Editor: HakuYen
Beta: Thơ Thơ
“Mình thích cái toilet này quá đi mất.”
Tâm trạng trở nên tốt hơn làm cả người Kỷ Ngôn Tâm như tràn đầy sức sống.
Cho nên, đáng lẽ nên tan ca để về nhà nghỉ ngơi, Kỷ Ngôn Tâm lại dừng bước chân ở trước thang máy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất.
Nếu Lâm Ngữ Hi còn ở văn phòng của Tưởng Đình Kiệt, như vậy chẳng phải cô có thể đến đó để chụp vài tấm ảnh sao?
Đối với tin tức đầy mê hoặc như thế này, Kỷ Ngôn Tâm không cách nào cưỡng lại.
Một phút đồng hồ sau.
Kỷ Ngôn Tâm lén lút xuất hiện ở cầu thang bộ của lối đi thoát hiểm. Vì để tránh camera theo dõi của thang máy, cô không còn cách nào khác đành phải tự thân vận động, dùng đôi chân leo lên một tầng rồi lại một tầng. Đến khi đến được tầng cao nhất, cô đã mệt đến không thở nổi, ngồi xụi lơ trêи mặt đất, cực kì hối hận về quyết định của mình.
Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm lại không biết trong lúc cô tốn thời gian cho việc leo cầu thang, đợi cô nghỉ mệt xong, mới rón rén bước tới gần văn phòng thì Lâm Ngữ Hi đã rời khỏi tự khi nào. Đồng thời, hành động lén lút của cô đã lọt vào tầm mắt sắc bén của Tưởng Đình Kiệt, không cách nào trốn được. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn
“Sao không thể nhìn được khung cảnh bên trong nhỉ?”
Bên này, Kỷ Ngôn Tâm lại không hề phát giác ra chuyện gì, vẫn còn đang mò mẫm tìm cách nhìn trộm.
Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt lười biếng dựa vào ghế thưởng thức hành động của Kỷ Ngôn Tâm. Vốn là buổi chiều Địch Nhất có báo qua rằng cô muốn gặp anh, anh còn có chút nghi ngờ. Thế nhưng bây giờ cô gái này lại còn lén lút chạy đến văn phòng nhìn trộm như thế. Hành động này quả thực làm cho anh có chút ngoài ý muốn, cảm thấy rất thú vị.
Giây tiếp theo, anh bỗng dưng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Tưởng Đình Kiệt lặng lẽ tiến tới đứng sau lưng Kỷ Ngôn Tâm trong khi cô vẫn còn cố áp mặt vào góc cửa, muốn thông qua khe hở bức màn để xem tình hình bên trong văn phòng.
“Ơ? Sao không có ai hết vậy?”
Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tâm kinh ngạc trợn to mắt, trêи mặt không che giấu được sự thất vọng.
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt đứng sau lưng cô, từ trêи cao nhìn xuống chăm chú quan sát bộ dạng bĩu môi của cô, môi mỏng khẽ cong.
Quả nhiên cô muốn gặp anh.
Đột nhiên, Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước cúi người tới gần Kỷ Ngôn Tâm, bàn tay to của anh ôm cô vào trong ngực. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn
“Cô đang tìm tôi sao?”
Bên lỗ tai không hề đề phòng đã bị tiếng trầm thấp của anh làm cho run rẩy.
Kỷ Ngôn Tâm cả kinh trợn to mắt. Ngay lúc cô định la lên bởi vì sợ hãi, thì chợt nhận ra đây là giọng nói quen thuộc của Tưởng Đình Kiệt, lập tức ý thức được mình đã bị phát hiện.
Chuyện này xem ra Tưởng Đình Kiệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Kỷ Ngôn Tâm vốn không nghĩ tới đột nhiên bị phát hiện như vậy nên toàn thân cứng đờ trong ngực anh, không dám thở mạnh.
“Ngài…… Ngài Tưởng……”
Giọng nói của cô không tự chủ được mà run run.
Bởi vậy, cô lại càng không có can đảm để quay lại nhìn xem biểu tình bây giờ trong đôi mắt ngập tràn nguy hiểm của Tưởng Đình Kiệt.
Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt liếc thấy bộ dạng có tật giật mình của Kỷ Ngôn Tâm liền buồn cười, bàn tay anh nắm lấy cằm của cô, bắt buộc cô phải đối diện với mình.
“Cô trốn cái gì?”
“Tôi...”
Từ từ đã.
Kỷ Ngôn Tâm nhìn thế nào cũng thấy khóe miệng Tưởng Đình Kiệt nhếch lên vậy nhỉ?
không phải anh ta đang tính mắng cô sao?
Kỷ Ngôn Tâm không hề chớp mắt nhìn anh thất thần, loại ánh mắt này giống như là đang nhìn một cách si mê chăm chú.
Vì thế trong mắt Tưởng Đình Kiệt càng khẳng định Kỷ Ngôn Tâm xuất hiện ở đây chính là bởi vì muốn gặp anh. Ngạc nhiên thay, anh lại bị hành động này của cô lấy lòng. Thậm chí anh còn bị ánh mắt của cô gợi lên một thoáng xúc động không dễ nhìn thấy, đôi mắt u ám ánh lên ɖu͙ƈ vọng.
Giây tiếp theo, Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước duỗi tay ôm lấy sau gáy Kỷ Ngôn Tâm, bất ngờ chiếm lấy đôi môi kiều diễn của cô.
Trong suy nghĩ của anh, nụ hôn này chính là khen thưởng.
Thế nhưng Kỷ Ngôn Tâm lại không hề nghĩ như vậy. Cô hoàn toàn không nắm bắt được tâm trạng vui buồn thất thường của anh. Đối với việc anh hôn môi triền miên một cách bá đạo như thế này, phản ứng của cô chính là ngoan ngoãn ở trong ngực của anh mà thuận theo. Tùy ý để cho Tưởng Đình Kiệt dùng môi lưỡi nóng bỏng xâm chiếm lấy cô. Nhưng vì không có chuẩn bị trước, nên thân thể cô cứng đờ, ý thức mơ màng bị anh bắt làm tù binh, đầu óc bị mê hoặc đến quay cuồng.
Trong nháy mắt, Tưởng Đình Kiệt đã có thể dụ dỗ cô đáp lại nụ hôn triền miên của anh.
Trong không khí ngày càng nóng bỏng, đầy ái muội.
Bị đè vào góc tường, Tưởng Đình Kiệt ôm Kỷ Ngôn Tâm đang bị động nép vào lồng ngực. Bàn tay to của anh mơn trớn mái tóc dài của cô, động tác thực dịu dàng làm cô lại càng thêm phối hợp ngửa đầu đáp lại.
Không biết qua bao lâu, đến khi hô hấp trở nên khó khăn.
Tưởng Đình Kiệt mới chịu buông cô ra, hơi thở nặng nề, nụ hôn này đã thành công gợi lên ɖu͙ƈ vọng bên trong thân thể anh.
Nhưng mà, điều không nghĩ tới chính là, phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm càng mãnh liệt hơn. Khi nụ hôn kết thúc, trong nháy mắt thân thể cô đột nhiên mất đi sức chống đỡ, ngay lập tức chân mềm ngã nhào vào lòng ngực của anh. Khuôn mặt cô ửng hồng, hô hấp hỗn loạn cùng với đôi môi sưng đỏ. Bộ dáng này quả thật là tràn ngập mê hoặc trí mạng.
Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt thuận thế ôm chặt thân thể cô vào lồng ngực.
“Chỉ mới như vậy đã nhũng chân rồi à."
Hơi thở ấm áp phà vào bên tai, giọng nói mang theo ý cười châm chọc.
Thế nên Kỷ Ngôn Tâm không thể khống chế thân thể, khẽ rùng mình.
Quả thực là cô bị nhũng chân, sức lực toàn cơ thể giống như đều bị nụ hôn của Tưởng Đình Kiệt hút hết.
Thế nhưng, Kỷ Ngôn Tâm có chết cũng quyết không thừa nhận loại phản ứng xấu hổ này.
“Tôi... tôi bị nhũng chân là do tư thế không đúng.”