Hai năm sau.
***
Mười giờ sáng, cầu vượt trong thành phố vẫn tắc như mọi ngày. Kỷ Cẩm ngồi trong xe, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đoán rằng phải ít nhất nửa tiếng nữa mới đến phòng tập nhảy, bèn cúi đầu tiếp tục đọc bình luận dưới Weibo của mình.
“Ooo bọn em đã chờ concert này ba năm rồi! Thế mà một giây đã bán sạch, vốn không giành được vé mà!! Xin ban tổ chức mở vài buổi diễn nữa được không, nếu năm nay em không được xem concert của Kỷ Cẩm em sẽ chết mất, xin hãy cứu bé đi mà (khóc)(khóc)(khóc)”
“Cả vạn người viết huyết thư xin mở thêm đêm diễn này! Vất vả lắm mới đợi được đến khi con trai tôi trở lại, chỉ diễn hai buổi làm sao đủ!!”
“Cẩm Cẩm có thể đến Vũ Hán mở concert được không? Đảng học sinh không thể đến thành phố khác, nhưng thật sự rất muốn xem mà! (khóc)(khóc)(khóc)”
“Quỳ xin pass lại vé vào!! Đêm nào cũng được, giá dễ thương lượng mà (sầu)(sầu)(sầu)”
Nhìn những lời kêu rên trong phần bình luận, Kỷ Cẩm vừa cảm động vừa lo lắng, cộc đầu gối vào hàng ghế phía trước, hỏi Túc An: “Chị, vé concert của em bán hết thật à? Không phải ém vé đấy chứ?”
Túc An quay đầu nhìn cậu: “Làm sao, chút tự tin đấy em cũng không có à? Có hai mươi nghìn vé thôi, mấy giây đã bị giành hết sạch, đương nhiên là bán xong rồi!”
Kỷ Cẩm nghe cô nói vậy thì thở phào, gác chân tiếp tục xem điện thoại.
Trước đây không lâu, bệnh viện đã xác nhận bệnh rối loạn lưỡng cực của cậu đã khỏi hẳn, cuối cùng đã có thể ngừng thuốc. Trong ba năm chữa bệnh, cậu vẫn luôn trong trạng thái nửa ẩn nửa lui, tuy album và single vẫn phát hành đều đặn nhưng gần như từ chối tất cả các lịch trình thương mại, biểu diễn.
Trong thời gian nghỉ ngơi ấy, cậu và công ty quản lý đã kéo dài hợp đồng. Vậy là việc tĩnh dưỡng vừa kết thúc, công ty lập tức sắp xếp công việc cho cậu, chuẩn bị cả concert để cảm ơn fan.
Vì đã có ba năm ròng rã không ló mặt trước mặt công chúng trừ khi phát hành tác phẩm, một mặt lo lắng fan đã rời đi, mặt khác sợ cơ thể Kỷ Cẩm không gánh nổi cường độ công việc quá lớn nên công ty chỉ thử nghiệm ở một nhà thi đấu chỉ đủ chứa một vạn người rồi tổ chức hai buổi hòa nhạc liên tiếp.
Sự thật chứng minh rằng, sự lo lắng của công ty quản lý đúng là dư thừa, ngày hôm qua khi hệ thống vừa bán vé lập tức bị những người mê ca nhạc xông đổ. Hơn hai vạn tấm vé vào cửa bị giành giật trong chớp mắt, trang web tê liệt hơn một tiếng mới sửa xong.
“Bên công ty còn hỏi em có thể cân nhắc mở nhiều hơn hai buổi không, chị từ chối rồi.” Túc An nói. “Chị sợ em không gắng được, đừng để mình mệt mỏi quá. Trước hết chúng ta cứ chuẩn bị tốt cho hai buổi diễn này rồi nói, dù sao về sau còn nhiều thời gian mà.”
Kỷ Cẩm gật đầu thể hiện sự đồng ý của bản thân. Xem xong bình luận trên Weibo, cậu lại mở diễn đàn của fan ra xem—đây là diễn đàn cho CP của cậu và Thẩm Kình Vũ, cũng là chỗ dạo này cậu rất thích xem.
Chẳng lâu sau, cậu đã bị hấp dẫn bởi một bài đăng với tiêu đề: [Tổng kết tuyến thời gian phát đường của CP Cẩm lý] cậu không nhịn được ấn vào.
“CP Cẩm lý” chính là biệt danh dành cho CP Thẩm Kình Vũ x Kỷ Cẩm. Mà tên CP này thật ra là có lý do.
Ban đầu khi Kỷ Cẩm kéo Thẩm Kình Vũ quay MV cùng mình, trên mạng đã có những người mê vẻ ngoài đã thích CP của bọn họ rồi, lúc ấy những người hâm mộ dùng cái tên đồng âm “Khăn tắm” để gọi CP của bọn họ. Sau này khi Thẩm Kình Vũ ngày càng được chú ý, ai người đều có những fan master riêng. Những người hâm mộ tinh mắt đều nhận ra vài chi tiết nhỏ thông qua ảnh chụp của bọn họ– hình nền điện thoại của Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đều là ảnh cá chép!
Chi tiết này có thể giải thích bằng sự trùng hợp, nhưng nhóm fan CP chuyên đào góc móc đường chắc chắn sẽ không cho rằng đây là sự trùng hợp đơn thuần. Bọn họ nhanh chóng suy luận ra bí mật ẩn giấu trong đó: Cẩm là Kỷ Cẩm, Lý là cá chép (Vũ). Rõ ràng là chính chủ tự phát đường mà! Kết quả là, từ đó về sau tên CP của hai người được fan đổi thành Cẩm lý.
Bài viết này do fan CP nghiên cứu tỉ mỉ về dòng thời gian của anh người sắp xếp lại. Bắt đầu từ khi Thẩm Kình Vũ bị chụp được dưới thân phận vệ sĩ của Kỷ Cẩm, tin tức fan cuồng nhảy xuống từ trên tầng, kế tiếp hai người cùng quay MV, rồi sau Kỷ Cẩm xem Thẩm Kình Vũ thi đấu bị ống kính ghi lại…
Bài viết cực kỳ đầy đủ, gom được tất cả hình ảnh, chữ viết, video liên quan đến chuyện tình của Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ rồi tổng kết. Có phần thật ra chỉ do fan CP gò ép như việc những bài đăng Weibo của Kỷ Cẩm hoặc Thẩm Kình Vũ có liên quan đến đối phương; có phần đến cả bản thân Kỷ Cẩm cũng chẳng nhận ra, lại bị những người hâm mộ đào lên.
Fan thần thông quảng đại còn đào ra việc những năm nay Kỷ Cẩm âm thầm quyên góp cho không ít trường tiểu học hy vọng và trụ sở huấn luyện thể thao trên vùng núi nghèo khó, tất cả đều đặt tên “Tiểu học Cẩm lý”, “Khu thể thao Cẩm lý”. Chuyện này quả thực như một đầu đạn hạt nhân nổ bay fan couple, làm bọn họ dồn dập bay lên trời.
Dưới bài viết có không ít bạn trên mạng đáp lại.
Fan A: “Đây là tìm đường ấy hả? Rõ ràng chính bọn họ gỡ miệng tôi ra xối cả xe đường vào ấy chứ!”
Fan B: “Bác sĩ hỏi vì sao tôi còn trẻ đã mắc bệnh tiểu đường, tôi vừa khóc vừa đưa bài viết này cho bác sĩ xem. Bây giờ bác sĩ nằm giường đối diện tôi rồi (ngón cái)(ngón cái)”
Fan C: “Cái đại thần trâu bò đến đâu cũng không bì được với chính chủ tự phát đường mà!! Các CP khác mị phải dùng kính lúp tìm đường ăn, sang đây thật sự muốn nghẹn họng luôn!!”
Fan D: “Không còn gì để nói, nếu đây không phải một cặp tình lữ thật sự thì mị chặt đầu họ dùng làm ghế luôn đấy!”
Kỷ Cẩm thấy mà buồn cười. Mấy năm nay có không ít nghi vấn đối với mối quan hệ giữa hai người, cậu và Thẩm Kình Vũ đều không không khai thừa nhận hay phủ nhận. Cậu rất thích lén xem người khác tìm ra những bí mật và chiêu trò nho nhỏ của mình.
Bài viết này đúng là điểm tập kết đường dành cho người hâm mộ, đối với cậu, bọn họ giúp cậu nhớ lại quá trình từ quen biết đến thấu hiểu, yêu mến lẫn nhau với Thẩm Kình Vũ, giúp cậu nhớ không ít ngọt ngào trong quá khứ. Cậu không nhịn được lưu lại bài viết này, ròio xem tiếp.
Đến khi lái xe đến phòng tập nhảy, Kỷ Cẩm mới đặt điện thoại xuống một cách tiếc nuối.
“Nhìn gì mà cười như thế?” Túc An đến gần nhìn xem, lườm cậu một cái. Cô cướp điện thoại của Kỷ Cẩm, rất có dáng vẻ của một quản lý. “Được rồi, tập hát xong xuôi đi rồi xem!”
Kỷ Cẩm đành ngoan ngoãn xuống xe.
***
Buổi diễn tái xuất của Kỷ Cẩm được sắp xếp vào tuần đầu tiên của tháng ba, khi mùa xuân vừa bắt đầu. Vừa may vừa không may rằng, thứ bảy tuần ấy cũng có một trận đấu, hơn nữa lại là một trận cực kì quan trọng— trận chiến giành danh hiệu Dũng sĩ quyết đấu với quán quân hạng nhẹ năm ngoái. Nói cách khác, nếu có thể thắng được trận đấu này, Thẩm Kình Vũ sẽ giành được chức vô địch thế giới đầu tiên trong sự nghiệp!
Khi biết lịch trình trùng nhau, Kỷ Cẩm rất thất vọng: “Vậy chẳng phải em không thể xem anh giành quán quân à? Anh cũng không thể xem em diễn đúng không? Em và anh đã quen nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên em có một buổi diễn…”
Dù Thẩm Kình Vũ cũng rất tiếc nuối, nhưng anh vẫn an ủi Kỷ Cẩm: “Không sao. Chẳng phải em sẽ diễn hai ngày sao? Cho dù thứ bảy anh không thể đến nhưng chủ nhật anh vẫn có thể đến xem mà.”
Kỷ Cẩm bĩu môi: “Nhưng em còn định mời anh làm khách quý, nhảy cùng em hay gì đó.”
“Anh làm bạn nhảy?” Thẩm Kình Vũ giật mình. “Đánh võ quân đội à?”
“Cũng được mà.”
Thẩm Kình Vũ sợ đến mức mặt đổi sắc, vội xua tay: “Không được không được, anh thích ngắm em từ bên dưới hơn… Như vậy đi, em để cho anh vé hàng đầu cả hai ngày cuối tuần đi. Thời gian giải đấu mở màn khá sớm, thế suôn sẻ, không chừng thứ bảy còn có thể đến xem phần sau mà.”
— Hai người không chỉ trùng lịch mà còn đều đặt địa điểm ở Thượng Hải, qua lại giữa hai nhà thi đấu ước chừng nửa tiếng.
Kỷ Cẩm thở dài. Cả buổi diễn và giải đấu đều do ban tổ chức đã chọn ngày sau khi suy nghĩ rất nhiều, liên lụy rất nhiều, không thể thay đổi vì hai bọn họ. Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
***
Giải quán quân và buổi biểu diễn đều là việc vô cùng trọng yếu trong đời Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm, suốt mấy tháng nay, hai người gần như dồn hết sức lực vào việc huấn luyện, tập luyện, mấy năm nay chưa từng bận rộn như vậy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc bên đường đã nở đầy những đóa hoa vàng nhạt đón xuân. Thời kì giá rét của mùa đông đi qua, mùa xuân ấm áp sắp đến.
Sáng sớm ngày mười hai tháng ba, Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ cùng dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt, bọn họ đứng cạnh giường ôm hôn nhau.
“Chúc em biểu diễn thuận lợi.” Thẩm Kình Vũ ôm mặt Kỷ Cẩm, lưu luyến không rời hôn từ trán xuống gương mặt cậu. “Ngôi sao của anh.”
“Anh thi đấu cũng cố gắng lên nhé!” Kỷ Cẩm nhìn người yêu chăm chú. Dù đã bên nhau hơn ba năm nhưng mỗi sáng, chỉ cần mở mắt ra rồi thấy Thẩm Kình Vũ, cậu cũng có thể nhận ra thế giới này dịu dàng như thế nào. “Quán quân thế giới của em.”
Thẩm Kình Vũ khẽ run, mặt hiện nét cười, bóp má Kỷ Cẩm.
Không lâu sau, chuông điện của của Kỷ Cẩm vang lên, xe đón cậu đi tập dượt đã đến dưới nhà. Thẩm Kình Vũ tiễn Kỷ Cẩm đến cửa thang máy, Thẩm Đại Mao vừa tròn vừa béo và Kỷ Kovsky nhận ra chủ nhân muốn ra ngoài, bèn chạy ra từ trong phòng, vây quanh chân bọn họ mà nũng nịu.
Kỷ Cẩm ngồi xổm xuống, mỗi tay sờ đầu một bé Thẩm Đại Mao và Kỷ Kovsky, lần lượt vò đầu bọn chúng rồi thả chúng ra.
Thang máy lên đến nơi, Kỷ Cẩm rời đi.
Thẩm Kình Vũ thêm đồ ăn vào nước uống vào máy tự động cho mèo. Chẳng lâu sau, xe đón anh cũng dừng dưới nhà, anh dọn dẹp một chút rồi đi bước.
***
Bảy giờ hai mươi phút tối, nhà thi đấu nằm giữa trung tâm thành phố bật đèn đóm sáng trưng, mọi người nhốn nháo.
MC đứng giữa võ đài, cầm microphone trong tay, dạt dào cảm xúc phun nước bọt. Trên đầu ông có một màn hình LED khổng lồ, lúc này đang chiếu lần lượt các bức ảnh như trước buổi xổ số.
“Cặp đấu đầu tiên sắp ra sân là hai tuyển thủ hạng nhẹ, đồng thời cũng là các võ sĩ ngôi sao nặng ký nhất đêm nay! Tôi biết rất nhiều người lặn lội từ xa đến đây để trực tiếp xem bọn họ tranh tài, đây là trận chiến mọi người đã chờ lâu rồi! Không cần nói nhiều nữa, chúng ta hãy cùng hoan nghênh người sắp ra sân—”
MC còn chưa nói xong, khắp hội trường đã vang lên tiếng hét chói tai, cuồng nhiệt. Cùng lúc ấy, những hình ảnh trên màn hình LED cuối cùng đã dừng lại, ảnh của hai tay đấm đồng thời xuất hiện trên đó. Ở giữa tấm ảnh là ngọn lửa hừng hực bốc lên, thể hiện trận chiến kịch liệt sắp diễn ra.”
“Anh ấy là tuyển thủ đến từ nước Nga, là một người đàn ông có thể đánh bại gấu, cũng là người bảo vệ ngôi vị quán quân hạng cân nhẹ, đêm nay anh thề phải giữ lấy vinh dự của mình—chính là Evgeny Yanayev!”
“Anh ấy là tuyển thủ đến từ Trung Quốc, trong vòng ba năm đã đạt được chiến tích mười ba trận toàn thắng vô cùng ngạo nghễ. Đêm nay, anh thề phải bỏ đai vàng hạng nhẹ Dũng sĩ quyết đấu bỏ vào túi mình—Anh là Thẩm, Kình, Vũ!”
“Aaaaa!”
Những tiếng hò reo phấn khích gần như lật tung mái vòm!
Trong tiếng người ầm ĩ, hai tuyển thủ hất áo choàng xuất hiện ở hai bên nhà thi đấu, nghênh ngang đi về phía võ đài.
Bọn họ gặp nhau dưới sàn đấu, tràn ngập mùi thuốc súng.
Evgeny làm một động tác cắt cổ, sau đó lật ngược ngón tay cái xuống hòng khiêu khích Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ nhướn mày, làm vẻ nhìn đồng hồ, nói bằng tiếng Anh: “Tốc chiến tốc thắng đi, hôm nay tôi không có thời gian.”
Evgeny: “Hợp ý tao lắm.”
Hai người bước vào lồng bát giác. Theo tiếng còi vang lên, trận quyết chiến bùng lên trong nháy mắt!