Sau khi các tuyển thủ ra sân, Túc An huých cùi chỏ vào người Kỷ Cẩm, khẽ thì thầm bên tai cậu: “Ôi, người da trắng kia có dáng đẹp thật.”
Kỷ Cẩm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nói vẻ chê bai: “Bình thường, hơi thấp, gầy quá, kém xa Thẩm Kình Vũ.”
“Sao cứ mở miệng ra là Thẩm Kình Vũ thế?” Túc An không nhịn được đẩy cậu một cái. “Trong đầu em không còn gì khác à?”
Kỷ Cẩm giang tay, không giấu được giọng điệu khoe khoang: “Em chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Túc An làm vẻ mặt không chịu nổi, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Bỏ ngay hộ.”
Đúng lúc ấy, hai tay đấm trên võ đài đã bắt đầu cuộc tranh tài.
Dù giải đấu lần này được tổ chức ở Nhật Bản nhưng tuyển thủ lại đến từ khắp nơi trên thế giới. Cặp đấu đầu tiên là một võ sĩ Đông Âu và một võ sĩ Việt Nam, cả hai đều thuộc hạng gà*. Tuyển thủ Đông Âu tập đấm bốc, còn tuyển thủ Việt Nam xuất thân từ Muay Thái.
(*) Hạng gà (Bantamweight): Hạng đấu dành cho các võ sĩ từ trên 57kg đến 61kg
Trọng tài vừa thổi còn, người Đông Âu lập tức di chuyển về phía người Việt Nam. Sau khi khai súng, hai người chào nhau bằng những nắm đấm và cú đá.
Túc An và Kỷ Cẩm không hiểu nhiều về luật, chỉ là những tay mơ đến hóng chuyện, vừa xem thi đấu vừa tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Chị.” Kỷ Cẩm. “Chị có thấy điều hòa ở đây không ấm chút nào không?”
“Tàm tạm. Chắc các tuyển thủ trên kia vận động nhiều, bật điều hòa nóng quá thì sợ bọn họ cảm nắng à?”
“Hầy, thế em mặc áo khoác vậy.”
Kỷ Cẩm khoác áo lên, chưa đến mấy giây lại hỏi Túc An: “Em hơi đói, chị có mang đồ ăn không?”
“Có mang.” Túc An lấy một bịch bánh quy ra khỏi túi, mở cho Kỷ Cẩm. “Đây. Chị mới biết hãng này, ăn ngon lắm, em ăn thử xem.”
Kỷ Cẩm cầm một miếng, nhai răng rắc.
Trên võ đài, người Việt Nam bỗng chớp được cơ hội rồi đấm thẳng vào mặt người Đông Âu. Võ sĩ Đông Âu mất thăng bằng, lảo đảo lùi về sau, tay đấm Việt Nam thừa thắng nhào đến, đè người Đông Âu ngã xuống đất.
“Hú hú hú!” Trong nhà thi đấu vang lên những tiếng hô.
Võ sĩ Việt Nam cưỡi lên người tuyển thủ Đông Âu, dùng trọng lượng đè đối phương xuống. Người Đông Âu không tránh được, chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ mặt. Tuyển thủ Việt Nam đánh tán loạn nhằm phá tan hàng phòng ngự của đối thủ. Võ sĩ Đông Âu ôm đầu chống đỡ đến chết, dù bị đánh thế nào cũng không thả tay ra.
“Òa…” Túc An không kìm được hô lên theo phần lớn người xem.
Kỷ Cẩm nhắm mắt không dám nhìn, vừa nhai bánh quy vừa lắc đầu: “Kỹ thuật không được rồi, không so được với Tiểu Ngư.”
“Em bảo ai?”
“Cả hai người.”
Túc An lườm cậu, không phản đối. Cô thấy Kỷ Cẩm nói không sai, hơn nữa cô nhận ra sau khi vào trận, cậu nói nhiều một cách khác thường – hẳn là để phân tán sự căng thẳng trong lòng.
Hiệp một nhanh chóng kết thúc, dù người Đông Âu luôn bị đè đánh tơi bời nhưng gã vẫn chống được, không để bị hạ gục. Thế là sau một phút nghỉ ngơi hồi phục, hai người tiếp tục.
Vốn trong hiệp một, người Việt Nam hoàn toàn chiếm thế thượng phong, khán giả cho rằng anh có thể thắng nhanh chóng. Không ngờ mọi thứ không diễn ra như vậy, tình thế ở hiệp hai đảo ngược hoàn toàn. Người Đông Âu như boss bị đánh bật máu trong trò chơi rồi bỗng bật chế độ nổi điên, lực công kích tăng mạnh. Nếu không có lồng đấu ngăn lại, hẳn gã muốn đánh võ sĩ Việt Nam ra khỏi võ đài.
Tiếc rằng hiệp hai vẫn chưa phân rõ thắng bại, chẳng mấy chốc hiệp ba lại bắt đầu…
Thấy trên đài đã đánh được mười mấy phút, Túc An cũng không chịu được nữa mà ăn bánh quy, mắng: “Hai người kia bị gì vậy? Sao cứ chịu đòn vậy chứ?”
Mỗi lần cô nghĩ trận đầu này sắp tìm được người chiến thắng rồi, bên yếu thế hơn vẫn mãi không ngã xuống, nghỉ một phút giữa hiệp lại phấn khởi trở lại. Đánh đến lúc này, thể lực của hai người đều đã cạn kiệt, từ trận chiến kịch liệt lúc ban đầu dần trở thành những cú đấm nhẹ như mèo, giống mấy ông cụ đánh nhau trước cửa thôn. Ban đầu cô còn thấy hết hồn, nhưng sau một thời gian lắc lư chỉ còn thấy mệt mỏi.
Hai hiệp trước Kỷ Cẩm còn nhắm mắt lại không dám nhìn, bây giờ không sợ hãi nữa.
Sau cùng, trận đấu đầu tiên không thể đi đến “kết thúc”. Khi hết thời gian, trọng tài tính điểm số, cuối cùng quyết định cho người Việt Nam giành được chiến thắng.
Nghỉ một thời gian, bắt đầu trận đấu thứ hai. Lần này là một tuyển thủ Nhật Bản và một tuyển thủ Mông Cổ đứng trên võ đài. Hai con người cao to lực lưỡng vừa bước lên sân, mọi người bên dưới đều xôn xao.
“Móa, hai người này cường tráng thật sự!” Túc An ngẩng đầu nhìn lên, cảm thán một câu.
Đây là trận đấu hạng nặng*, tuyển thủ Nhật Bản trông như một đô vật, vòng eo to tựa thùng phuy, cánh tay cường tráng như thân cây. Võ sĩ người Mông Cổ cũng chẳng kém là bao, bề ngoài như tướng quân bụng to được miêu tả trong các tác phẩm cổ, hai chân cắm thẳng xuống đất mà lốc xoáy, vòi rồng quét cũng không di chuyển. Hai tuyển thủ hạng gà vừa rời khỏi sân so với bọn họ như hai sợi mì.
(*) Hạng nặng (Heavyweight): Hạng đấu dành cho các võ sĩ từ trên 93kg đến 120 kg
Sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai chiếc xe tăng hạng nặng bắt đầu nghiền ép về phía đối thủ.
Kỷ Cẩm nhìn mà thất thần, trong lòng yên lặng tính xem bao lâu nữa Thẩm Kình Vũ mới ra sân. Nếu mỗi cặp đấu đều đánh ba hiệp, mỗi hiệp năm phút, còn thời gian nghỉ ngơi xen kẽ nữa…
Không đợi Kỷ Cẩm tính xong, một cú đấm tưởng như bình thường của võ sĩ Mông Cổ trúng vào gò má tay đấm Nhật Bản, tuyển thủ Nhật Bản ngã thẳng xuống đất, như một ngọn núi nhỏ ầm ầm sụp đổ!
“Tuýt–” Trọng tài xông lên, sau khi xác nhận tay đấm Nhật Bản đã mất ý thức, lập tức thổi còi kết thúc trận đấu.
Tiếng kêu tiếc nuối và những tiếng mắng chửi lập tức lan khắp cả hội trường.
“… Hả?” Mắt Kỷ Cẩm không kịp nhắm, miếng bánh quy trong miệng suýt rơi ra. “Gì vậy?”
Túc An nhìn võ sĩ Nhật Bản không động đậy dưới đất, hơi ngạc nhiên: “Thế mà KO rồi? Cặp đầu đánh lâu vậy mà cặp này nhanh thế à??”
Trận đấu này kết thúc vô cùng chóng vánh, quả thực là một trời một vực so với trận đấu trước.
– Phải biết rằng, hạng cân khác nhau thật sự có sự khác biệt. Các tuyển thủ hạng gà và hạng lông* quá nhẹ, sức lực có hạn nên rất khó để kết thúc trận đấu; còn hạng nặng như những cỗ trọng pháo, tay đấm ở cân nặng này thường có thể lực của siêu nhân với những đòn tấn công dũng mãnh, chỉ đánh trúng bình thường cũng có thể KO, bởi vậy tỉ lệ kết thúc trận đấu rất cao, hiếm khi đánh hết cả trận.
(*) Hạng lông (Featherweight): Hạng đấu dành cho các võ sĩ từ trên 61kg đến 66kg
Chính vì lý do này, tính thưởng thức giữa trận đấu thuộc các hạng cân thường chênh lệch khá nhiều. “Đội trọng pháo” có độ nhanh nhẹn không cao, trận đấu thường kết thúc rất nhanh, cả quá trình lại vô cùng đơn giản nên không thu hút người xem. Còn những người “nhỏ nhắn” kia tuy nhanh nhẹn nhưng sau một chuỗi đòn lộng lẫy và nhảy nhót tưng bừng, nhìn kỹ lại thì sát thương chỉ được có một nửa, đánh đến phần sau còn có khả năng cao sẽ cạn kiệt thể lực, cũng không thú vị. Ngược lại, hạng nhẹ* và hạng trung** xuất hiện nhiều tay đấm ngôi sao nhất. Võ sĩ của hai hạng cân này có đầy đủ cả tốc độ, sức lực, kỹ thuật– tất nhiên, đây cũng là khu cạnh tranh kịch liệt nhất. Muốn đoạt được vô địch thế giới trong hạng nhẹ hoặc trung bình, nhất định phải là người tài năng thật sự.
(*) Hạng nhẹ (Lightweight): Hạng đấu dành cho các võ sĩ từ trên 66kg đến 70 kg
(**) Hạng trung (Middleweight): Hạng đấu dành cho các võ sĩ từ trên 77kg đến 84 kg
Một lát sau, Kỷ Cẩm cũng hiểu rằng sự khác biệt giữa hai trận đến từ hạng cân, bất giác đổ mồ hôi lạnh: “May là Tiểu Ngư ở hạng cân nhẹ, hạng nặng đáng sợ thật đấy…”
***
Hôm nay Thẩm Kình Vũ là tuyển thủ chốt giải như thường lệ. Trong khi các cặp đấu khác diễn ra, anh chuẩn bị khởi động ở phía sau hậu trường.
Tất cả đội ngũ của anh đều đang ở bên cạnh. Nhưng tuy số người trong phòng nghỉ nhiều, song bầu không khí có phần nặng nề. Mọi người không ai nói gì, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thỉnh thoảng mới có tiếng nhỏ giọng trò chuyện.
Người có tâm trạng nặng nề nhất không ai khác ngoài quản lý của Thẩm Kình Vũ – Uông Hải Dương. Dạo này ông ngủ không ngon, chỉ sợ Thẩm Kình Vũ không thể hiện được trong trận đấu này mà toàn bộ cố gắng trước đây trôi theo dòng nước.
Đến lúc này, bản thân Thẩm Kình Vũ lại không căng thẳng chút nào. Anh không mong mỏi điều gì, cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ tập trung cảm nhận sự nóng lên của mỗi cơ bắp trong người khi vận động.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, vài nhân viên công tác vội chạy đến phòng nghỉ ngơi: “Nhanh lên Tiểu Thẩm, đến lượt anh ra sân rồi!”
Cả đội như vừa tỉnh lại từ giấc mộng mị, dồn dập đứng dậy vây quanh Thầm Kình Vũ ra ngoài.
***
“Đúng là một buổi tối ngập tràn cảm xúc, các cặp tuyển thủ trước đều đánh vô cùng đặc sắc, tôi tin rằng tất cả quý vị đang cảm thấy phấn khích!” MC đứng giữa lồng đấu nói tiếng Anh, tổng kết sơ qua về những trận đấu trước rồi bắt đầu giới thiệu cặp đấu sau cùng. “Hi vọng cổ họng các bạn vẫn chưa cháy khét, vì tiếp còn còn một trận đấu gay cấn hơn cần các bạn hò hét nữa!”
“Đến đây, để chúng ta chào đón hai tuyển thủ của trận đấu cuối cùng ra sân! Bọn họ thuộc hạng cân nhẹ, một người là võ sĩ Nhật Bản Noguchi Oosawa–”
Theo tiếng giới thiệu, Noguchi Oosawa khoác choàng kiểu Nhật dẫn đầu cả đội nghênh ngang bước ra từ bên sân.
“Aaaaaaa!!” Trong thoáng chốc, nhà thi đấu vang lên tiếng hét vang dội nhất trong ngày! Hôm nay có tổng cộng hai tuyển thủ Nhật Bản, một người thuộc hạng cân nặng đã thua với tốc độ nhanh nhất trong giải, bởi vậy người cuối cùng là Noguchi Oosawa mang theo tất cả hy vọng của khán giả bản địa.
Đến khi Noguchi Oosawa bước đến bên cạnh MC, mấy giây sau tiếng reo hò mới ngớt dần đi. MC tiếp tục mở miệng: “Chúng ta hãy chào đón một người khác– Tuyển thủ Thẩm Kình Vũ đến từ Trung Quốc!”
“Hú hú hú!!! Thẩm Kình Vũ!!!!!!”
Kỷ Cẩm đã dồn hết sức xuống bụng từ sớm, ngay khi MC đọc xong tên của Thẩm Kình Vũ, tiếng hét vang dội của cậu như một tia laser chiếu từ lòng đất, xuyên qua nóc nhà bắn thẳng lên trời!
“Aaaaa!” Túc An lấy gậy huỳnh quang từ trong túi, điên cuồng vung vẩy hét lên.
Thật ra số người xem trực tiếp lạc quan hơn nhiều so với dự kiến của Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ. Đúng là khán giả Nhật Bản vẫn chiếm cứ sân nhà, nhưng người Trung Quốc dành thời gian đến xem giải đấu cũng không ít. Tuy khán giả Trung Quốc không thể so với người bản xứ, nhưng số người ủng hộ Thẩm Kình Vũ hôm nay vẫn có thể được xếp vào ba thứ hạng đầu. Hơn nữa, giọng nói và khí thế đáng kinh ngạc của Kỷ Cẩm thật sự đã làm khán giả Nhật Bản chấn động.
Trong tiếng reo hò tha thiết, Thẩm Kình Vũ bước ra từ bên sân. Anh mỉm cười, vẫy tay ra hiệu với hàng ghế khán giả, lần này không chỉ những người xem Trung Quốc say mê mà những cô gái xứ sở hoa anh đào cũng giật mình, châu đầu ghé tai.
“Wow, tuyển thủ này đẹp trai quá đi!”
“Lần đầu mình thấy một tuyển thủ võ thuật đẹp trai vậy đó.”
Thẩm Kình Vũ chạy đến bên lồng đấu, mắt liếc thầy Kỷ Cẩm ngồi ở hàng ghế đầu. Nụ cười của anh càng thêm vui vẻ.
Noguchi Oosawa đã cởi chiếc áo khoác trên ngoài, vung tay vứt về phía xa. Ở khu vực cậu ta ném đến, không ít người nhảy lên cướp lấy cái áo. Thẩm Kình Vũ cũng cởi áo khoác của mình, chạy thẳng về phía trước đưa tận tay cho Kỷ Cẩm.
“Cổ vũ cho anh nhé.” Thẩm Kình Vũ nói. Nhìn thấy Kỷ Cẩm là trong lòng anh đã tràn ngập sự sung sướng và phấn khởi, không thể chờ để bắt đầu.
Kỷ Cẩm cũng bị cuốn theo tâm trạng của anh, bất giác quên hết mọi lo lắng và căng thẳng, ngơ ngác gật đầu: “Vâng!”
Đeo găng tay và miếng bảo vệ răng, nghe xong những lời dặn dò cuối cùng của huấn luyện viên, Thẩm Kình Vũ và Noguchi Oosawa bước vào lồng. Lúc này, cửa lồng đóng lại.
“… Trận đấu bắt đầu!” Trọng tài vung tay xuống.