Trở về tứ hợp viện Frederick chỉ mới 11 giờ trưa, Trương Ý Nhi biết chắc ngài Fred tệ gì cũng đến giờ cơm tối mới xong chuyện. Cô cũng không hỏi bọn Đan Đan chuyện liên quan đến xưởng vũ khí, chỉ lặng yên trở về phòng thay quần áo rồi cùng mọi người ăn trưa.
Trong tứ hợp viện rất ấm, Trương Ý Nhi không bao bọc kín mít mà chỉ khoác một chiếc áo len rộng rãi.
Còn chưa xuống đến tầng một đã thấy một người phụ nữ ngoại quốc hoàn toàn xa lạ ngồi cùng với bọn Đan Đan trên bàn ăn. Ai vậy? Từ khi nào tứ hợp viện lại chứa người lạ, lại còn có tư cách ngồi cùng bàn với mấy người Lion?
“Tiểu Ý, lẹ đi, tôi đói chết rồi.” Khai Tâm vừa xoa bụng vừa hối thúc, mẹ nó bình thường cũng không đói thế này, nhưng hắn cùng Lion mới trải qua một trận đuổi bắt mấy tên khốn nên sức lực bị rút đi không ít.
Trương Ý Nhi bĩu môi liếc hắn lại chuyển dời cái nhìn đến người phụ nữ đang nở nụ cười khiêu khích với mình, hừ, cái ánh mắt đó sao y như mấy nhỏ tình nhân gặp chính thất ra điều muốn khoe mẽ bản thân có ngực, có mông vậy. Hèn lắm đấy.
“Tôi mới làm một chuyện hoành tráng vậy mà không thể bằng cái bụng của anh à.” Chỉ thoáng qua cô ta một hai giây liền thu hồi tầm mắt.
Chuyện cô đến Ám Dạ chắc chắn Đan Đan đã gõ trống khua chiêng từ lúc bắt đầu rồi.
Lion dù hiếu kỳ lắm nhưng vẫn cố nín nhịn chờ Trương Ý Nhi lên tiếng trước.
Bị Trương Ý Nhi phớt lờ, Lucia Grace khó tin dán chặt cái nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Đây là…”
Đan Đan không thích thái độ của Lucia Grace, rõ ràng trước đó bọn cô đã nói với cô ta về sự tồn tại của Trương Ý Nhi tại tứ hợp viện này và sự quan trọng của cô đối với ngài Fred, kể cả việc hôm nay Trương Ý Nhi sẽ về cũng đã thông báo nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa rõ ý tứ hoặc là cố tình không hiểu.
Trương Ý Nhi nâng mắt cho cô ta một hai giây tồn tại rồi tỉnh bơ cầm đũa bắt đầu ăn. Hừ, cách khiến cho tình nhân của người đàn ông mình bẻ mặt đó là bày ra toàn bộ sự hèn mọn của cô ta. Phớt lờ, coi như cô ta vô hình chính là một trong những cách thức tuyệt vời nhất.
Đan Đan lại giới thiệu thân phận của cô ta rất chi là đơn giản cho Trương Ý Nhi: “Tiểu Ý, đây là thuộc hạ mới của ngài Frederick, gia nhập vào đội ngũ bốn người chúng ta, Lucia Grace.”
Vài lời của Đan Đan đã tóm gọn toàn bộ sự tồn tại của Lucia Grace tại tứ hợp viện. “Thuộc hạ của ngài Fred” là một danh từ, một thân phận vô cùng cao quý, trước kia Trương Ý Nhi cũng rất thích cái danh từ ấy, nhưng hôm nay, vào khoảnh khắc Đan Đan gắn nó lên người Lucia Grace, một sự khó chịu và ngột ngạt dâng lên khiến cô chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn với uống. Nhưng không thể để bản thân thất thố, cô gật đầu với Grace lại vùi đầu ăn cho xong bữa trưa.
Lion nhìn Đan Đan, Đan Đan lại ngó Khai Tâm, Khai Tâm vô tư lự chỉ biết chìm đắm vào đồ ăn ngon nên không để ý tới không khí đầy thuốc súng quanh bàn ăn.
Bỗng Trương Ý Nhi nói: “Có mùi gì lạ quá.”
“Mùi gì?” Đan Đan cũng ngửi ngửi thử nhưng ngoài mùi đồ ăn, mùi nước hoa nồng nặc của Lucia Grace thì còn mùi gì nữa đâu.
Tiếp đó mọi người nghe cô nàng kia lên tiếng, bộ dạng cực kỳ ghét bỏ: “Mùi mốc, từ trước đến giờ tứ hợp viện làm gì có cái mùi lạ này chứ.”
Ý tứ của cô là gì dường như ai cũng ngầm hiểu. Mẹ nó, mùi mốc? Tại sao không phải mùi nước hoa gây mũi kia mà là mốc? Khai Tâm chớp mắt, ngừng ăn, khuỷu tay chạm vào Trương Ý Nhi, mũi chun lại rồi tỉnh bơ nói: “Tiểu Ý, hình như tôi cũng ngửi thấy.”
Trương Ý Nhi hửm một tiếng, rồi cười tủm tỉm nghiêng đầu trao cho hắn một ánh mắt dành cho đồng minh. Khai Tâm nâng gọng kính lắc lư cái đầu vàng óng của mình đáp lại “đồng mình” rồi cắm cúi ăn cơm mặc kệ khuôn mặt như ngáp phải ruồi của Lucia Grace.
Đan Đan lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Khai Tâm, được lắm, ăn cũng không quên nắm bắt tình hình xung quanh.
Lion thì luôn phải giữ bộ dáng nghiêm túc, lạnh lùng của mình, chỉ có ý cười nhàn nhạt lướt qua cặp mắt đen hun, cuối cùng hắn phá vỡ cục diện kỳ cục này: “Tiểu Ý, Ám Dạ thế nào?” Không phải hỏi chơi hay để chuyển đề tài, mà hắn thành thật rất tò mò, dù sao Ám Dạ cũng đặc biệt bí ẩn, không thần thần bí bí như “tổ chức Đen” nhưng cũng có sức hút cháy bỏng với hắn.
Nghe cái cách hỏi uyển chuyển của Lion, Trương Ý Nhi phồng má, uống một ngụm sữa tươi, xong mới đáp: “Không rộng lớn như tứ hợp viện Fred.”
“Hừ, điều đó là đương nhiên.” Khai Tâm ngoạm một miếng thịt gà tẩm nước mắm chen vào.
Đan Đan nhìn miệng mồm của hắn phồng lên phồng xuống ghét bỏ: “Ăn cho xong đi.” Còn thua cả một đứa nhỏ, đến ăn uống lịch sự cũng không xong.
“Còn gì hay nữa không?” Lion tiếp tục gặng hỏi, đến cả cái diện tích trụ sở cũng chẳng bằng thì những thứ khác chắc chắn không ngon lành gì. Ánh mắt cực kỳ chăm chú vào cô nàng không đến nổi vô dụng đối diện.
Trương Ý Nhi ra vẻ suy nghĩ, nhớ đến bức tranh kia: “Có một bức tranh hiếm, thật ra tôi đang nghĩ nhờ ngài Fred đoạt nó về.”
Đan Đan ho ho hai tiếng, lườm cô cảnh cáo: “Cô thấy ngài ấy mắng cô ít quá à.” Còn đòi đoạt đồ từ Ám Dạ, thật không biết trong cái não bé hơn cả quả nho của cô nàng ngốc nghếch này đang nghĩ cái gì.
Trương Ý Nhi đã no, ánh mắt vô tình chạm phải một đôi con ngươi xanh tím như hai viên đá quý, mắt đẹp thế chứ. Tự nhiên cô chẳng muốn ngồi đây để nhìn cái bản mặt kia nữa. Lau miệng xong đoạn đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, về phòng ngủ đây.”
Ơ…
Lion kêu cô lại: “Còn chưa nói xong mà, ngoài bức tranh thì còn cái gì đặc biệt nữa không?” Lòng hiếu kỳ đã hoàn toàn dập tắt luôn cái vẻ lạnh lùng mà hắn cất công dựng nên.
Trương Ý Nhi bĩu môi liếc hắn: “Sao anh không tới đó mà xem.”
“Tôi tới được cũng tới rồi.” Lầm bầm xong thì tiếp tục muốn cô khai báo toàn bộ những gì lọt vào tầm mắt khi cô đến Ám Dạ, tiếc là cô nhóc này hoàn toàn mặc kệ bọn hắn, cứ thế thong thả mà rời đi.
Đúng là không coi tình bạn ra gì mà.
Khai Tâm vẫn còn ăn, ngó cái bộ dáng chưa được thỏa mãn của Lion, hắn rất tốt bụng nói: “Ám Dạ có cái gì mà cậu muốn biết vậy? Đừng hạ thấp nhà Fred nhé.”
“Cái gì mà hạ thấp, cậu ăn nói cái cóc khô gì đó.” Lion căng mặt ra điều sắp chiến với Khai Tâm một trận nữa.
Khai Tâm lười giải thích, Đan Đan đỡ trán phải nói cho Lion hiểu: “Anh tò mò với Ám Dạ như vậy tức là anh cực kỳ cực kỳ quan tâm bọn họ.” Nói bấy nhiêu đủ rồi, còn muốn cô tiếp tục thì cô sẽ ra tuyệt chiêu với hắn đấy. Đôi khi thấy Lion chậm tiêu kinh khủng, rõ ràng trông cái khuôn vô cảm đó rất thông minh mà, lại chẳng bằng cái vẻ cà lơ phất phơ của Khai Tâm.
Lucia Grace hoàn toàn bị coi rẻ, không một ai chú ý đến sự tồn tại của cô ta, cô ta tức muốn hộc máu nhưng vẫn phải nhịn, cố nuốt cho xong miếng cuối cùng rồi hầm hự đi về phòng. Phòng cô ta nằm ở tòa nhà bên phải của tứ hợp viện, không cùng với tòa nhà Frederick Nhược Đông và Trương Ý Nhi ở. Điều này càng khiến cô ta ôm tức tối trong người càng lớn nhưng không có cách nào giải tỏa, đợi đến khi nắm được toàn bộ con người Frederick Nhược Đông, việc đầu tiên cô ta làm là đuổi Trương Ý Nhi cút khỏi tứ hợp viện.