Nhưng con rắn có vẻ không được tỉnh táo cho lắm, nó cứ lắc lư lắc lư, nhưng lại không nhào về phía trước như tưởng tượng. Lý Tử Thất đánh cược là do thuốc rắn có tác dụng chứ không phải là do cô đứng im nên con rắn mới chưa tấn công, thả tay ra nhảy phịch xuống đất. Ngay khi đáp được xuống phía dưới, Lý Tử Thất ngẩng đầu lên, con rắn vẫn đang đung đưa ở chỗ cũ, sau đó lại oặt người, nằm xuống vị trí cũ. Cô cảm thấy thật khó hiểu. Nếu khu rừng này đã mang danh là bảo vệ căn biệt thự thì hẳn là không thể kém đến mức dùng cái loại rắn vừa hít mùi thuốc rẻ tiền trên người cô liền ngủ được. Cô còn nghĩ là bọn họ sẽ dùng mấy con rắn lớn thiệt lớn, nuôi lâu năm vừa có độc vừa hung hãn. Bây giờ xem ra bọn họ muốn lòe người là chủ yếu.
Lý Tử Thất không dám tiếp tục leo cây nữa, đành lôi la bàn ra, dựa vào ánh trăng tù mù lọt qua khe lá mà dò đường. Cô phát hiện đường mình vừa đi là một đường cong lớn rồi! Thảo nào lại xa như vậy. Lý Tử Thất xốc lại ba lô, nhắm thẳng phía trước, theo hướng la bàn chỉ hăm hở đi về phía bìa rừng.
“Ngay lập tức điều động chuyên cơ cho tôi!” - Trần Hoa Vinh vội vã rời khỏi căn cứ trao đổi hàng hóa, vừa đi vừa phân phó Tôn Hạo.
“Sao phải vội như vậy? Tôi còn chưa kịp thở!” - Tôn Hạo gào lên. Anh ta vừa cùng Trần Hoa Vinh giải quyết xong vụ buôn bán đã dây dưa suốt một tháng nay, đấu trí đấu võ còn đấu súng, mệt chết đi được, thế mà người này vừa mới thoát khỏi câu đầu tiên lại là muốn chạy về. Thảo nào mà hôm nay người này lại dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn giải quyết triệt để luôn vụ buôn bán đáng ra còn cần thêm một ngày nữa. Vì tốc độ xử lý quá nhanh này mà bọn họ cũng hao hụt đi một chút lợi ích có thể đàm phán thêm đó nha. Hừ, có người ở nhà một cái là chuyện gì cũng bỏ bê được!
“Nghỉ trên máy bay là được. Mau lên!” - nhưng Trần Hoa Vinh làm sao mà chịu nghe. Anh chắc chắn cô gái kia đã nửa đường thực hiện kế hoạch đào tẩu rồi. Nếu anh không về kịp, e là cô sẽ gặp nguy hiểm mất.
“Được rồi.”
Ngay sau đó, một chiếc phi cơ riêng được chuẩn bị, sẵn sàng rời khỏi bầu trời Đông Âu để quay về thành phố A.
Lúc này, tại thành phố A.
Lý Tử Thất ước chừng tiêu tốn thêm hơn một giờ mới có thể nhìn thấy điều khác thường bày ra trước mắt. Nhưng cái sự khác thường này đối với cô mà nói là một kinh hỷ. Trước mặt Lý Tử Thất là một hàng dây leo quấn hết từ cái cây to này sang cái cây to khác. Bởi vì là buổi đêm nên rất khó nhìn ra, nhưng Lý Tử Thất đã quan sát hết cả đường đi nên ngay lập tức nhận ra đống cây thoạt nhìn lổn nhổn này chính là tường bao quanh biệt thự. Không rõ sau nó có bức tường bảo vệ nào không, Lý Tử Thất bèn tìm xung quanh một cành cây dài, chọc chọc về phía đám lá. Hình như bên trong đám dây leo còn có mấy cái cọc, nhưng không có gì nguy hiểm cả. Lý Tử Thất mạnh dạn lại gần sờ soạng một hồi, phát hiện có thể leo lên mấy cái cọc này để thoát ra ngoài, thế là vui vẻ hăm hở thi triển kỹ năng. Chỉ tốn có mấy bước lấy đà đã thành công với được đến đỉnh cọc, Lý Tử Thất vận hết sức mình đu người lên phía trên, sau đó nhảy ra ngoài.
Giây phút này, cô thực sự là muốn hô to “THÀNH CÔNG RỒI!”. Thế nhưng cô còn đang ở ngay gần biệt thự, nếu đội tuần tra bỗng dưng lại nghe được tiếng hô ăn mừng này thì quả thực cô sẽ phải bỏ phí mất một đêm không ngủ rồi.