Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Cái gì? Tiểu tử kia… vậy mà lại được Tiêu lão coi trọng?” Vội vàng chạy đến nơi ở của Tiêu Bác sau khi được thông báo. Tiêu Cát Hàn đã phải thốt lên đầy khiếp sợ khi nghe được lời Tiêu Bác nói.

“Đúng vậy! Cát Hàn… xem ra chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn về vấn đề này, tạm thời không nên manh động.”

“Thế nhưng..”

“Yên tâm đi, có linh dược của phụ thân ngươi chèo chống, trong vòng nữa năm, ngươi nhất định có thể đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm Võ Sĩ đỉnh phong. Cộng thêm ngộ tính của bản thân ngươi thì tối đa thêm một năm nữa là sẽ đến Võ Sư, tính toán chút ít thì đến Cửu Phẩm Võ sư mất hai năm là cùng.” Tiêu Bác nói như đã tính sẵn: “Ngươi chả cần phải lo lắng làm gì! Đúng là thiên tài phải bóp chết từ trong trứng nước mới an tâm. Nhưng dù thiên tài cách mấy thì ta cũng không tin tiểu tử kia có thể tấn cấp Cửu Phẩm Võ Sư trong hai năm!”

(P/S: Lời DG: theo đúng văn phong tiếng Việt thì là Võ Sĩ Cửu Phẩm, đệ tử Tiêu gia…., nhưng nhiều lúc theo thói quen, ta đánh theo nguyên văn thành Cửu Phẩm Võ Sĩ, Tiêu gia đệ tử…, với lại ta thấy để nguyên văn thì hay hơn nên mọi người khi đọc có lúc thấy thế này khi thì thế nọ cũng đừng có thắc mắc nhóa kệ mợ nó là gì…dọc giải trí thôi..chả cần phải căng thẳng như thế )

“Huống chi, cái mà Tiêu lão dạy chỉ là văn mà thôi. Bằng không, Tiêu Cát Yên đã theo hắn bảy năm, sao bây giờ chỉ mới là Tam Phẩm Võ Sĩ?” Tiêu Bác tiếp tục nói lên suy đoán của mình.

“Vậy được rồi, có điều, ta nhìn tiểu tử kia không vừa mắt tý nào, bây giờ lại học cùng một chỗ với Cát Yên, ta càng khó nuốt trôi cục tức này.” Tiêu Cát Hàn nói một cách âm ngoan: “Lục trưởng lão, hắn tuy trở thành đệ tử của Tiêu lão, thế nhưng Tiêu lão cũng chưa bao giờ để ý đến những việc vặt vãnh này. Nếu như..người của chúng ta sử dụng một ít thủ đoạn cản trở nho nhỏ, ta nghĩ chắc không ảnh hưởng nhiều chứ?”

“Cái này thì chắc là được, chỉ cần không trục xuất hắn khỏi Tiêu gia, sử sụng một số thủ đoạn cản trở nho nhỏ, Tiêu lão không hơi sức đâu mà quản, đương nhiên… phương thức phải phù hợp…”

“Vậy thì tốt..” Trên khuôn mặt của Tiêu Cát Hàn hiện lên nụ cười âm hiểm.

Trong mắt hắn, Tiêu Bác chẳng qua chỉ là một kẻ ham tài háo sắc mà thôi. Nếu đơn thuần chỉ vì Xích Luyện quả cùng tuyệt học của Tiêu gia, Tiêu Cát Hàn hắn sẽ không khinh sư động chúng như thế. Còn về nguyên nhân thật sự, hắn sẽ không ngu ngốc mà đi nói với Tiêu Bác. Tiêu Bác sợ Tiêu lão, không có nghĩa là hắn cũng như thế, chỉ cần làm gọn gàng sạch sẽ, Tiêu lão có lợi hại mấy thì cũng chẳng thể biết được…

Nếu tất cả người bên cạnh Trần Hạo bị mình mua chuộc, đến lúc đó muốn nắn muốn nhào hắn như thế nào mà không được?

Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng. Nếu như bây giờ Tiêu Cát Hàn buông tay, có lẽ kết quả của hắn sẽ không phải là bi kịch. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cứ muốn gây với người mà hắn vĩnh viễn không thể trêu chọc. (đệch..thằng t/g. viết ntn thì lộ hết còn gì) .

Thiên tài chính thức, dù chỉ còn trong trứng nước thì cũng mười phần đáng sợ, không phải tiểu miêu, tiểu cẩu có thể trêu chọc.

Một đầu Cửu Thiên Thần Long, dù là còn trong trứng nước, chỉ là tiểu miêu, tiểu cẩu có thể lay động được sao?

Những kinh nghiệm Trần Hạo phải trải qua từ khi còn rất nhỏ, để cho tâm trí của hắn trưởng thành hơn so với thiếu niên bình thường rất nhiều. Không phải là quả hồng mềm mặc cho kẻ khác vuốt ve. Có ân với hắn thì hắn rất rõ ràng, có thù với hắn thì hắn càng khắc sâu. Một khi có đủ năng lực, hắn sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi!

Thời điểm Trần Hạo cùng Tiêu Cát Yên từ trong cao cấp học đường đi ra, cũng là lúc tan học của tất cả học đường. Đệ tử Tiêu gia, tụm năm tụm bảy, vừa cười vừa nói hối hả đi ra…

Trong đám người, một đôi mắt to tròn đáng yêu, hướng mắt về phía cửa lớn của sơ cấp học đường, giống như là đang tìm kiếm ai.

Chủ nhân của cặp mắt to kia chính là Tiểu Linh Nhi.

Tiểu Linh Nhi biết Trần Hạo học tại học đường sơ cấp, cho nên sau giờ học, nàng vọt đến cửa học đường đứng chờ Trần Hạo.

“Sư muội tốt!” “Chào sư muội!”…

Từng tiếng nịnh nọt mang theo chút cung kính vang lên bên tai Trần Hạo. Tiêu Cát Yên có chút mỉm cười đáp lại. năm nay chỉ mới mười ba tuổi nhưng thẻ bài đánh số trước ngực của nàng là mười tám, thiên phú kinh người như vậy cộng với khuôn mặt thiên sứ của nàng, vô luận đi đến nơi nào cũng trở thành tiêu điểm chào đón.

Đám người vốn rộn ràng hỗn loạn, ở thời điểm nàng đi qua thì lập tức trở nên yên tĩnh trở lại, tự động nhường ra một lối đi. Tiêu Cát Yên đối với cái này cũng đã thành thói quen, không hề để tâm, chỉ gật đầu cười nhẹ cùng với mọi người.

Đang đi ở bên cạnh nàng, Trần Hạo cảm nhận được vô số ánh mắt rát bỏng đang chiếu vào.

“Thằng này là ai? Sao hắn lại đi cùng với Cát Yên Sư muội? hình như là cùng đi ra từ học đường cao cấp ấy”

“Số chín muoi chín, đấy không phải là đệ nhất đếm ngược trong hàng đệ tử chữ Tường hay sao?”

“Hắn trông rất đẹp trai a! đứng cùng Cát Yên sư tỷ trông rất giống Kim Đồng Ngọc Nữ…”

“Đánh rắm à? Cát Hàn Sư huynh cùng Cát Yên sư tỷ mới là KĐNN đệ nhất đếm ngược của chữ Tường làm sao xứng với sư tỷ?”

Từng tiếng nghị luận từ trong đám người vang vào tai Trần Hạo. Đa số đều là âm thanh gen gét cùng châm chọc, ngẫu nhiên có lời ca ngợi cũng bị người khác dìm chết. Khuôn mặt thanh tú của Trần Hạo trở nên đỏ bừng, giống như không thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại. Nhất là cảm giác bị vô số ánh mắt rát bỏng bao phủ.

“Cát Yên!”

Đúng lúc này, một âm thanh ôn nhuận vang lên. Một thân ảnh thiếu niên dưới sự hô ứng của đám người, như là quần tinh chủng nguyệt, xuất hiện trước mắt Trần Hạo cùng Tiêu Cát Yên. Môi hắn hơi mỏng, có chút lạnh, tuy vẻ mặt tươi cười nhưng lại có ý cự nhân ngàn dặm, lộ ra có vẻ kiêu ngạo.

Tiêu Cát Yên giống như vô cùng cao hứng khi thấy thiếu niên này. Hưng phấn lôi kéo tay Trần Hạo chạy về phía hắn. Khi chứng kiến thiếu niên này, Trần Hạo có chút sững sờ, vào thời điểm mình khảo thì, hắn đã từng xuất hiện. Lúc ấy hình như hắn đang xông lên đỉnh núi.

Một đạo ánh mắt lạnh lùng không thể phát giác tại thời điểm Tiêu Cát Yên nắm lấy tay Trần Hạo tại trong mắt thiếu niên kia bắn ra trong tích tắc.

“Cát Hàn sư huynh, hì hì..đây là tiểu sư đệ của chúng ta. Đúng là người mà ta nói với ngươi có thể vượt qua lúc khảo thí. Hắn gọi là Tiêu Tường Hạo. Đệ tử chữ Tường, xếp hạng thứ chín mươi chín, nhưng hắn là thiên tài đích thực đó! Chỉ bởi vì chưa từng đi học nên mới bị Lục trưởng lão xếp ở hạng chín mươi chín.” Tiêu Cát Yên có chút đơn thuần nên không phát hiện được sự âm tàn trong ánh mắt của Tiêu Cát Hàn. Nàng quay người cười nói với Trần Hạo bên người: “Tiểu sư đệ, đây là Tiêu Cát Hàn sư huynh. Hắn là cao thủ đệ nhất trong hàng ngũ chữ Cát, Thất phẩm võ sĩ. Ngươi cần phải học tập tốt sư huynh!”

Tiêu Cát Yên vốn tưởng, với tính cách ôn hòa, thành thật đáng yêu, khi nghe mình giới thiệu tiểu sư đệ sẽ cung kính và ngưỡng mộ mà nói với Tiêu Cát Hàn một tiếng: “Cát Hàn sư huynh tốt!”

Thế nhưng làm cho nàng không ngờ là thời điểm Trần Hạo nghe đến ba chữ Tiêu Cát Hàn, vốn đang có chút ngại ngùng vì không thích ứng được cái nhìn của mọi người, Trần Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, trong hai con ngươi thanh tịnh, bỗng trở nên sắc bén như lợi kiếm, thẳng tắp đâm về phía Tiêu Cát Hàn…

Địch ý mãnh liệt từ trên người hắn phát ra!

Tiêu Cát Yên có chút sững sờ, Tiêu Cát Hàn cũng là như thế.

“Tường Hạo!”

Đứng lúc này, bỗng nhiên một tiếng la của nữ hài truyền đến. ánh mắt Trần Hạo đột nhiên thu về, quay người nhìn về một phía, liền thấy được Tiểu Linh Nhi vừa trong đám người đi ra. Trần Hạo đối với Tiểu Linh Nhi nỡ nụ cười miễn cưỡng, sau đó quay sang nói với Tiêu Cát Yên: “Sư Tỷ, gặp lại sau!”

Trần Hạo nói xong, lạnh lùng liếc Tiêu Cát Hàn một cái, sau đó quay người chạy về phía Tiểu Linh Nhi, mang theo mang theo nàng rời đi rất nhanh.

Thân là đệ tử thiên tài đệ nhất của chữ Cát, Tiêu Cát Hàn có bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như thế? Hơn nữa là ngay tại trước mặt mọi người? Bạn bè cùng lứa tuổi khi gặp hắn còn phải cung kính gọi một tiếng Cát Hàn sư huynh!

Thế nhưng, Trần Hạo vậy mà trực tiếp bỏ qua hắn, hơn nữa vừa rồi khi ánh mắt lạnh lùng như bang của Trần Hạo nhìn chằm chằm vào, vậy mà làm cho lòng hắn mãnh liệt rung động!

Chẳng lẽ hắn phát hiện được điều gì??

Tiêu Cát Hàn đầy kinh ngạc khi thấy biểu hiện tràn đầy địch ý của Trần Hạo. Hắn duy nghĩ ngày tới một khả năng này.

Không lẽ nào tất cả những việc hắn làm với Trần Hạo tất cả đều bị Trần Hạo biết được. Nhưng hắn làm kín kẽ như thế, không thể nào có tin tức bị lộ ra được, như thế nào mà Trần Hạo lại nhìn hắn với một sự thù hận như thế.

Tuy rằng, lửa giận đang bừng bừng thiêu đốt, nhưng từ trước đến nay hắn vốn âm trầm nên chê giấu rất tốt.

“Tiểu sư đệ hắn làm sao vậy? Cát Hàn sư huynh, hắn vốn rất tốt đấy, ngươi đừng trách hắn.” Tuy rằng không biết rõ chuyện gì nhưng Tiêu Cát Yên vẫn phải lên tiếng. Nàng không rõ rốt cuộc Cát Hàn sư huynh cùng tiểu sư đệ có gì hiểu lầm với nhau?

“Ta sao có thể lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ như vậy được chứ!” Tiêu Cát Hàn ra vẻ độ lượng nói:”Thôi, chúng ta đi ăn cơm đã nào.”

 

Tại nhà ăn, Trần Hạo lại lần nữa nhận được sự đãi ngộ không công bằng của người phát thức ăn ,nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng mà không hề kêu ca lấy một tiếng nào. Hắn chỉ yên lặng cự tuyệt hảo ý của đám người Tiểu Linh Nhi đang muốn sang sẻ đồ ăn cho hắn. Sau khi ăn cơm xong, Trần Hạo cùng đám người Tiểu Linh Nhi liền đi về khu nhà ở của mình.

Tuy rằng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Trần Hạo, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khác thường của Trần Hạo thì Tiểu Linh Nhi đành đè nén sự tò mò trong lòng của mình xuống.

Vừa về đến chỗ ở của mình, Trần Hạo liền ngồi xếp bằng xuống. Trong đầu của hắn bắt đầu hiện lên lại tất cả các sự việc từ khi hắn tham gia Tiêu gia khỏa thí cho tới bây giờ. Từng người, từng câu nói một. Tất cả đều liên quan đến tin tức của Tiêu Cát Hàn.

Sau hơn mười phút đồng hồ, Trần Hạo bỗng dưng mở choàng đôi mắt.

“Không ngờ, chỉ vì Cát Yên sư tỷ mà thôi”.

Từ khi nghe thấy tên đệ tử Tiêu gia dẫn đường kia vô ý nói ra việc mình đắc tội với Tiêu Cát Hàn. Hắn vẫn mù mờ không hiểu mình đắc tội gì với hắn.

Rốt cuộc đến thời điểm này, khi lần đầu tiên hắn và Tiêu Cát Hàn hai người chạm mặt. Khi Tiêu Cát Yên dắt lấy tay hắn mà giới thiệu hai người với nhau, hắn nhạy cảm phát hiện được một tia địch ý nông đậm từ Tiêu Cát Hàn. Bây giờ thì hắn đã có chút hiểu được tại sao mình đắc tội với Tiêu Cát Hàn. Nhất là khi hai người thậm chí là không hề quen biết nhau. Câu trả lời chính là Tiêu Cát Yên!

Chỉ vì Tiêu Cát Yên coi trọng và có hảo cảm với hắn mà thôi.

Tuy rằng, Tiêu Cát Hàn che dấu rất tốt. Nhưng tại thời điểm mà Trần Hạo nhìn thấy hắn, Trần Hạo vẫn cảm nhận được địch ý nồng đậm muốn dồn hắn vào chỗ chết. Chính là loại địch ý này đã khiến cho Trần Hạo lửa giận luôn ẩn núp trong xương tủy máu thịt của hắn trỗi dậy.

Hắn loại bỏ việc song phương cùng tồn tại trong êm đẹp, ít nhất là ngoài mặt, thay vào đó là hắn muốn chính diện đối chọi gay gắt với Tiêu Cát Hàn.

Tuy rằng hắn muốn đối chọi gay gắt với Tiêu Cát Hàn, nhưng hắn đủ lớn để nhận biết một điều, hiện tại thực lực hiện tại của hắn còn không đủ. Cho nên hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn. Đến khi đó mới có phần thắng được.

Nghĩ là làm, Trần Hạo nhanh chóng vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu, vận hành khẩu quyết tầng thứ nhất của “Trường Sinh Quyết”.

“Đạo bản vô dẫn, nhất tính nhi dĩ, tính mệnh bất khả kiến, ký chi thiên quang. Tiên thiên khiếu, vô thượng diệu đế, quang dịch động nhi nan định, dưỡng chi dĩ khí, cửu nhi vi chi, khí ngưng kết, thần minh biến hóa, các sư vu tâm… Trường sinh chi đạo, khả cận nhất bộ hĩ”

(p/s: d/g: khẩu quyết thì ta chịu thua thế nên ta để nguyên văn Hán Việt cho thánh nào thick thì vọc

theo ý ta thì nghĩa của nó đại khái là như thế này hừm “Bản chất của Đạo vốn là không có gì, chỉ có tính mạng mới là duy nhất, thế nhưng tính mạng lại là điều vô cùng kỳ bí, cho dù là trời cao cũng không thể nào nắm bắt được. muốn tu luyện thì trước tiên phải dùng diệu pháp vô thượng để khai khiếu ‘ý là làm cho bên trong cơ thể xuất hiện một luồng khí’, nhìn thì rất dễ dàng đấy nhưng muốn làm được thì khó khăn vô cùng, cách dùng khí đúng đắn phải là càng lâu thì càng tốt, làm cho khí này ngưng kết mà biến hóa về chất, sau đó lại dùng chất này để nuôi dưỡng tinh thần, làm cho tinh thần càng thêm minh mẫn thăng hoa, việc này có thành công hay không thì còn trông chờ vào bản tâm của mỗi người, dù sao thì đó cũng là con đường gần nhất để theo đuổi đạo trường sinh”

Dịch xong đoạn này ta thấy mình sắp sửa phi thăng thành tiên luôn rồi )

Khẩu quyết của tầng thứ nhất đang phiêu đãng trong đầu của Trần Hạo, kết hợp cùng với sự lý giải của Tiêu lão dần dần dung hợp lại với nhau thành tinh nghĩa. Trần Hạo bắt đầu tu luyện lần đầu tiên.

Căn cứ theo những gì mà Tiêu lão giảng giải thì lúc đầu khó nhưng càng về sau càng dễ tu luyện hơn. Sau này mỗi một tầng đều xen kẽ khó dễ với nhau.

Khâu gian nan nhất phải nói đến chính là khâu nhập môn tầng thứ nhất này. Người bình thường thì không thể nào nhập môn được do thiếu mất linh căn. Tuy là thế nhưng Tiêu lão vẫn nhiều lần cường điệu hóa phần nhập môn này lên. Tuy nhiên Trần Hạo lại thấy kỳ quái vì hắn không có cảm giác không khỏe nào của người mới bắt đầu tu luyện. Ngược lại hắn lại cảm nhận được khí mà đáng ra phải tu tập ba tháng mới có thể cảm nhận được.

Tại trong đan điền của Trần Hạo có một tia khí mát lạnh cực kỳ yếu ớt đang chậm rãi xoay tròn. Cảm giác mười phần yếu ớt, như mộng như ảo, thập phần khó xác định. Ngay chính bản thân Trần Hạo cũng không dám khẳng định là nó có thật sự tồn tại hay không nữa.

Sau một giờ đồng hồ tu luyện, Trần Hạo cảm giác tinh thần rất sảng khoái không hề có một chút nào goi là mệt mỏi cả. Tinh thần Trần Hạo rất là hưng phấn, hắn lần nữa đi tới Văn Uyên Các.

Lúc hắn đi ra khỏi phòng thì tinh thần vẫn còn đang rất hung phấn. Tuy rằng giữa trưa hắn ăn rất ít, nhưng mà hắn lại không hề có cảm giác đói, ngược lại hắn lại cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng. Đặc biệt là tứ chi lại càng nóng hầm hập hơn làm cho hắn cảm giác sức lực quá dư thừa không bao giờ dung hết được.

Cùng thời điểm này là thời điểm mà tất cả đệ tử đều phải đi tới Diễn Võ trường, Trần Hạo thấy cả đám đệ tử đều chậm chạp đi tới. Tuy rằng nguyên bản hắn cũng không muốn người khác chú ý đến hắn, nhưng hắn lại không biết chuyện gì đang xảy ra khiến cho hắn không thể nào đè nén dục vọng muốn chạy trốn thật nhanh khỏi nơi này, hắn muốn chạy thật nhanh tới Văn Uyên Các. Hắn không muốn chậm chạp trên đường nữa .Ngay khi vừa bước qua bước qua đại môn khu nhà ở, hắn liền chạy như điên hướng tới Văn Uyên Các.

Trên đoạn đường Trần Hạo tới Văn Uyên Các, Trần Hạo khiến cho không ít người chú ý nhưng chưa ai kịp nhìn rõ mặt thì hăn đã chạy đi mất rồi.

“Tiểu tử này chạy đi đầu thai hay sao thế? Mà tốc độ thật nhanh hình như là để tử chữ “Tường”thì phải.”

“Hô…”

Chạy một mạch tới tầng cao nhất của Cao cấp học đường, nơi Tiêu lão ở, Trần Hạo thở một hơi thật mạnh. Hắn cảm thấy chạy như vậy thật đã hơn rất nhiều, chỉnh trang qua quần áo bị nhăn cùng chỗ tóc bị thổi rối tung lên vì hắn chạy như điên xong.

Tại thời điểm Trần Hạo đang định gõ cửa thì từ bên trong vọng ra tiếng của Tiêu lão: “Trần Hạo hả, vào đi .”.

“Tiêu lão!”. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Trần Hạo nói.

Tiêu lão giống như chưa hề cử động vậy, vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn như trước lúc Trần Hạo rời đi.

Tiêu lão mở hai mắt ra nhìn qua Trần Hạo, nhìn kỹ hắn hơn một chút, bất ngờ nói: “Xem ra ngươi cũng đã bắt đầu tu luyện rồi. Người hãy mau mau học hết cuốn “Học Hải Vô Nhai ” đi nếu không sẽ uổng phí diệu dụng của Thanh Phong Quả đấy. Nghe nói lúc khảo thí ngươi chạy xếp thứ nhất ?”

“Vâng thưa Tiêu lão.”

“Rất tốt, rất tốt” Nói xong từ bên cạnh Tiêu lão lấy ra một quyển ‘Học Hải Vô Nhai’ khác nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”

“Vâng!” Trần Hạo hết sức kích động, Tiêu lão tựa hồ muốn mình nhanh chóng học xong ‘Học Hải Vô Nhai’ để còn chuyên tâm vào vấn đề tu luyện vậy. Đây cũng chính là khát vọng hiện tại của Trần Hạo.

Tiêu lão trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn Trần Hạo, không ngờ hắn chỉ dùng có hai canh giờ mà đã học xong hết ‘Học Hải Vô Nhai’ chỉ ngoại trừ Tiên văn.

Ngày hôm nay, Tiêu lão không biết đã nói bao nhiêu chữ “Tốt”. Nhưng Tiêu lão biết một điều, người thiếu niên ở trước mặt này là siêu việt hơn những gì Tiêu lão kỳ vọng nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của Trần Hạo, bỗng dung Tiêu lão hỏi: “Tường Hạo, nói cho ta biết lý do tại sao ngươi lại làm đệ tử Tiêu gia”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận