“Suỵt…” Anh hít hơi lạnh, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
Ngón tay cầm kéo trắng bệch, anh dùng kéo tróc ra da thịt đầm đìa máu tươi, vì tác dụng thuốc, khiến ánh mắt anh không cách nào rõ ràng, làm thế nào cũng không kẹp trúng đạn.
Lý Tử Thất nhìn chằm chằm tay anh, kéo đụng phải đạn mấy lần, nhưng không kẹp được.
Ánh mắt anh sâu thẳm, đau đến run lẩy bẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, theo gò má tuấn mỹ chảy xuống.
Lý Tử Thất hít sâu một hơi, đưa bàn tay trắng non nhỏ bé ra, cầm tay anh: “Tôi giúp anh!” Ánh mắt cô kiên định, lộ ra sức mạnh làm người khác tin tưởng.
Anh lại buông tay, Lý Tử Thất nhìn anh chăm chú, anh cắn chặt răng.
Lý Tử Thất cầm cây kéo, đi vào trong dò xét, cảm giác được cây kéo đụng phải đạn, kẹp lấy, dùng sức lôi ra ngoài.
“A a —— a!” Người đàn ông đau đến run rẩy. Lý Tử Thất vội vàng nhặt cái khăn lông nhét vào miệng anh. Anh cắn khăn lông, cả người căng thẳng, cứng đờ, phát run. Bàn tay nóng bỏng giữ bả vai cô, lực kia giống như muốn bóp nát bả vai cô.
“Sắp được rồi, cố nhịn!” Lý Tử Thất cắn răng, dùng sức, nhanh nhẹn lấy viên đạn ra.
“Cũng may đạn bắn lệch, chỉ khảm vào trong thịt. Anh không chết được.”
Máu nhiễm đỏ cây kéo, lúc lấy đạn ra còn dính tia máu. Giọng Lý Tử Thất đang run, nhưng tay rất ổn. Cô ném đạn và kéo xuống đất, cầm cái khăn lông trắng khác lấp kín vết thương đang chảy máu của anh.
“Cô lợi hại!” Người đàn ông hít sâu một hơi, đau đến mặt vặn vẹo, lại không quên khen cô một câu. Anh thật sự không nghĩ tới, một cô gái nhỏ như cô lại hành động kiên quyết như vậy!
“Vù vù vù…” Bên ngoài đột nhiên xuất hiện một chiếc trực thăng.
Trực thăng quanh quẩn trên tầng.
Gió mạnh thổi tới, không ít nhà giật mình mở đèn, rối rít chạy ra ban công nhìn bên ngoài.
Nhưng không có ai dám lên tiếng mắng, dù sao có thể lái trực thăng, không phải quân đội, thì chính là hắc bang cực lớn!
Trực thăng bay lòng vòng bên ngoài. Luôn có đèn pha chiếu vào. Người đàn ông chịu đựng không thoải mái trong người, trong nháy mắt lăn tới góc giường, lấy chăn đắp lên người cô.
“Cô tốt nhất đừng lên tiếng, cho bọn họ biết hôm nay cô gặp tôi, bọn họ sẽ giết người giệt khẩu.”
Anh nói ung dung, nhưng giọng cực kỳ lạnh lẽo. Thanh âm thật thấp, ép người ta hít thở không thông.
Lý Tử Thất không lên tiếng, nằm bất động.
Bây giờ không phải là lúc sử dụng nghĩa khí, nếu cô hô to, để người trên trực thăng phát hiện có người trốn ở đây, những người đó rất có thể sẽ giết cô diệt khẩu.
Chốc lát sau, mười mấy người từ trên trực thăng nhảy xuống, trực thăng bay đi. Mười mấy người đi đứng trên sân thượng đối diện, lẩm bẩm mấy câu ngoại quốc, liền biến mất không thấy.
Một trận ồn ào đi qua ngoài cửa sổ, tiếng trực thăng cũng đã im bặt đi.
Lý Tử Thất nhướn gót, qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, nhà thấy đám người bên ngoài đều đã đi mất, cô mới thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông điển tran ngồi trên sô pha kia, nghi hoặc hỏi, “Bọn họ đang tìm anh đúng không? Anh rốt cuộc là có thân phận gì ghê gớm đến nỗi phải huy động cả trực thăng đi tìm vậy?”
Trần Hoa Vinh nén cơn đau ở vị trí giữa hông, xoay người, nhàn nhạt đáp, “Cô sẽ không muốn biết đâu? Mất công đến lúc đó lại trách tôi làm liên lụy đến cô!”
“Không nói thì thôi, có gì ghê gớm chứ!”, Lý Tử Thất có chút bực bội, xoay ngươời cầm hộp cứu thương kia đi cất, còn cẩn thận cầm chiếc áo sơ mi đã bị rách nát tan tành dính đầy máu của anh đi vứt.
Bởi vì thùng rác ở phía ngoài hành lang, Lý Tử Thất cũng không muốn trong phòng dính mùi máu tanh, đành cẩn thận để chúng vào một bao rác nhỏ, rón rén mở cửa ra ngoài vứt rác.
Trước khi đi còn liếc nhìn Trần Hoa Vinh nói một tiếng, “Tôi đi vứt rác, anh ngồi ở đó, đừng làm loạn …”, giống như nghĩ ra thêm cái gì đó, nói tiếp, “ Cũng không cần lo tôi bán đứng anh!”
Nói xong liền xoay người đi khỏi, Lý Tử Thất nhìn trước sau trái phải, hành lang đều đã vắng bóng người, cô liền rón rén đến bên thùng rác chung cách đó chừng mười lăm mét, cẩn thận vứt túi rác kia vào, còn không quên ấn cho nó xuống sau một chút.
Xong việc, cô thở phảo một cái, quay lưng trở về chung cư.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng bước chân dồn dập bước tới. Lý Tử Thất trán đổ mồ hôi lạnh, giống như đứa trẻ làm việc xấu bị bắt tại trận, coi như giả điếc bước nhanh về hướng cửa phòng mình
“Cô gái!”, tiếng nói lạnh lẽo phía sau vang lên, Lý Tử Thất cảm thấy hít thở không thông, cảm thấy bước hân kia đã đến gần rồi, cô liền gấp rút kéo dài bước chân ra một chút, nhưng lại cố gắng tỏ ra không vội vang, sợ bị phát hiên ra vẻ gấp rút của mình.
“Cô gái kia! Mau đứng lại!”, tiếng ra lệnh giống như đánh ngang tai Lý Tử Thất, bây giờ cô muốn giả điếc cũng không được nữa, liền chịu trận đứng lại, cầu trời khấn phật cho qua khỏi kiếp nạn này, trái tim Lý Tử Thất lộp bộp, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi.