Đệ tử Mộ Dung thế gia muốn đi trộm bí tịch thì mị lực tuyệt đối là giá trị quan trọng nhất.
Mặc dù Mộ Dung thế gia không đến mức vì giá trị mị lực của Mộ Dung Song giảm xuống mà đuổi cô ta ra khỏi sư môn, nhưng nếu giá trị đó không đủ thì về sau cô ta tất nhiên không thể nhận nhiệm sư môn và học kỹ năng sư môn được nữa.
Nếu không phản bội sư môn thì tài khoản này coi như vứt đi.
Một đại môn phái ẩn như Mộ Dung thế gia đâu cứ phải muốn vào là vào được? Loại chuyện như phản bội sư môn đối với Mộ Dung Song chẳng khác nào đi xóa tài khoản.
Nói cho cùng, Mộ Dung Song cũng xui tận mạng. Cao Lão Đại chết thảm như vậy mà chẳng rớt tí trang bị nào, Mộ Dung Song mới chết một lần thôi mà lại rớt mất thứ đáng giá nhất trên người, chắc do điểm thuộc tính của cô ta chênh lệch quá lớn, giá trị mị lực quá cao nên vận may mới kém…
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cao Lão Đại lúng ta lúng túng hỏi.
Thực ra chuyện này cũng không tính là quá to tát với Hồng Hoa hội, chỉ cần tìm được người nhặt trang bị, tùy tiện uy hiếp rồi đe dọa một chút là được. Nhưng hễ là người “nói lý” nhất định sẽ trả lại trang bị, thực sự mà không được nữa thì chặn họ ở điểm sống lại, đánh cho tới khi nào rớt ra thì thôi, đơn giản lại thô bạo.
Nhưng lần này lại khác, cây quạt của Mộ Dung Song bị nhóm Vương Viễn đánh rớt.
Uy hiếp đe dọa? Người Một Đám Ô Hợp dám chủ động trêu chọc Hồng Hoa hội thì dĩ nhiên không giống người “nói lý’.
Dẫn người đi cướp cây quạt về? Việc này chỉ sợ càng khó hơn, thi thể Cao Lão Đại ở Hắc Phong Sơn vẫn còn nóng đây này, dĩ nhiên hắn chưa quên chuyện mình trở về như thế nào.
"Chuyện này…"
Không chỉ có Cao Lão Đại không biết phải làm sao mà ngay cả Mộ Dung Song cũng rối tinh rối mù lên. Cô ta suy tư một hồi lâu rồi mới cắn răn nói: "Nếu thực sự không được thì chỉ còn cách nhờ lão đại ra tay."
"Nhờ lão đại ra tay? Không đến mức đó chứ?"
Cao Lão Đại nghe Mộ Dung Song nói kiểu này không khỏi nhíu mày lại.
Một phó bang chủ thêm một đà chủ, dẫn theo mười mấy người bao vây mấy tên tiểu tốt vô danh, không những bị người ta đánh lại đến rớt vũ khí, loại chuyện này hiển nhiên chẳng vẻ vang gì. Cao Lão Đại hận đến độ muốn giết người diệt khẩu, giờ còn muốn nói cho lão đại biết, tổ sư nó chứ, thật chẳng biết mở miệng kiểu gì.
"Người bị rơi vũ khí không phải ngươi!"
Mộ Dung Song thấy Cao Lão Đại lộ ra vẻ khó xử thì tức giận nói: "Ngươi cảm thấy hai chúng ta có thể gánh vác được việc này sao?"
"Được mà…"
Cao Lão Đại ngẫm nghĩ.
Cuối cùng hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Mộ Dung Song nói không sai, người chết trong trò chơi sẽ sống lại, hơn nữa tin tức trên internet lan truyền rất nhanh, người chơi phổ thông lại có mâu thuẫn đặc biệt với các công hội lớn, chuyện bát quái lớn kiểu này nhất định sẽ khiến dư luận xôn xao sớm thôi, đây đâu phải chuyện mà hai người có thể gánh vác được.
Thay vì giấu giếm thì chẳng thà nói thẳng ra luôn.
Thương Khung Thần Cái dẫu gì cũng là cao thủ trong top mười bảng xếp hạng, lại còn là lão đại của Hồng Hoa hội, với năng lực của y, giải quyết chuyện này không thành vấn đề.
…
Sau khi rời khỏi Hắc Phong Sơn, Vương Viễn và Nhất Mộng Như Thị trực tiếp ngồi xe ngựa trở về Thiếu Lâm tự.
Sau khi đến nơi, Vương Viễn dẫn Nhất Mộng Như Thị đi thẳng tới chỗ Tuệ Luân - NPC giao nhiệm vụ.
Mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành và Vương Viễn cũng nhận được phần thưởng, nhưng người phát nhiệm vụ là Tuệ Luân, khi trở về dĩ nhiên hắn phải chào hỏi Tuệ Luân rồi, có thưởng thêm hay không không quan trọng, chỉ sợ hệ thống lại làm ra chuyện gì đó thôi.
Lỡ như vì không bàn giao lại nhiệm vụ mà bị Thiếu Lâm tự đuổi khỏi sư môn thì chẳng phải oan lắm sao?
"Giỏi lắm, giỏi lắm! Không hổ là đồ nhi ngoan của ta."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!