Vặn cửa một cách khẽ khàng, Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước bọt, chẳng hiểu sao chuyện thân mật nhất cả hai cũng đã làm nhiều lần rồi mà lúc này cô lại khẩn trường đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ngoài trời thì lạnh đến cắt đứt da thịt, thân thể cô vào giây phút này lại dâng lên một luồng khí nóng quen thuộc. Mẹ nó, còn chưa gần hắn đã thế này, mất mặt lắm Trương Ý Nhi.
Vừa tự mắng vừa khép lại cửa cũng nhẹ nhàng như lúc vặn khóa, cạch một tiếng, cả không gian hoàn toàn rơi vào im ắng đến đáng sợ, không dám nhấc chân, chỉ đứng yên một chỗ ngay cửa liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên chiếc ghế đế vương. Con rắn 3D vẫn tư thế nhe ranh múa vuốt muốn nuốt chửng lấy con mồi trong gang tấc. Trương Ý Nhi siết chặt nắm tay nhỏ giọng: “Ngài Fred.” Đến cả cách gọi cũng không còn thoải mái như trước.
Frederick Nhược Đông không chút động đậy, ngoại trừ hàng mi khe khẽ run bởi sự chuyển động của con người màu xanh lục thì hắn hoàn toàn giữ nguyên tư thế nằm yên, mùi hương thơm ngát, mát lạnh từ cửa chính đã len lõi đến khoang mũi của hắn, bắt đầu khuấy đảo tâm tình xấu tệ từ nãy giờ. Nghe cách cô nhóc đó gọi “ngài Fred” khiến hắn chỉ muốn lôi cô đánh mông một trận.
Người đàn ông rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn ngồi dậy, một chân co lại chống trên ghế, một chân thả tự do, dáng ngồi cực kỳ biếng nhác cũng quyền lực. Hắn nâng mắt găm chặt vào thân thể nho nhỏ ngay cửa, vầng tối che khuất đi biểu cảm khuôn mặt cô, hắn lên tiếng: “Lại đây.” Hắn dõi theo từng bước chân của cô, bắp chân trắng nõn, nhỏ xinh lộ ra mỗi khi cô chuyển động, hương vị ngọt ngào càng lúc càng đi sâu, thấm nhuần vào trái tim hắn.
Rì rì rà rà cuối cùng cũng đến gần người đàn ông tựa bậc quân vương, cô không dám nhìn sâu vào cặp mắt quá đỗi câu dẫn kia, chỉ biết cúi đầu, các ngón tay xoắn xuýt vào nhau, lấy hết vốn luyến mình có ra nhận tội: “Em sai rồi, lúc tối là thái độ của em không tốt. Là em kích động, trẻ con, còn có… ấu trĩ nữa. Em hứa từ nay về sau trước khi làm ra chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ thật cẩn thận và kỹ càng.”
Vài giây trôi qua vẫn không nghe hắn ờm ờ gì, Trương Ý Nhi cuống muốn chết, đường nào cũng chết, chết sớm hay chết muộn trong lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa, vừa ngẩng mặt đã thấy mặt mày người đàn ông giãn ra một chút, có vẻ như không hung dữ như lúc tối rồi. Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước miếng, có chút dè dặt tiến lại gần, hắn không ngăn cản, người nào đó liền liều mạng mà ngồi hẳn trong lòng hắn, chớp chớp cặp mắt long lanh nước của mình nhìn: “Tha lỗi cho em lần này nhé, em biết sai rồi.”
Người nọ vẫn im lặng, chỉ có tia vui vẻ hiện lên trong cặp mắt đẹp đến vô thực, chợt thân thể mềm mại của thiếu nữ dán sát vào, hai tay mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng của hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào hõm cổ âm ấm, cô nhóc đó còn khẽ chạm cánh môi căng mọng vào da thịt, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà đáp lại. Hắn siết lấy eo cô, ép cô sát vào ngực mình, giọng nói mang theo sự lười biếng vang lên bên tai: “Sai thì phải nhận phạt.”
Cô nhóc ra sức gật đầu, hơi ngẩng mặt lên ngó hắn một cái sau đó đẩy ngực hắn ra, trước ánh mắt nóng bỏng và đầy tính xâm lược kia, cô mím môi từ từ cởi áo choàng lông vũ ra trước mắt hắn. Toàn bộ thân thể quyến rũ và mềm mại hiện ra, bộ váy ngủ màu đỏ rượu mỏng dính, hai nơi tư mật nhất được may thêm hai lớp vải ren, che cũng như không che.
Bàn tay đặt trên eo nhỏ gia tăng lực, màu xanh lục trong cặp mắt Frederick Nhược Đông đã đục ngầu, yết hầu hắn lăn lên lăn xuống vài lần, đến khi cái miệng đỏ mọng, ướt át kia ngậm lấy môi mỏng của hắn, phòng tuyến coi như vỡ, hắn nắn eo cô một cái khàn khàn giọng thì thầm: “Đêm nay em phải nhận phạt cả đêm.”
Trương Ý Nhi nhếch môi, cô biết bản thân đã tính toán không sai, cô chống tay lên trên vai hắn, ánh mắt phủ đầy quyến rũ và ngoan ngoãn nhìn hắn không nhấp nháy lấy một cái: “Nhược Đông…” Cô cố tình thả giọng dịu ngọt bên tai hắn, thổi một hơi ấm nhè nhẹ rồi cắn lên vành tai lạnh lẽo. Nghe tiếng rên của hắn, Trương Ý Nhi vui vẻ hôn đến yết hầu, mi mắt, chân mày, trán, hai má cuối cùng là môi mỏng hơi cong lên.
Cả hai điên cuồng mà hôn nghiến lấy đối phương, váy ngủ trên người đã bị bàn tay ngọc ngà của người đàn ông xé rách vứt xuống sàn đá hoa cương. Hắn chu du, đốt lửa trên từng phân thân thể của thiếu nữ, không rõ từ lúc nào hắn đã bế cô rời khỏi chiếc ghế đế vương đến bên giường.
Hắn ngậm lấy bộ ngực hoàn mỹ, một tay không ngừng khai phá bên dưới. Âm thanh rên rỉ kiều mị như cuốn mất sự tỉnh táo còn sót lại, hắn cúi xuống lần đầu tiên dùng miệng chạm vào nơi riêng tư của người con gái. Hắn là người cao cao tại thượng, trước giờ chỉ có đàn bà phục vụ, kích thích hắn, đừng nói hắn sẽ chủ động làm bước dạo đầu, đến cả hôn môi hắn cũng chưa bao giờ bố thí cho những người phụ nữ kia, chỉ duy nhất Trương Ý Nhi có thể khiến hắn được kích thích, thỏa mãn trong tình dục. Hắn không nghiện dục nhưng đối với việc làm tình cùng Trương Ý Nhi, hắn thừa nhận hắn cực kỳ thích, không đến mức nghiện nhưng mỗi khi gần cô hắn đều muốn.
Và giờ đây hắn đang âu yếm, vỗ về, nuốt trọn mật ngọt từ người con gái dưới thân. Hắn không chán ghét, thậm chí hắn đã say mất rồi.