta khóa chặt cửa chính, cửa phụ, bắt đầu lau chùi, tẩy sạch mùi máu, vân tay, căn nhà gần như trong một buổi đã sạch bong không còn chút bụi bẩn. Con dao gây án cũng được rửa sạch, dự định sẽ vứt đi cùng với cái xác này.

Xác bà La đã được hai mẹ con nhét vào trong bao tải lớn, người già, thân thể gầy nhom hoàn toàn không làm khó được hai mẹ con Tần Lam di chuyển. Trước đó Tần Lam đã rửa sạch xác chết tận vài lượt, còn kỹ càng đeo găng tay để không lưu lại dấu vân tay, phải công nhận Tần Lam khá thông mình có thể tính toán luôn cả những chi tiết nhỏ như vậy tránh trường hợp xác bà La bị phát hiện, cảnh sát dù sao vẫn cực kỳ tinh mắt, chắc chắn sẽ từ trên thân thể nạn nhân mà mổ xe, tìm ra mọi vết tích còn sót.

Theo nguyên lý giải quyết càng sớm càng tốt, đêm dài lắm mộng, khuya đêm nay chính là thời điểm thích hợp nhất để mang xác bà La đến khu rừng ở ngoại thành chôn. Đây là cách tốt nhất cũng an toàn nhất, mà trước hết phải thuê được xe.

Hàng xóm không phát hiện ngôi nhà ở cuối hẻm đang phát sinh những chuyện ghê gớm, bọn họ vẫn sinh hoạt bình thường, tiếng trẻ con vui đùa rộn ràng, tiếng các cô chú hóng hớt chuyện, đến cả tiếng chó sủa cũng bình thường như những ngày bình thường khác, bóng dáng Nhạc Ly Ân đi lướt qua cũng chẳng ai có chút nghi ngờ vì bộ dáng cô ta quá bình tĩnh, không biểu lộ chút sợ hãi hay căng thẳng như kẻ vừa mới giết người. Tuy cô ta không trực tiếp giết thì cũng là đồng phạm, khác ở chỗ, mẹ cô ta dùng dao đâm mấy nhát vào thân thể bà La còn cô ta thì dùng đôi bàn tay này bóp chặt cổ của một người già ốm yếu đến khi bà La ngừng thở. Mục đích chỉ vì muốn cướp số tiền tiết kiệm của bà già cuối cùng kết quả lại gây ra án mạng. Như mẹ cô ta đã nói, chuyện cũng đã, cô ta tuyệt nhiên không ngu xuẩn mà đi đầu thú. Dù sao bà La cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì, ai bảo bà ngang bướng không chịu đưa tiền cho hai mẹ con cô ta, chết cũng đáng. San khi dùng nhân tính bại hoại của mình nghĩ thông, cô ta không những không còn chút lo sợ nào mà còn nghĩ Đông nghĩ Tây phải triệt tiêu toàn bộ dấu tích của bà La để lại, sau đó cuộc sống của cô ta sẽ trở lại bình thường, cô ta lại đi dụ dỗ làm tình nhân của bọn công tử nhà giàu. Tương lai tốt đẹp đang chờ cô ta.



Thuê được một chiếc xe ở chợ đen, không có biển số, cô ta may mắn biết lái xe như vậy xác suất người ngoài phát hiện chuyện ác mà hai mẹ con cô ta đã làm càng thấp. Vừa lái xe về vừa huýt sáo vô cùng sảng khoái.

Để bảo mật, cô ta nghe theo lời dặn của Tần Lam canh thời điểm đêm khuya mới lái xe về khu dân cư, giờ đó mọi người đều đã ngủ.

“Mẹ… sao chúng ta không bỏ đi luôn, con không ngờ số tiền mà quỷ an sinh hỗ trợ cho bà La lại nhiều như vậy, với số tiền đó chúng ta có thể cao chạy xa bay, tránh phải tình huống một ngày xác bà La bị người ta phát hiện, cũng trốn được cả món nợ bên quỷ an sinh.”

Tần Lam đang xem xét lại bao tải, đảm bảo đã siết dây chắc chắn, nghe con gái lải nhải bà ta có chút phiền: “Đừng có ngu ngốc như vậy, nếu chúng ta mất tích đột ngột chắc chắn sẽ có người phát hiện. Cứ tiêu hủy xác bà La xong đã rồi tính tiếp.”

Thời điểm trước khi khiêng bao tải ra ngoài, Tần Lam chợt nhớ đến gì đó sai bảo Nhạc Ly Ân: “Con cầm theo điện thoại của bà La đi.” Vẻ mặt rõ ràng như đã nghĩ ra quỷ kế, khóe miệng bà ta nhếch lên một điệu cười xảo quyệt: “Về sau con phải thay thế bà La nói chuyện với Trương Ý Nhi rồi.”

“Ý mẹ là gì?” Nhạc Ly Ân mới cầm cái xẻng trong tay, còn chưa kịp ra ngoài đã bị lời này của Tần Lam làm hoang mang. Thay thế bà La là sao chứ?



Tần Lam thu lai nụ cười trên mặt, giọng điệu cũng sắc lạnh hơn: “Không phải từ nhỏ con đã rất giỏi giả mạo giọng nói của người khác à, đến lúc tận dụng tài năng ông trời ban cho rồi.”

Nhạc Ly Ân cũng không phải là đứa con gái ngu ngốc, ngây thơ, đến cả chuyện bóp cổ giết người cướp của cũng đã làm thì còn trong sáng cái gì, phẩm chất của cô ta sớm đã bị hắc hóa, ý tứ của Tần Lam không cần phải nói rõ mồn một thì cô ta cũng hiểu. Đúng vậy, sao cô ta lại quên mất chuyện này chứ.

Hai mẹ con độc ác nhìn nhau như đã nhìn thấu được ý nghĩ của đối phương, cùng nở một nụ cười quỷ dị như loài rắn độc.

Đêm khuya trong khu dân cư không có một bóng người, nhưng vì an toàn và tránh đụng chạm đến mấy con chó nhạy bén, hai mẹ con di chuyển cực nhanh. Xong còn nhìn ngó một vòng cho yên tâm mới lên ga rời đi.

Khi chiếc xe hoàn toàn khuất dạng, một cô bé chưa đến 10 tuổi mặt mũi tèm lem nước mắt chui ra từ một góc chết của bức tường, bên cạnh nhà của Tống Gia Minh.
Nhấn Mở Bình Luận