Quý Sâm cầm bỏng ngô chờ Lý Trạch Thừa lấy vé ở quầy bán, mất mặt quá, cậu một mét tám mấy, ôm một hộp bỏng ngô rất xấu hổ. Thế nhưng Lý Trạch Thừa không nói hai lời đã mua, mua xong quay người nhét vào tay cậu, cậu ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
"Xong rồi, đi thôi." Lý Trạch Thừa lấy xong vé đi tới.
Quý Sâm đưa hộp bỏng trong tay tới, Lý Trạch Thừa nhíu mày, "Mua cho cậu."
"Hả? Tôi không thích ăn." Quý Sâm chẳng hiểu ra sao nhìn Lý Trạch Thừa. Đối phương lập tức đen mặt, xoay người rời đi.
"Thích ăn thích ăn! Được chưa? Tôi nói cậu người này sao khó hầu hạ vậy chứ." Quý Sâm bị ép thích bỏng ôm hộp đuổi theo.
Bước vào phòng chiếu phim, cậu trợn tròn mắt. Lý Trạch Thừa ngồi ở hàng ghế tình nhân cuối cùng, mặt không thay đổi nhìn cậu, vỗ vỗ ghế trống bên cạnh.
Trong một loạt ánh mắt quỷ dị của các nữ sinh, Quý Sâm đi tới ngồi xuống. Lý Trạch Thừa hài lòng, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía trước, như thể đang nghe báo cáo.
Quý Sâm kề sát vào lỗ tai của hắn, "Tại sao là ghế tình nhân?"
Bờ môi nóng rực của thiếu niên sát bên tai Lý Trạch Thừa, Lý Trạch Thừa nhớ tới cảm giác nó hòa tan trong miệng mình, lưng ưỡn đến mức càng thẳng, "Muốn mua một hàng phía trước, kết quả hình như là chọn sai."
"Há, được rồi." Quý Sâm không nghĩ nhiều, ghế tình nhân chỉ ít đi cái tay vịn ở giữa, cũng chẳng khác nhau gì mấy.
Cậu dịch mông một chút, tách ra một cái khe hở, để bỏng ở giữa hai người, đeo kính mắt 3D hưng phấn chờ.
Ánh mắt của Lý Trạch Thừa liếm từ đầu mũi chân đến ngón tay của cậu, qua lại vài vòng mới đeo kính mắt 3D lên.
Phim chiếu nửa giờ, Quý Sâm càng ngồi càng đói bụng, mùi bỏng càng thêm thơm ngọt ngon miệng, cậu không nhịn được lén lút thò tay lấy, lại cảm thấy phá hoại hình tượng oai hùng của mình nên nhăn nhăn nhó nhó.
Thật vất vả chạm được vào trong, chạm tới lại không phải bỏng, mà là một mảnh ấm áp. Ngón tay của đối phương thon dài mạnh mẽ, bàn tay rộng lớn, là tư thế cầm cả tay Quý Sâm.
Quý Sâm vội rút ra, thừa dịp bóng tối, mặt không kiêng dè chút nào mà hồng thành một mảnh.
Sao lại khéo như vậy chứ, Lý Trạch Thừa không phải nói cho mình hả, ai cho phép hắn ăn?
Quý Sâm híp mắt, dùng động tác ít bị phát hiện hơi nghiêng đầu, dùng dư quang đánh giá Lý Trạch Thừa.
Người ta đã thu tay về, hô hấp đều đặn, mắt nhìn phía trước, căn bản không có chút nào bối rối.
Quý Sâm không rõ lý do thất vọng một trận, cậu cầm hộp bỏng ôm vào ngực mình, phiền muộn cực kỳ.
Cậu từ tiểu học đã bắt đầu biết mình thích con trai, chỉ là bởi vì nguyên nhân cơ thể, Quý Sâm chưa từng có tâm tư yêu đương. Huống chi mình sống ngày túng thiếu, cũng chẳng nhàn hạ thoải mái, mà chọn người Quý Sâm cũng phải xem.
Lý Trạch Thừa mới ngồi cùng bàn thì cậu còn mừng mình ngồi cạnh một tên quốc sắc thiên hương, mỗi ngày nhìn trai đẹp cũng có thể có tâm tình tốt, ai biết Lý Trạch Thừa lập tức trở thành lí do khiến tâm trạng cậu khó chịu.
Nhưng bây giờ cậu đã thay đổi cái nhìn với Lý Trạch Thừa.
Người này tuy rằng EQ thấp chút, mà nói tóm lại, bây giờ đối với cậu xem như là tương đối quan tâm, cho dù phương pháp khiến người không nhịn được muốn đánh hắn.
Mua thuốc cho cậu, không có một câu oán hận cùng cậu đi giao hàng trong ngày hè chói chang, còn chủ động mời cậu xem phim mua bỏng, chọn chỗ ngồi cũng là ghế tình nhân, Quý Sâm trong tiềm thức mong đợi Lý Trạch Thừa có tâm tư ám muội như vậy.
Lại không nghĩ đến người này thoạt nhìn bình thản như vậy, tất cả hành động trước đó chỉ là Quý Sâm tưởng bở.
Nghĩ tới đây, Quý Sâm càng nhìn nhân vật phản diện càng giận, coi là Lý Trạch Thừa đánh trong lòng, ngồi ở đó hãy còn giận dỗi.
Lại xem phim một hồi, tình ý khó giải thích đó đã bị Quý Sâm ném ra sau đầu, chỉ cảm thấy bốn phía càng ngày càng nóng. Máy điều hòa hỏng hả? Cậu khó chịu kéo kéo cổ áo, đến gần đối phương thấp giọng, "Lý Trạch Thừa, ở đây nóng quá, đúng hay không?"
Vừa dứt lời, Quý Sâm biết nhiệt lượng từ đâu tới. Hai người ngồi rất gần, Lý Trạch Thừa đích xác hô hấp nóng làm cậu đổ mồ hôi.
Quý Sâm sợ hết hồn, vội vàng dùng mu bàn tay đặt lên trán Lý Trạch Thừa.
Cả người Lý Trạch Thừa cứng lại, lý trí nổ tung, tai còn vang lên pháo mừng khánh công.
Quý Sâm bĩu môi thầm thì, "Không nóng mà, làm sao thế." Lúc nói chuyện, cởi kín 3D, không hề nghĩ ngợi dán trán lên.
Lông mi dày của đối phương như cánh bướm, vỗ ở ngoài kính mắt Lý Trạch Thừa, con ngươi đen nhánh thu hết hồn của hắn vào trong.
Nhưng qua hai giây, hơi thở thơm ngọt rời đi, Lý Trạch Thừa say đến độ rơi vào trong sương mù, giọng Quý Sâm như một cơn gió lơ lửng không cố định, "Cậu có bị sốt không? Nếu phải thì chúng ta đi thôi."
Hắn cắn chặt đầu lưỡi, mãi đến tận khi mùi vị tanh ngọt lan tràn, mới nhịn xuống không trói Quý Sâm, "Không có, có thể là không khí không lưu thông."
"Há, cũng phải."
Xác thực không cảm thấy trán nóng, nói không chừng là phản xạ hình cung của hắn quá dài, xấu hổ cũng không biết chừng. Quý Sâm nhìn màn ảnh đang đánh đấm túi bụi, lại cười trộm không thôi.
Một câu nói của Lý Trạch Thừa đánh nát nụ cười của cậu, "Xem phim đàng hoàng, không nên động tay động chân."
Thiệt thòi mình nghĩ bậy nghĩ bạ một trận, Quý Sâm không nói nổi, cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người xem phim xong đi về, ở khoảng rất xa, Quý Sâm nhìn thấy Thạch Lương, đối phương vẫy tay chạy tới, "Ôi chao! Lão sâm! Sao cậu lại ở chỗ này thế?"
Thạch Lương là cán sự Thể dục, thấy cậu ta, Quý Sâm không cách nào khống chế nhớ tới ngày đó ở ngoài phòng thiết bị, Thạch Lương lau đi tinh dịch mình lưu lại, mà trong phòng mình bị người kia làm đến không nói thành lời.
Tâm trạng và bụng dưới hiểu ngầm mười phần mà khô nóng lên, Quý Sâm lúng túng nói, "Đi ra ngoài xem phim."
"Cùng... Cùng cậu ta?" Thạch Lương không thể tin nhìn Lý Trạch Thừa, sau đó lại rướn cổ lên thì thầm với Quý Sâm, "Cậu điên rồi hả?"
Thính lực của Lý Trạch Thừa rất tốt, nói cách khác, hiện tại hắn có kích động muốn ném Thạch Lương từ tầng 20 xuống, "Đúng, cùng tôi, không cùng cậu."
Câu nói này hết sức kỳ quái, mà Thạch Lương không kịp nghĩ, ánh mắt Lý Trạch Thừa lạnh lùng đến khiếp người, cậu ta chạy đi như thể bàn chân bôi dầu, "Ha... Ha ha... Lý Trạch Thừa à, chào cậu chào cậu, tớ cũng đến xem phim, tớ đi ha! Gặp lại sau!"
Quý Sâm hoàn toàn không chú ý bọn họ nói cái gì, cậu thấy thang máy sắp mở cửa, trong đầu toàn gào thét tuyệt vọng lại sung sướng, một bóng người không rõ mặt nhấp nhô trên người cậu.
Cửa thang máy mở, Quý Sâm máy móc mà đi vào quay người, bỏ lỡ ánh mắt nham hiểm của Lý Trạch Thừa.
Hai người mang tâm sự riêng đi về, phim anh hùng ba tiếng từ sáu giờ đến mười giờ, cuối cùng mình hoàn lại hồn vía lên mây, lòng Quý Sâm rất hổ thẹn.
"Xin lỗi nha, hôm nay trễ nải lâu như vậy, chiếm nhiều thời gian học tập của cậu phải không?" Cậu vừa ngồi lên xe đã thắt chặt dây an toàn, nói với Lý Trạch Thừa.
"Không sao, học tập rất dễ dàng." Lý Trạch Thừa đẩy đẩy kính mắt.
Quý Sâm nghẹn lời, không biết có phải là ảo giác không, cậu thấy Lý Trạch Thừa giống như rất đắc ý.
"Phim hay không?" Lý Trạch Thừa liếc mắt, ngữ khí ôn nhu.
"Hay..." Cậu thì đẹp mắt. Quý Sâm thì thầm, hoảng loạn quay mặt về cửa sổ, làm bộ ngắm phong cảnh.
"Cậu đang ở đâu?"
"Tôi không dám về nhà, hai ngày nay ngủ ở trong cửa hàng của bạn." Sống quá vất vưởng, Quý Sâm ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Lý Trạch Thừa nghe nói vậy thì hơi nhướng mày, "Trong cửa hàng làm sao ở được?"
"Thì, cạnh nhà bếp có giường gấp, rất tốt."
"Chỗ đó vừa bẩn vừa loạn, đừng ở."
Quý Sâm cảm thấy nắm đấm hơi ngứa, "Làm ô uế đôi mắt Lý đại thiếu gia, thực sự là có lỗi quá."
"Tôi không phải có ý đó, cậu tới chỗ tôi ở, ngày mai trực tiếp về ký túc xá." Lý Trạch Thừa ung dung thong thả.
Khinh thường của Quý Sâm lật tới một nửa nghẹn lại, tiến triển nhanh như vậy hả?
"Không... Không cần, không làm phiền cậu."
"Tôi không ở với cha mẹ, trong nhà chỉ có một mình tôi, được không?" Là câu nghi vấn, ngữ khí lại không cho phép từ chối.
Ngoài xe đèn đường lúc có lúc không, ngũ quan Lý Trạch lúc sáng lúc tối, Quý Sâm đột nhiên thấy mũi chua chua.
Trong bóng tối không có chút hi vọng nào, Quý Sâm dường như đã thấy ánh sáng.
"Ừm... Cảm ơn cậu."