Róc rách...
Trong căn phòng khách sạn xa hoa, Ngạn Bách Ngôn để trần, trên người chỉ quấn độc chiếc khăn tắm mỏng, mái tóc sũng ướt nhỏ từng giọt trên sàn nhà.
Người con gái xinh đẹp được anh bế theo đang nằm dài trên giường lớn, hơi thở mỗi lúc càng thêm dồn dập, làn da trắng nõn ửng đỏ từng mảng.
- Ngạn Bách Ngôn, anh dám giở trò bỉ ổi này với tôi?
Sơ Sênh cắn chặt môi, nức nở gào lớn. Cô thật không ngờ, bản thân cô đã phải chạy trốn anh đến tận nơi này, vậy mà cuối cùng Sơ Sênh vẫn bị Ngạn Bách Ngôn chơi đùa trong lòng bàn tay.
Lần thứ hai bị bỏ thuốc, xem như cô ngu ngốc. Cơ thể không ngừng hành hạ não bộ của cô, kích thích từng cảm giác sâu kín nhất trong toàn bộ huyết mạch.
Cảm giác bỏng rát xâm lấn hai đùi, khiến Sơ Sênh chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ khó nhọc.
Ngạn Bách Ngôn đặt ly nước xuống bàn, sau đó bước từng bước tiến về phía Sơ Sênh. Anh càng bước tới gần cô, cảm giác khó chịu kịch liệt lại càng thêm dày vò Sơ Sênh hơn nữa.
- Cút ra!
Sơ Sênh giật lùi về phía sau, hơi thở càng thêm dồn dập. Từng đường nét cứng rắn, vạm vỡ của Ngạn Bách Ngôn như thêu như dệt vào trong đáy mắt trong veo của cô. Chết tiệt! Sơ Sênh mở miệng chửi thề, chỉ muốn một dao tự kết liễu.
- Em không nhớ rằng, tôi đã từng nói, đợi em tốt nghiệp, tôi sẽ ăn sạch em ư?
Sơ Sênh quả thực không nhớ gì cả. Cô đối với loại chuyện này thật không dám nghĩ tới, huống hồ phải đích thân bị cưỡng chế trải qua. Cô muốn bỏ trốn thật nhanh khỏi căn phòng này, gã đàn ông độc ác kia đã trở thành nỗi ám ảnh mười năm của cô. Thế nhưng bóng hình anh tựa như gông sắt lớn, dù Sơ Sênh có cố gắng vùng vẫy thế nào đi chăng nữa vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Hơi thở nam tính của anh phả vào mặt cô, mùi hương cà phê đặc trưng thoang thoảng, lại là thứ mùi đáng ghét đó. Dưới sự công kích của anh, bản năng nguyên thủy bị chất kích thích thôi thúc khiến Sơ Sênh đau khổ tột cùng. Lý trí của cô đã hoàn toàn biến mất.
Cô không tránh né anh nữa, từng ngón tay run rẩy chầm chậm đặt lên vòm ngực cứng rắn, vạm vỡ của anh. Nóng càng thêm nóng, hai chân Sơ Sênh co lại, miệng rưng rức rên rỉ.
- Ngoan nào. Thuốc là do em uống, nhưng em có tự nguyện hay không, tôi cho em toàn quyền quyết định.
Ngạn Bách Ngôn lột sạch tấm khăn choàng hông, để lộ cơ thể trần rắn chắc, đập thẳng vào trong tầm mắt Sơ Sênh.
Sức kiên nhẫn của cô đã hoàn toàn rơi thẳng xuống vực sâu không đáy. Sơ Sênh dùng toàn bộ sức lực, bò lên trên bụng Ngạn Bách Ngôn, đem môi mình ấn xuống môi anh. Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn chỉ hờ hững đẩy cô ra xa, đưa mắt nhìn cô với một sự đắc thắng.
- Nói! Em muốn tôi!
Cơ thể Sơ Sênh đã trở nên nóng rực. Cô lắp bắp, lặp lại từng câu từng chữ:
- Tôi... tôi muốn anh!
Ngạn Bách Ngôn vẫn chưa thỏa mãn, dùng tay vuốt dọc sống lưng cô, đầu lưỡi linh hoạt liếm nhẹ lên vành tai Sơ Sênh, kích thích cực điểm mọi khoái lạc trong cơ thể cô:
- Ngôn, em muốn anh. Nào, nói lại đi!
- Ngôn! Em muốn anh!!!
Giọng nói du dương, êm ái như một bản đàn dịu ngọt rót vào hai bên tai Ngạn Bách Ngôn. Anh nở nụ cười sảng khoái, vòng tay ôm chặt Sơ Sênh, đem cô đè chặt dưới thân mình.
- Hãy nhớ! Đêm nay là em tự nguyện dâng hiến cho tôi!
Sơ Sênh khó nhọc cố gắng hít thở thật đều. Mỗi một lần Ngạn Bách Ngôn định đưa môi xuống hôn cô, cô đều dùng chút bản năng tự vệ cuối cùng còn sót lại mà bặm chặt môi. Sự chống cự yếu ớt của cô khiến anh càng thêm phấn khích, nụ hôn càng thêm sâu, làm cho Sơ Sênh lập tức choáng váng, thở hổn hển đầy khó nhọc.
Chưa chịu dừng lại, Ngạn Bách Ngôn hung hăng lấy tay bóp chặt miệng nhỏ Sơ Sênh, đem miệng mà thỏa sức cắn mút cô, hai chân thon dài của Sơ Sênh quặp chặt lấy tấm lưng rắn chắc chắc đang đè chặt lên bụng mình.
Đôi chân cứng cáp của Ngạn Bách Ngôn kẹp Sơ Sênh vào giữa, bàn tay rộng lớn đưa lên bầu ngực căng tròn, cao vút mà đẫy đà của cô, thỏa thích mà ve vuốt từ trong ra ngoài.
Bản năng dã thú trong người Ngạn Bách Ngôn đã sôi sục mãnh liệt. Bộ dạng Sơ Sênh thèm khát anh, mái tóc dài xõa sợi, nước mắt lem nhem trên mặt cùng cơ thể tuyệt mỹ lấp ló trong chiếc chăn mỏng càng khiến anh trở nên thích th. Anh không nói một lời, đưa tay kéo mạnh chiếc chăn Sơ Sênh dùng để cuốn thân, ném thẳng xuống dưới đất.
Trong màn đêm lạnh lẽo, cơ thể mịn màng trắng như bông tuyết của Sơ Sênh trở nên mờ mờ ảo ảo. Khuôn ngực cao vút, tròn đầy, vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ khiến dục vọng trong lòng Ngạn Bách Ngôn dâng trào mãnh liệt. Cổ họng anh trượt lên trượt xuống, có thể nghe rõ tiếng chuyển động thô ráp của yết hầu.
Anh đưa mắt ngắm nhìn cơ thể Sơ Sênh một hồi, hung hăng cúi xuống, bóp chặt miệng cô, hôn ngấu nghiến, cắn mút cô thêm lần nữa. Bờ môi của anh trơn trượt, ấm nóng, quét dọc một lượt khắp cơ thể cô.
- Đừng... Aaaa...!!!
Sơ Sênh rên rỉ, tấm lưng thon thả cong lên, nhất là khi Ngạn Bách Ngôn giữ chặt hai đùi cô, sau đó thuần thục đưa miệng xuống bên dưới.
Cô khóc không thành tiếng, móng tay cào lên lưng, lên ngực anh, hoàn toàn bị người đàn ông hoàn hảo kia chế ngự.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Ngạn Bách Ngôn không nói không rằng, bèn trực tiếp cưỡng ép cô. Vật nóng bỏng cứ thế đâm xuyên qua, tác động hết lần này tới lần khác. Sơ Sênh thở hổn hển, đau đớn hét lên một tiếng. Cả cơ thể cô như bị xé rách làm nhiều mảnh. Nhận thấy sự đau đớn và chặt khít từ cô, anh hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn hung hăng chiếm đoạt cô hết lần này đến lần khác.
Cứ như vậy, Ngạn Bách Ngôn đã giữ đúng lời hứa của mình, chờ đến khi Sơ Sênh tốt nghiệp, cô nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh!