Xong tiết thực hành buổi sáng, Trương Ý Nhi ăn trưa với Lạc Quý Nhân, vừa ngồi xuống ghế đã vội nhắn cho Huyền Bạch, không biết hắn đã lấy lại được điện thoại chưa nữa, nhưng đường nào cô cũng phải liên lạc được với hắn để truyền tin giúp Dạ Huyền.
Nhắn xong đợi một lúc vẫn chưa thấy hắn phản hồi, cô hơi lo lắng, vừa đúng lúc này Lạc Quý Nhân đã mang đồ ăn đến.
“Cháo gà của cậu đây.”
Trương Ý Nhi đặt điện thoại qua một bên cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Lạc Quý Nhân phát hiện cô nhóc này chút chút lại nhìn điện thoại, cháo chỉ mới ăn được một phần ba, không biết là có chuyện gì.
Đang tính mở miệng nhắc nhở cô nhóc kia ăn lẹ thì điện thoại Trương Ý Nhi kêu một tiếng, cô lập tức không quan tâm tới cháo chiết gì mà cầm lấy điện thoại bằng tốc độ tên lửa.
Trương Ý Nhi mở điện thoại xem, là Huyền Bạch phản hồi. Nhưng nội dung lại khiến cô muốn nổi điên.
“Cô có bằng chứng không? Không tin cô được.”
Mẹ nó, bà đây cứu Boss của các người đấy, các người còn nghi ngờ? Thở phì phò một hồi vì tức giận, như chợt ngộ ra gì đó, cô cau mày nhắn lại: “Huyền Bạch đâu? Tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Huyền Bạch không bao giờ dùng dấu câu khi kết thúc, tuy cả hai không nhắn tin nhiều nhưng cô vẫn để ý được phong cách nhắn tin của hắn.
Truyện đề cử: Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
Bên kia như thể chỉ đang chầu chực chờ cô phản hồi, rất nhanh đã nhận được tin nhắn: “Sự an nguy của Boss chúng tôi không thể chỉ dựa vào lời nói gió bay của cô.” Tại sao không ăn khớp với tin trước đó của cô? Là cố ý phớt lờ? Khinh người quá rồi đấy.
Khốn kiếp, Trương Ý Nhi tức giận không nhẹ, mím chặt môi nhìn chằm chằm màn hình. Tại sao lại không tính tới chuyện này cơ chứ, Huyền Bạch có thể tin cô nhưng người khác thì không, cô đoán người đang nhắn là Huyền Nhạn - người phụ nữ duy nhất bên cạnh Dạ Huyền, đương nhiên cô đã hoàn toàn quên mất cô nàng từng gặp trong bệnh viện rồi.
Làm sao để bọn họ tin đây? Đây là cô nhận sự ủy thác từ Dạ Huyền, nếu kế hoạch có sự thay đổi cô phải thông báo với y, nếu không cô sợ y sẽ gặp nguy hiểm.
Cặp mắt phượng bỗng lóe lên, đúng rồi, con dao. Cô quên chưa trả lại cho Dạ Huyền, xem ra ông trời đã tính toán hết cả rồi. Những ngón tay nhỏ nhắn, trắng nõn lướt không ngừng trên màn hình.
“Những gì tôi nói là thật, tôi còn cứu mạng Boss của các người đó. Tôi đang giữ con dao của ngài Dạ, nếu không tin thì có thể cử người tới cổng học viện, tôi sẽ trực tiếp giao con dao có hình mô phỏng oan hồn cho các người.”
Đây là sự nhân nhượng cuối cùng cô dành cho bọn họ rồi, nếu còn không tin nữa thì cô bỏ mặc luôn, dù sao cô và Dạ Huyền cũng chẳng có quan hệ gì. Y chết cũng không liên quan gì đến cô, chỉ là có chút khó chịu vì lòng tốt của mình bị người khác nghi ngờ thôi.
Bên kia đúng là Huyền Nhạn đang cầm điện thoại của Huyền Bạch nhắn tin với Trương Ý Nhi. Bên cạnh có đầy đủ Huyền Nhân, Huyền Dụ và cả Huyền Bạch.
Huyền Bạch đang nằm trên giường bệnh hung hăng trừng Huyền Nhạn. Cướp điện thoại của hắn còn dùng tài khoản QQ của hắn nói chuyện không phải phép với tiểu thiên thần, tức chết hắn rồi. Đã vậy nội dung còn liên quan đến Boss.
“Cô ấy và chúng ta không có thù oán gì cả, cô ấy không có động cơ lừa chúng ta.” Huyền Bạch nghiến răng nói giúp Trương Ý Nhi, đúng như Trương Ý Nhi nghĩ, hắn hoàn toàn tin tưởng cô.
Nhưng những người khác thì không, Huyền Nhạn mặc kệ hắn lườm mình, cô ta nhắc nhở: “Đừng quên, Trương Ý Nhi là người của Fredrick Nhược Đông.”
“Gia tộc Fred và Ám Dạ cũng không có thù oán.” Huyền Bạch tức giận đáp trả, vết thương ngay ngực vì cử động mạnh mà đau đến mức đổ mổ hôi.
Huyền Dụ không nhịn được liền xoa dịu hắn: “Cậu chớ nói nhiều, vết thương chưa lành đâu.”
Huyền Nhân im lặng, hắn ngồi yên ở sô pha, lưng thẳng tắp, ánh mắt không ngó bất cứ ai, giống như hắn không hề quan tâm tới ba người kia, chỉ yên lặng tập trung suy nghĩ. Tuy sự tin tưởng người ngoài của Huyền Bạch cũng khiến hắn bất mãn nhưng những gì Huyền Bạch nói không phải không có lý. Ám Dạ và gia tộc Fred hoàn toàn không có oán thù, hơn nữa cô nàng Trương Ý Nhi kia cũng không hẵn là người của Frederick Nhược Đông. Lại thêm việc cô đang giữ con dao đã gắn liền với Boss nhiều năm nay, chứng tỏ cô thật sự đã gặp Boss.
Cho dù có là cái bẫy đi nữa, bọn hắn cũng phải mạo hiểm một lần, hơn nữa việc địa điểm gặp là chân núi X, xung quanh chân núi có nhiều nhà dân, không phải là nơi thích hợp để bày trận chiến.
Dù việc Boss xuất hiện trong học viện vô cùng kỳ quái nhưng cũng không phải không thể xảy ra.
Cuối cùng người duy nhất từ nãy đến giờ luôn im lặng bỗng mở miệng: “Tôi sẽ đến học viện gặp cô ta để xác minh con dao đó.” Vì thời gian quá gấp gáp nên bọn hắn không thể lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ có thể tập hợp một nửa thuộc hạ còn sót lại sau trận chiến với Hoắc Thiếu Hoa di dời đến chân núi X ngay lập tức.
Huyền Nhạn liếc nhìn Huyền Nhân hai ba giây rồi gật đầu: “Để ý cô ta.”
Huyền Nhân gật đầu ừ đứng dậy lập tức hành động.
“Đưa điện thoại đây.” Huyền Bạch mặt mày nhăn nhó, ngực đau muốn chết mà bọn họ còn ức hiếp hắn. Thật quá đáng.
Huyền Dụ thở dài cũng nhìn Huyền Nhạn: “Đưa cho cậu ta đi.”
“Khi nào cứu được Boss tôi sẽ trả.” Nói rồi không thèm nán lại giây nào mà sập cửa rời đi, để lại những âm thanh quát mắng của Huyền Bạch.
“Nhất định có ngày tôi sẽ băm cô ta thành hai mảnh.”
Huyền Dụ cười cười rất ngứa đòn nói: “Cậu động được tới tay của cô ta thì cái mạng cậu cũng ngoẻo luôn rồi.”
“Khốn kiếp.” Vừa quát xong, vết thương lại đau âm ỉ, Huyền Bạch hậm hự đuổi Huyền Dụ đi luôn, còn mình thì u ám nằm trên giường bệnh chờ tiểu thiên thần và bồ câu trắng đến an ủi. Chưa bao giờ thấy bản thân đáng thương như vậy. Lẩm bẩm mắng Huyền Nhạn cả ngàn lần vẫn chưa thể hả dạ.
Huyền Nhân cùng vài thuộc hạ đến học viện đã thấy Trương Ý Nhi đứng trước cổng chờ sẵn. Trên lưng cô đeo balo màu hồng, tóc dài búi thành củ tỏi, trên cổ là khăn quàng bao kín cần cổ thon dài, nõn nà. Khuôn mặt nhỏ bé cỡ bàn tay vì lạnh mà ửng đỏ, cô đứng đó dậm chân vài cái, ánh mắt chợt khựng lại theo chiếc xe xa lạ xuất hiện trong tầm nhìn.
Trương Ý Nhi biết đó là người của Ám Dạ. Cô đã từng gặp qua Huyền Nhân tại Royal Party nhưng không có ấn tượng gì nhiều, vì hắn quá lạnh lùng như Boss của hắn vậy.
Đợi hắn lại gần Trương Ý Nhi mới nhếch môi: “Xin chào.”
Huyền Nhân quan sát cô chăm chú không chút cố kỵ, cái nhìn của hắn khiến Trương Ý Nhi không thích.
“Có thể đưa tôi vật đó chứ.” Đến cả giọng điệu cũng theo kiểu ra lệnh, hoàn toàn không cho người khác chút mặt mũi nào, cái đồ đáng ghét.
Trương Ý Nhi mím môi, dù tức giận nhưng vẫn chậm rãi từ trong balo lấy ra con dao của Dạ Huyền. Có chút muốn đả kích bọn họ: “Ngài ấy bị thương rất nặng, lúc tôi xử lý mấy vết chém, chúng đều đã nhiễm trùng nặng rồi. Đặc biệt là tay phải, tuy không học y nhưng tôi có tìm hiểu qua, có lẽ tay ngài ấy đã gãy, lại thêm không xử lý kịp thời, có khả năng sẽ phế.” Phát hiện con ngươi lạnh lùng kia có chút chuyển biến, Trương Ý Nhi thầm hài lòng, chọc như vậy đủ rồi.
Đưa con dao cho hắn, cô nói thêm: “Boss của các người sống hay chết cũng chẳng can hệ gì đến tôi, việc tôi truyền tin đến cho các người là chút lòng tốt của tôi, tôi không muốn ôm áy náy nhìn người ta chết trước mắt mà không làm gì. Việc các người tin hay không tin cũng không quan trọng, tôi đã hoàn thành ủy thác mà ngài Dạ đã cố gắng nhờ, vật cũng đã về với chủ, tôi đi đây.” Dứt lời cũng không chờ hắn có phản ứng gì mà trở vào học viện.
Mấy người Ám Dạ ngoại trừ Huyền Bạch ra thật chẳng thể ưa ai nổi, làm người ta hận không thể cho một cái bạt tai.