Tiểu Trì đưa cô đến thẳng xưởng sản xuất vũ khí, trước đó Frederick Nhược Đông có gọi bảo cô đến rồi cùng ăn trưa với hắn, cô vui vui vẻ vẻ mỉm cười đáp “được”. Tiểu Trì từng lái xe đưa cô chạy ngang qua công xưởng ngắm nghía, nên lúc này cũng không tỏ vẻ bàng hoàng trước cơ ngơi đồ sộ của nó.
Quản gia Lý chưa gặp Trương Ý Nhi bao giờ, thuộc hạ của ngài Fred ông ta chỉ gặp qua Lion, Đan Đan và Khai Tâm. Gần đây có chạm mặt thêm một người phụ nữ ngoại quốc là cái gì Grace đó, nghe bảo cũng là thuộc hạ nhưng Khai Tâm nói bóng nói gió ý tứ rằng không cần phải tôn trọng cô ta, cô ta chỉ là một con tốt mà ngài Fred đang dùng cho mục đích riêng. Đương nhiên ông ta sẽ tin tưởng Khai Tâm, tình cảm của ba bọn họ với ông ta nhiều năm nay đã rất tốt, mà người phụ nữ ngoại quốc kia đúng là có gì đó khiến ông ta không sao thích nổi, không cần đến Khai Tâm nhắc nhở ông ta cũng chẳng có ý muốn kết thân gì với cô ta.
Mà cô gái xuất hiện hôm nay, ông ta đã từng nghe ba người Khai Tâm nhắc đến nhiều lần rồi, ngoại trừ Lion thâm trầm, lạnh nhạt thì Đan Đan và Khai Tâm đều có cảm tình với cô, lại còn là người phụ nữ của ngài Fred. Ông ta ban đầu cũng vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ở bên ngài Fred lâu, đã vậy còn trở thành thuộc hạ thân tín của ngài, mà ông ta ít nhiều cũng hiểu ngài Fred, ngài ấy không phải kiểu đàn ông sẽ bị sắc đẹp làm mờ mắt. Vậy thì người con gái xinh đẹp, thanh khiết như tiểu thiên thần này chắc chắn có bản lĩnh, đến cả Đan Đan và Khai Tâm đều thích cô ấy là đủ hiểu, về phần Lion, có lẽ tính tình của tên đó xưa nay đều thiếu muối, EQ thấp nên không biết cách sống chung với người ta, nhưng để ý kỹ sẽ thấy thật ra Lion không bài xích Trương Ý Nhi.
Nụ cười hiện trên khuôn mặt đã hằn vài nếp nhăn, ông ta gật đầu: “Lần đầu gặp mặt, cô Trương.”
Trương Ý Nhi biết người đàn ông trung niên này, đương nhiên cũng chỉ nghe qua thôi, là Khai Tâm rảnh rỗi giới thiệu những nhân vật chủ chốt dưới trướng ngài Fred cho cô rõ, để sau này có gặp cũng đỡ bỡ ngỡ. Cô cong mắt nhìn ông ta lắc đầu cười chân thành: “Chú gọi tôi là Tiểu Ý như bọn Đan Đan đi ạ. Đều là người một nhà.”
Chính hai chữ “một nhà” đã lấy được cảm tình của quản gia Lý, ông sảng khoái gật gù đầu: “Được, được, Tiểu Ý.” Vỗ vai cô một cái mới nhìn sang người đàn ông hiên ngang như cột đình đứng sau Trương Ý Nhi.
“Tiểu Trì à… lâu lắm rồi cậu không ghé nhà tôi ăn cơm đấy.” Ông nháy mắt với anh ta vờ trách móc: “Bà nhà tôi nhớ cậu lắm, cứ cách vài ngày lại hỏi Tiểu Trì này rồi Tiểu Trì nọ.”
Trương Ý Nhi nhích qua một bên để hai người đàn ông một già, một trẻ nói chuyện, cô không ngờ quan hệ giữa bọn họ lại tốt đến mức có thể sang nhà chú quản gia ăn cơm.
Tiểu Trì hiếm khi lộ ra một mặt ôn hòa như lúc này, anh ta gãi gãi đầu có vẻ không biết giải thích thế nào mới không khiến chú Lý với cô Lý phật lòng. “Cháu… dạo này cháu bận quá ạ.” Lý do công việc luôn là lựa chọn hàng đầu khi bị bí.
Trương Ý Nhi nghĩ công việc mà anh ta nói tới còn không phải là đi theo bảo vệ cô à, tự nhiên có hơi tự trách, hình như cô đã chiếm dụng không ít thời gian của anh ta, với năng lực của anh ta có thể làm những nhiệm vụ quan trọng và ý nghĩa hơn, đi theo một cô nhóc ngốc đần như cô đúng là phí phạm nhân tài quá.
Chú Lý chỉ đùa vài câu đoạn tiến đến đấm nhẹ vào ngực anh ta một cái: “Săn chắc lắm. Bảo vệ tốt cho Tiểu Ý đấy.”
Người nào đó chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn chú Lý, không ngờ chú ấy biết chuyện Tiểu Trì là vệ sĩ kiêm tài xế của mình.
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, Tiểu Trì chỉ lướt qua một hai giây rồi cùng chú Lý thúc giục đến gặp ngài Fred.
Chú Lý cười xảo quyệt: “Ngài ấy đợi cô nãy giờ.”
Trương Ý Nhi lại chớp mắt, bị ánh mắt đầy ý trêu ghẹo của ông ta làm cô hơi ngại, ho khan một tiếng bước chân nhanh hơn. Đương nhiên cô cũng mong gặp ngài Fred.
Tầng ba là khu vực văn phòng, phòng làm việc của Frederick Nhược Đông nằm ở cuối hành lang bên phải. Đưa cô đến nơi, quản gia Lý liền kéo Tiểu Trì xuống dưới cùng mọi người ăn cơm. Công xưởng có căn tin chuyên dụng dành cho công nhân viên, các món ăn vừa đa dạng vừa ngon, không kém gì so với căn tin của những tập đoàn sang chảnh.
Trương Ý Nhi gõ cửa hai cái, lực vừa phải, không mạnh không nhẹ, đây là cách gõ cửa mà Frederick Nhược Đông đã quen thuộc, hắn ngồi trên ghế xoay ở bàn làm việc vừa nghe âm thanh cốc cốc nhè nhẹ kia khóe miệng không tự chủ mà cong lên cùng với đó là giọng nói trầm thấp: “Vào.”
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, còn chưa kịp xoay người đã nghe hắn sai bảo: “Khóa trái cửa cho tôi.”
Khóa… khóa trái cửa gì chứ? Ai đó liếc liếc người đàn ông đang bắt tréo chân thong thả ngã lưng ra sau ghế, tay kẹp điếu thuốc còn chưa châm lửa, hắn cũng đang cười cười híp mắt quan sát cô.
Tim lỡ một nhịp, Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước miếng đáp “dạ”, ngón tay có chút căng cứng duỗi ra rồi nhanh chóng khóa trái cửa. Cái tiếng cạch đó vọng giữa khoang tai, sự mờ ám lũ lượt ùa đến bao vây khắp căn phòng rộng lớn. Dù vậy cô cũng vờ như rất bình tĩnh cười hì với hắn rồi đánh giá phòng làm việc này.
Phòng được thiết kế theo phong cách hoàn toàn cổ điển, màu nâu sậm chủ đạo, sàn nhà là loại đá hoa cương màu gỗ đặc trưng. Bàn làm việc là kiểu bàn giám đốc hình chữ L lớn đặt ở bên phải nhìn từ cửa vào, phía sau bàn giám đốc là kệ gỗ đính trên tường đựng hồ sơ, giấy tờ,… Nguyên mặt tường bên trái là giá sách nối dài từ đầu tới cuối dày đặc những đầu sách kinh điển với nhiều thể loại. Trương Ý Nhi thật sự không thể tin được ngài Fred có thể đọc qua hết cái kệ sách hoành tráng như trong bảo tàng này. Phòng ngủ của ngài ở tứ hợp viện cũng có kệ sách nhưng không nhiều và đồ sộ như ở đây.
Trước đó còn ngại ngại ngùng ngùng vì bộ dạng quá mức yêu nghiệt của ngài Fred, giờ thì hay rồi, thoáng cái đã bị căn phòng thu hút toàn bộ sự chú ý. Trương Ý Nhi ngắm mấy bức tranh trên tường, để phù hợp với phong cách cổ điển, hắn đã chọn hai bức tranh cũng mang bầu không khí xưa cũ và nghiêm trang.
Làm việc trong một không gian thế này, chắc chắn chất lượng công việc chỉ có đi lên chứ không đi xuống được, vừa yên tĩnh, vừa ấm áp, được bao quanh bởi tri thức thế này, dù là người không yêu thích đọc sách như cô cũng muốn chạm vào từng cuốn sách trưng bày trên đó.
Cô nàng mải mê ngắm sách, còn người đàn ông chỉ lặng lẽ ngồi đó vừa hút thuốc vừa nheo mắt ngắm cô, cô đi đâu ánh nhìn của hắn sẽ theo đó, cô dừng lại hắn cũng dừng lại. Khi điếu thuốc trong tay cháy dần, cháy dần đến tàn lụi, cô bé của hắn cuối cũng cũng đặt sự chú ý lên người hắn.
“Phòng làm việc của Nhược Đông đẹp quá.” Cô nhảy chân sáo vài bước đến trước bàn giám đốc rồi khom người chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay ôm lấy khuôn mặt mình, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn một cách chăm chú, hình như ngại ngùng đã bay đi đâu mất rồi, hiện tại cô chỉ muốn ngắm ngài ấy thôi.
Cô khen phòng làm việc do hắn thiết kế đương nhiên hắn rất cao hứng, khẽ ừ một tiếng, tự nhiên lại muốn hút thêm, hắn cũng không phân vân, từ trong bao thuốc lá lấy ra một điếu đặt bên môi ngậm hờ. Trước ánh mắt say mê của cô, hắn nhếch miệng, châm lửa, rất nhanh làn khói xám đã vây quanh khuôn mặt hắn cũng làm mờ đi tầm nhìn của cả hai.
“Vào đây.” Hắn lên tiếng, có lẽ hút thuốc liên tục nên cổ họng hơi khô khan. Hắn cần làm dịu cổ của mình rồi. Người đàn ông nhàn nhã vẫn tư thế ngã dựa vào ghế xoay đợi cô vòng qua bàn lớn rồi ghé gần hắn, hắn duỗi tay siết eo đặt cô ngồi trên người mình: “Đói bụng chưa?” Bàn tay nơi eo thon di chuyển đến trước bụng xoa xoa.
Cô mỉm cười gật đầu: “Cũng hơi đói rồi ạ.”
Hắn cúi đầu hôn lên vai của cô, trong phòng rất ấm, hắn cởi áo khoác dạ của cô ra đặt trên bàn, bên trong chỉ còn chiếc áo len cổ cao màu be mềm mại: “Miệng tôi hơi nhạt.” Hắn chuyển dời tầm nhìn đến bờ môi căng mọng.
Trương Ý Nhi bị hắn hôn hôn mà ngứa ngáy, vai rụt lại vừa lúc nghe lời này, cô nhìn hắn ngây ngốc không hiểu gì. Sau đó cô thấy ngài Fred cao cao tại thượng cười xảo trá rồi nắm lấy cằm của cô, hai bờ môi, một khô ráo, một mềm mại chạm vào nhau. Cho đến khi lưỡi hắn triền miên càn quấy, dây dưa một cách cuồng nhiệt với lưỡi của cô, cô cũng hiểu ý tứ “miệng tôi hơi nhạt” là gì. Thật là xấu xa mà. Nhưng cô lại mê đắm đến không thuốc chữa.
Điếu thuốc trên tay vướng víu, hắn vứt trên bàn rồi dùng sức ôm chặt cô, nụ hôn càng sâu, càng nóng bỏng.
Không rõ tay hắn đã đi vào trong áo cô từ khi nào, đầu óc mơ mơ hồ hồ rên rỉ khi hắn dùng lực bóp một bên ngực.
Dày xé một lúc lâu cũng dừng lại, hắn không định làm tình với cô vào lúc này, không phải địa điểm không hợp mà là bụng cô kêu ọc ọc vài tiếng vì đói, mọi động tác của cả hai đúng lúc khựng lại. Trương Ý Nhi phồng má chọt vào ngực hắn: “Anh cười gì, em đói bụng mà.” Còn chưa cho cô ăn no đã muốn ăn cô rồi.