Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - Bùi Ninh - Diệp Tây Thành


Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Ngồi tàu cao tốc mất 5 tiếng, Bùi Ninh mất hơn một tiếng đồng hồ để chỉnh lại tâm tình lộn xộn của mình, Trang Hàm chính là dây thần kinh mỏng manh và nhạy cảm nhất của cô, không thể động vào.
Cô đã từng nghĩ qua rồi cứ để nó qua đi, nhưng cô vẫn xem thường những tổn thương mà nó đem lại, vẫn đau như trước.
Tâm tình ổn định lại đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau, cô lấy điện thoại ra bắt đầu làm việc.
Lúc đến Bắc Kinh, Diệp Tây Thành sắp xếp tài xế đến đón cô nhưng cô không lên, gọi taxi.
Vừa mới ngồi lên xe thì chuông điện thoại vang lên, cô còn tưởng là Diệp Tây Thành gọi điện thoại đến, hóa ra là dì Diệp, giọng bà lộ rõ vẻ nôn nóng: "Ninh à, con với Tây Thành sớm đã đến Thượng Hải rồi chứ? Tình hình Hàm Hàm thế nào rồi? Dì gọi điện thoại cho Tây Thành nhưng không được, đường dây vẫn luôn bận."
Bùi Ninh dừng hai giây, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Dì à, con đến Bắc Kinh rồi, Tây Thành nói bên kia có anh ấy, để con về bên này giúp đỡ."
Bà Diệp nhất thời không lên tiếng, trong phòng bệnh rất ồn ào, mấy chục giây sau bà mới nói chuyện lại với Bùi Ninh, giọng nói rõ ràng nhẹ nhõm hơn: "Tưởng Vân Triệu vừa gọi điện thoại đến, nói Trang Hàm đã ra khỏi phòng cấp cứu, phẫu thuật rất thành công."
Lúc này mới để ý: "Con bây giờ đang ở Bắc Kinh đúng không?"
Bùi Ninh: "Dạ, vừa mới ra khỏi ga phía Nam.

Dì à, dì đang ở bệnh viện sao?"
Bà Diệp: "Ừ, dì và chú Diệp của con đều ở đây.

Chú Trang và dì Trang đều nằm trên giường bệnh, có điều bây giờ đã ổn định rồi."
Bùi Ninh không trả lời ngay lập tức, ngón tay lục túi xách, chung quy cô cũng không còn là cô gái 20 tuổi không rõ việc đời, sau đó vẫn quyết định: "Dì à, chú Trang ở bệnh viện nào vậy, giờ con qua đó ạ."
Bà Diệp nói tên bệnh viện sau đó cúp máy.
Diệp Đổng hỏi: "Ninh Ninh không ở cùng Tây Thành?"
Bà Diệp vừa vui vẻ lại tự hào: "Không, Ninh Ninh nói Thượng Hải bên kia đã có Tây Thành, con bé liền đến bên này xem có gì cần giúp đỡ không."
Bà Trang rất xin lỗi: "Hôm nay làm phiền một nhà các người rồi, may mắn là có mọi người, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao nữa."
Nói rồi lại lau nước mắt.
Bà Diệp vỗ vào chăn: "Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, bớt nói hai câu, với quan hệ hai nhà chúng ta, bà nói như vậy thì xem như người ngoài rồi."
Giọng bà Trang vẫn còn yếu ớt: "Tôi không mệt, bây giờ tôi vẫn còn ổn." Nói đến Bùi Ninh: "Ninh Ninh lúc nữa sẽ đến đây sao?"
Bà Diệp gật đầu: "Muốn đến thăm bà."
Bà Trang cười: "Đứa bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện, lúc Hàm Hàm đưa con bé đến nhà chúng tôi chơi, lúc tôi chuẩn bị đồ ăn cho chúng, con bé liền hỏi tôi, dì à, có gì cần con giúp không, nhìn mà thương, ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn nhiều với Hàm Hàm nhà tôi."
Bà Diệp có qua có lại khen Trang Hàm mấy câu: "Hàm Hàm nhà bà cũng chu đáo và hiểu chuyện." Lại chọn ra mấy lời dễ nghe khen ngợi.
Trang Đổng cũng nằm ở phòng bệnh này, thuốc gây mê cho cuộc phẫu thuật cũng đã hết, cả người cũng đã hồi phục được chút.
Sóng gió mấy năm qua ở trên thương trường dù có khăn như nào cũng có thể vượt qua, nhưng không đánh lại được tin con gái bị tai nạn qua điện thoại.
Giây phút đó cảm thấy bản thân mình thật bất lực và nhỏ bé.
Mấy người đang nói chuyện thì Bùi Ninh đến, cô đã thu lại mọi cảm xúc trên mặt của mình nên biểu cảm vẫn giống như bình thường không có gì, trên tay ôm một bó hoa hồng lớn, tươi đẹp và vô cùng thơm.
Chào hỏi xong, Bùi Ninh để bó hoa hồng lên tủ giường bên kia của bệnh bà Trang.
Đi thăm bệnh người lớn và các bệnh nhân rất ít người mua hoa hồng, nhưng bà Trang rất thích, "Đứa nhỏ này, còn nhớ dì thích hoa hồng này sao?" Đây là hoa hồng nhập khẩu, giá cả rất đắt.
Bùi Ninh cười: "Nhớ ạ, khi đó vẫn luôn ở bên xem dì cắm hoa."
Bà Trang lại nhìn hoa: "Phải tìm mấy tiệm hoa mới thu được nhiều hoa như này?"
Bùi Ninh cười, không tiếp lời, chỉ nói: "Chín mươi chín đóa hoa hồng, chúc dì và chú Trang tình cảm mãi như tuổi 20, ngọt ngào hạnh phúc.

Hy vọng dì và chú Trang sớm khỏi bệnh."

Khóa mắt và lông mày của bà Trang đều tràn ngập ý cười, "Đứa nhỏ này."
Chủ tịch Trang cũng cười: "Đứa nhỏ này, tặng 99 đóa hoa hồng, sau này mấy ngày lễ chú chỉ tặng một hai đóa thì thật có lỗi."
Không khí trong phòng bệnh rất thoải mái, thỉnh thoảng lại có tiếng cười.
Hôm nay Bùi Ninh đã cho bà Diệp và chủ tịch Diệp đủ mặt mũi, trong lòng bọn họ đều biết rõ, mừng đến không ngậm được miệng.
Bà Diệp để ý trên ngón áp út của Bùi Ninh không có chiếc nhẫn nào, trước đó Tây Thành có nhắc qua với bà lần này về quê Bùi Ninh là để cầu hôn, xem ra là không kịp.
Chủ tịch Diệp cảm giác Bùi Ninh không phải là đặc biệt quay về Bắc Kinh thăm nhà ông Trang, có lẽ là còn có việc gấp, ông giục Bùi Ninh: "Con về công ty làm việc đi, chú cùng dì của con ở đây là được rồi, người trẻ bọn con với mấy người chúng ta cũng không hợp nói chuyện."
Ông Diệp đã nói như vậy, chủ tịch Trang cũng giục cô trở về, "Một nhà đều đã đến đây rồi, chuyện công ty lại không thể không quản, con mau về đi."
Ông Diệp nói muốn dặn dò Bùi Ninh mấy chuyện ở công ty, cùng Bùi Ninh ra khỏi phòng bệnh, bà Diệp nói với bà Trang: "Tôi đi hỏi Ninh Ninh chút chuyện, lập tức quay lại." Cũng ra ngoài theo bọn họ.
"Có phải là nhà họ Thường bên kia có động tĩnh gì không?" Đến thang máy, ông Diệp đi thằng vào vấn đề.
Bùi Ninh gật đầu: "Diêu Hi cùng chủ tịch Diêu mấy ngày nay hẹn gặp Thường Liêm, còn nói về chuyện gì ai cũng không biết, con định tối nay hẹn Thường Liêm."
Chủ tich Diệp: "Con hẹn?"
Bùi Ninh: "Dạ, không biết Tây Thành khi nào mới quay lại Bắc Kinh, có một số việc không thể chậm trễ, tránh đêm dài lắm mộng, có thể giải quyết thì giải quyết trước."
Ông Diệp gật đầu, nhưng ở buổi xem mắt lần trước nhà họ Thường bị xúc phạm không ít, sẽ không dễ dàng cho bọn họ mặt mũi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thường Liêm chưa chắc đã đồng ý điều kiện mua của con."
Bùi Ninh: "Con có cách để hẹn găp." Cô báo cáo đơn giản, "Con định trao đổi lợi ích với Thường Liêm, để anh ta không còn xen vào cuộc tranh đấu của Hoa Ninh và Hi Hòa."
Diệp Đổng không nói nhiều, cũng không hỏi cô lấy lợi ích ở phương diện nào của công ty để trao đổi với Thường Liêm, về sau là cô cùng Tây Thành quản lý Hoa Ninh, phải học csach tự đứng vững.
Cuối cùng Diệp Đổng chỉ nói một câu: "Được rồi, cứ làm theo kế hoạch của con đi, có điều sau khi nhà họ Thường và ban hội đồng quản trị quyết định, con và Tây Thành có thể sống sót không?"
Bùi Ninh nói thật: "Trên đường ngồi tàu cao tốc trở về con đã suy nghĩ một đường, cũng đã nghĩ xong làm thế nào để đối phó với sự hài lòng của ban hội đồng quản trị."
Diệp Đổng: "Trong lòng con có tính toán là được." Hỏi cô: "Con về thế nào?"
Bùi Ninh: "Gọi xe ạ."
Diệp Đổng nghĩ tối nay cô còn phải đi gặp Thường Liêm: "Lát nữa con lấy xe của chú dùng đi."
Trong tiềm thức Bùi Ninh định từ chối, sau khi suy nghĩ lại, cô nói: "Dạ."
Diệp Đổng ấn thang máy cho cô: "Lần này hành trình của bọn con bị Trang Hàm làm xáo trộn rồi, bận xong chuyện này con về nhà nghỉ mấy ngày đi."
Đang nói bà Diệp vội vàng chạy tới: "Có phải là công ty có việc gấp gì không? Nếu không sao Tây Thành lại để một mình con trở về?" Bà không nghĩ đến chuyện cãi nhau của hai người.
Bùi Ninh không nói những chuyện không vui vẻ đã nháo với Diệp Tây Thành, gật đầu, "Hẹn bàn công chuyện ạ."
Bà Diệp tháo chiếc nhẫn kim cương mình đang đeo xuống: "Cái này là lần trước gì ở buổi đấu giá mua cho con, con nói không cần, quá cao cấp.

Dì đành tự mình đeo, vẫn là nên trả lại cho con.

Viên kim cương này rất hiếm, bên ngoài không thể mua được.

Nhẫn dì tự mình chuẩn bị, về sau con lại mua cho Tây Thành một chiếc, cưới thằng bé về nhà."
Bùi Ninh: "......" Sau đó cười.
Bình thường đi làm quả thực là không cần đeo nhẫn cao cấp như vậy, có điều tối nay có việc có thể đeo nó, cô nhận lấy, "Vậy con đeo nó trước, đợi tối nay xong việc con sẽ trả lại cho dì."
Bà Diệp ý ở ngoài lời: "Tiệc xã giao tối nay của con có phải rất quan trọng hay không? Trong xe vẫn còn ít trang sức nữa, để dì lấy cho con dùng."
Bùi Ninh cất chiếc nhẫn vào trong túi xách: "Không cần đâu ạ, tối nay con không đi dự tiệc, không cần dùng trang sức, trọng lượng của chiếc nhẫn này cũng đủ rồi ạ."
Cửa thang máy mở ra, Diệp Đổng ấn nút, "Mau chóng về đi, có gì thì hai người về nhà lại nói sau."
Lúc Bùi Ninh xuống lầu xe của Diệp Đổng đã chờ cô.
Ngồi xe của Diệp Đổng rất có cảm giác nghi thức, có người đặc biệt mở cửa cho cô.

Lúc nhỏ cô rất thích ngồi xe của chú Diệp, cảm giác rất bắt mắt.
Đến công ty, cô trực tiếp đi tìm trợ lý Vạn Đặc, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Diệp Tây Thành, hỏi trợ lý Vạn: "Nhà họ Thường bên kia, tổng giám đốc Diệp định dùng cách gì để trao đổi.

Tối nay tôi hẹn Thường Liêm, 6 giờ gặp mặt."
Trợ lý Vạn ngạc nhiên, cô ấy đã hẹn được Thường Liêm?
Lấy lợi ích gì để trao đổi, không phải trực tiếp hỏi Diệp Tây Thành là được sao?
Còn về phần Diệp Tây Thành định lấy thành ý gì để hợp tác với nhà họ Thường anh ta cũng không biết.
"Tôi gọi điện cho tổng giám đốc."
Điện thoại rất nhanh đã bắt máy, trợ lý Vạn cũng không vòng vo: "Tổng giám đốc, tối nay trợ lý Bùi đã hẹn Thường Liêm, Hoa Ninh chúng ta đã chuẩn bị cho bọn họ thành ý gì?"
Trái tim treo lơ lửng của Diệp Tây Thành rốt cuộc cũng rơi xuống, lúc trước anh gọi điện thoại cho cô, được mấy giây cô liền tắt, tin nhắn cũng không trả lời.
Sau đó ra hiệu cho trợ lý Vạn: "Đưa điện thoại cho Ninh Ninh, tôi nói với cô ấy."
Trợ lý Vạn liếc mắt nhìn Bùi NInh, hai chân cô bắt chéo, thản nhiên dựa vào ghế sofa lật mấy tờ tạp chí, căn bản không có ý định nhận điện thoại của Diệp Tây Thành.
Anh ta đấu tranh hai giây, nói với Diệp Tây Thành: "Trợ lý Bùi bây giờ rất bận, không có thời gian nhận điện thoại."
Diệp Tây Thành: "............."
Điện thoại là một mảng yên tĩnh.
Nội tâm trợ lý Vạn cũng là: "......"
Nếu như bây giờ có hai sự lựa chọn A.

Đắc tội bà chủ B.

Đắc tội ông chủ.
Kẻ ngốc cũng chọn đáp án B.
Diệp Tây Thành không làm khó trợ lý Vạn, nói: "Lấy dự án cơ sở hạ tầng ở Pháp."
5:50 phút tối, Bùi NInh và Thường Liêm đến phòng bao sớm hơn mười phút so với đã hẹn.
Sau khi bọn họ đến, tất cả nhân viên phục vụ đều rời đi.
Các phương tiện giải trí không được mở, ngay cả rượu vang đỏ cũng được thay thế bằng trà.
Đây là buổi gặp mặt chính thức của Thường Liêm và Bùi Ninh, lần trước ở tiệc rượu hai người cũng không chào nhau, có điều Thường Liêm vẫn nhìn thấy Bùi Ninh.
Anh ta không phủ nhận, người phụ nữ như Bùi Ninh, trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, chính là kiểu gặp mặt hiếm có khó tìm.

Đàn ông gặp phụ nữ, ánh mắt đầu tiên rất trực tiếp rất trần trụi.
Khuôn mặt, cơ thể, da dẻ.
Đối với vẻ đẹp bên trong người phụ nữ, những cái đó để sau rồi nói.
Bùi Ninh đáp ứng bề ngoài yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên của đàn ông đối với phụ nữ.
Mà bên trong cô cũng không thiếu.
Nếu không người như Tề Cận Châu cũng không hợp tác với cô ấy những sáu năm.
Khí chất khi đàm phán kinh doanh của cô cũng không thua gì đàn ông.

Sau khi nói chuyện qua, Thường Liêm rót trà cho Bùi Ninh, "Giao tình giữa cô và Phan Kình Triết thân như vậy?" Có một số lời cung không cần vòng vo, anh ta cũng không ngại hỏi trực tiếp.
Bùi Ninh nhận tách trà, "Cảm ơn." Sau đó nói: "Tôi là mẹ nuôi con cậu ấy."
Một câu đơn giản, quan hệ thân thiết.
Thường Liêm: "Chả trách." Nếu như tối nay không phải là nhờ Phan Kình Triết, anh ta nhất định sẽ không cho Bùi Ninh mặt mũi đến cuộc hẹn, không ngờ là Phan Kình Triết chủ động đến công ty tìm anh ta.
Nếu như anh ta không cho Phan Kình Triết mặt mũi, chính là đắc tội nhà họ Phan.
Nhưng nếu như đến cuộc hẹn, anh ta sẽ không nuốt trôi cục tức đó.
Đâm lao phải theo lao.
Sau khi cân nhắc anh ta vẫn đến.
Thường Liêm cũng tự rót trà cho chính mình: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay Diệp Tây Thành sẽ đến bàn chuyện với tôi."
Bùi Ninh cười như không cười: "Để bày tỏ, vị lãnh đạo như tôi đây đã tới."
Thường Liêm cười, tầm mắt liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Bùi Ninh nhấp một ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề: "Vậy tôi sẽ không làm mất thời gian của giám đốc Thường, có một số lời nên nói trực tiếp."
Thường Liêm cười nhạt: "Rửa tai lắng nghe."
Bùi Ninh: "Diêu Đổng cho anh điều kiện gì, tôi ra gấp đôi."
Ánh mắt Thường Liêm rất bình tĩnh, tựa như những lợi ích này không có chút hứng thứ nào với anh ta, "Cô tự tin như vậy sao, tự tin tôi sẽ hợp tác với co? Tôi tới cuộc hẹn này không đại biểu cho việc tôi đồng ý hợp tác, có phải không? Lấy ví dụ như buổi xem mắt, nam nữ ngồi ăn cơm cùng nhau nhưng không đại biểu cho điều gì hết."
Bùi Ning gật đầu: "Điều này đúng, buổi xem mắt cơm cũng ăn rồi, tôi không nhất định nhìn trúng anh."
Thường Liêm: "...." Cười, "Như này là không cho mặt mũi?"
Nói đến mặt mũi, Bùi Ninh nói chuyện ngoài lề: "Tôi chủ động đến tìm anh, không phải là đem mặt mũi của mình giẫm dưới lòng bàn chân rồi sao? Dù sao thì tôi với anh cũng không có thù oán, đúng chứ?" Cô nửa đùa nửa thật.
Chuyện xem mắt của Diệp Tây Thành nên dừng lại ở đây.
Bùi NInh nói chuyện chính: "Nói thật, tôi có rất nhiều cách để giải quyết cuộc khủng hoảng này của Hoa Ninh, ví dụ tôi đến tìm Phan Kình Triết và La Khang chặn đường nhà họ Thường các anh.

Lại ví dụ tôi đi tìm ông chủ cũ kiêm bạn tốt Tề Cận Châu cắt bỏ cửa ngõ tài chính của nhà họ Thường các anh.

Từ trước đến nay tôi chưa từng mở miệng thỉnh cầu bọn họ điều gì, lần này tôi thỉnh cầu giúp đỡ, bọn họ làm sao lại không cho tôi mặt mũi chứ.

Nhưng tôi không làm vậy, người làm kinh doanh ấy à, cần chú ý đến tín ngưỡng làm kinh doanh, chúng ta không thể sống mà không có tiền đúng chứ? Nếu như thực sự sẽ rách mặt nhau, hai bên sẽ cùng thiệt hại, cuối cùng chính những đối thủ kinh doanh của chúng ta lại ngư ông đắc lợi.

Chúng ta không thể coi thường lợi ích lâu dài của công ty để đặt cược vào một ý nghĩ bất chợt.

Biến chiến tranh thành tơ lụa*, hợp tác hòa bình không phải tốt hơn sao?"
(Biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp.

Chỉ thời xưa khi chiến tranh thường hay dùng tơ lụa quý là thứ vũ khí để hai nước dâng tặng nhau.)
Mấy lời này chính là ba phần mềm mỏng, bảy phần cứng rắn.
Có cương có nhu.
Với lòng tốt và sự nghiêm túc điển hình, Thường Liêm vòng vo: "Trợ lý Bùi lấy thành ý gì để hợp tác đây?"
Bùi Ninh: "Dự án cơ sở hạ tầng bên Pháp, để cho nhà họ Thường các anh."
Thường Liêm đút một điếu thuốc vào miệng, tay chạm vào bật lửa hơi ngừng lại, anh ta lại bỏ điếu thuốc trong miệng xuống: "Phân chia với Hoa Ninh các người như nào?"
Bùi Ninh: "Đã nói rồi, để cho các anh, Hoa Ninh chúng tôi không tham gia."
Thường Liêm vô thức đẩy điếu thuốc lá, dự án này cuối cùng có thể kiếm được bao nhiêu thật ra trong lòng mọi người đều có tính toán, anh ta trực tiếp nói: "Vì đối phó với Hi Hòa, giá cả Diệp Tây Thành bỏ ra lớn như vậy? Các giám đốc khác của Hoa Ninh các người có đồng ý không?"
Bùi Ninh: "Đây là bận tâm của tôi cùng Diệp Tây Thành."
Thường Liêm cười, châm thuốc.
Diêu Đổng quả thực có tìm anh ta, là tối qua.


Diêu Đổng đưa ra điều kiện rất hấp dẫn, Diêu Đổng giảm giá cho anh ta cổ phần ban đầu của Doanh nghiệp Hi Hòa.
Anh ta vẫn còn đang do dự, hợp tác với Diêu Đổng rất mạo hiểm, cuối cùng Hi Hòa phát triển thành cái dạng gì rất khó nói.
Lại nói, nếu như hợp tác với Diêu Đổng, ý tứ là đắc tội với Diệp Tây Thành, nếu như đắc tội với Diệp Tây Thành, căn bản là đắc tội toàn bộ nhà họ Diệp.
Nhưng cứ nghĩ đến việc anh ta làm bố mình xấu hổ như vậy, chuyện ở buổi xem mắt Diệp Tây Thành trực tiếp vả một cái vào mặt nhà họ Thường, anh ta lại cảm thấy đừng bận tâm đến quan hệ nhà họ Diệp.
Khi anh ta đang chần chừ, Phan Kình Triết thay Bùi Ninh đến hẹn anh ta.
Nếu như anh ta từ chối hợp tác với Bùi Ninh, vô tình đắc tội không ít người.
Nhưng lợi ích Bùi Ninh trao đổi với nhà họ Thường anh ta, đủ để khiến người khác động lòng.
Đánh rắn đánh giập đầu, cô đã đánh đúng chỗ.
Thường Liêm hút thuốc, vẫn đang suy nghĩ kĩ càng.
Bùi Ninh hai chân bắt chéo tự nhiên, tựa vào sofa như không có gì chầm chậm uống trà.
Ai cũng không lên tiếng.
Thường Liêm ném điếu thuốc mới hút được ba hơi vào gạt tàn, "Ngộ nhỡ lúc đó Hoa Ninh các người không bỏ dự án bên Pháp đó thì làm sao?"
Bùi Ninh: "Sẽ không." Lại nói: "Cho dù không bỏ thì Hoa Ninh cũng sẽ cho nhà họ Thường các anh dự án có giá trị tương đương, đến lúc đó những điều này sẽ được ghi rõ trong hợp đồng."
Thường Liêm không giữ kẽ nữa, sảng khoái nâng cốc nước lên, "Vậy thì hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Bùi Ninh từ túi xách lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị trước đó, "Giám đốc Thường xem đi, nếu như không có vấn đề gì chúng ta sẽ kí."
Thường Liêm cười nhạt: "Trợ lý Bùi đây là không cho tôi thời gian nuốt lời sao?"
Bùi Ninh: "Là tôi không cho mình thời gian nuốt lời."
Sắc mặt Thường Liêm biến đổi, không lên tiếng, cười.
Anh ta xem lại hợp đồng một lần nữa, điều khoản rất đơn giản, không có vấn đề gì, tuy nhiên đối việc phá vỡ hợp đồng có một điều khoản rất khắc nghiệt, nếu như là đơn phương phá vỡ hợp đồng, những thiệt hại cần thanh lý và bồi thường sẽ là một số tiền rất lớn.
Thật ra các điều kiện trong hợp đồng đều có lợi cho nhà họ Thường, Thường Liêm vẫn gọi điện thoại cho luật sư, để luật sư qua đây ngay lập tức,
Thời gian chờ luật sư, hai người câu được câu không nói chuyện.
Thường Liêm bất giác nhìn chiếc nhẫn trên tay Bùi Ninh, "Khi nào mời chúng tôi uống rượu mừng?"
Bùi Ninh cười: "Mời anh uống, anh nuốt không trôi."
Thường Liêm "haha" hai tiếng, anh ta đột nhiên cảm thấy Bùi Ninh là một người phụ nữ rất thú vị, "Cô ăn ngay nói thật thật đấy." Anh ta cầm ly rượu chạm vào.

"Vậy chúc hai người hạnh phúc trước vậy."
"Cảm ơn." Lần này Bùi Ninh rất nghiêm túc uống trà.
Liên quan đến buổi xem mắt, liên quan đến bố Thường và Thường Hâm, về sau, hai người một chữ cũng không nhắc đến.
Ký xong hợp đồng đã 9 rưỡi.
Từ hội sở đi ra, hai người mỗi người lên một xe rời đi.
Luật sư lại nhìn hợp đồng một lần nữa, "Lần này Diệp Tây Thành đã bỏ vốn ban đầu, chủ tịch Diêu so với Diệp Tây Thành vẫn là thiếu quyết đoán hơn."
Thường Liêm "ừ" một tiếng, nếu như đêm qua chủ tịch Diêu chịu nhượng bộ giá thêm, hoặc là cho thêm chút lợi ích, có lẽ anh ta đã đồng ý kí hợp đồng, cũng sẽ không có chuyện với Bùi Ninh hôm nay.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ gặp nhau ngắn ngủi, anh ta đại khái đã đoán được phong cách hành sự của Bùi Ninh, quả là người cùng một nhà với Diệp Tây Thành, quả quyết như nhau, không cho đối thủ một đường lui, cho dù là mình mất tám trăm*.
(Cho dù mình mất tám trăm: Câu đầy đủ là 杀敌一千自损八百下: giết một nghìn kẻ thù, tự diệt tám trăm: nghĩa là khi đánh giặc mình giết được 1000 kẻ thù thì quân mình cũng thiệt hại 800 người, thiệt hại hai bên không kém nhau.)
Người phụ nữ này có một sức hấp dẫn khác biệt.
...
Sau khi lên xe Bùi Ninh liền báo cáo tình hình cho chủ tịch Diệp, sau đó lại gọi điện thoại cho trợ lý Vạn nói ngắn gọn tình hình ngày hôm nay, còn về Diệp Tây Thành, cô không để ý.
Về đến nhà, Bùi Ninh đi tắm, từ phòng tắm đi ra liền thất thần, ngẩn ngơ, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Sau khi tắm xong, cô cầm theo cái gối và bộ đồ ngủ của Diệp Tây Thành xuống phòng ngủ dưới lầu, trực tiếp ném lên giường, đi được vài bước, vẫn chưa hết bực, cô quay lại cầm bộ đồ ngủ gấp lại vứt loạn dưới sàn nhà.
Quay về phòng ngủ chính, cô khóa trái cửa từ bên trong.
Lời của dịch giả: Ôi ta nói đoạn chị Ninh nói chuyện chặn họng Thường Liêm nó ngầu đét luôn mọi người ơi, phải cố gắng học hành chăm chỉ để được phần nào của chị thôi ạ:)))).

Ta nói anh Thành mà không giữ chị hẳn hoi hở ra là mất như chơi luôn nhé lúc đó thì dzừa lòng lắm luôn ạ =))))).


Nhấn Mở Bình Luận