Sau khi Tiết Ý Nồng trở lại, thấy cặp mắt của Từ Sơ Đồng đỏ hoe, như đã khóc thì vội hỏi: "Sao vậy, ai ức hiếp nương nương?" Tiết Ý Nồng không ngại vượt qua Tồn Tích mà bước đến đứng trước mặt Từ Sơ Đồng, nhất thời hoảng loạn không biết đặt tay ở đâu cho phải. "Nương nương bị làm sao vậy? Tiết Khinh Cầu ức hiếp nương nương sao? Trẫm thay nương nương đâm thủng xương sườn của hắn, nương nương đừng khổ sở a. Được rồi, bất kể phát sinh chuyện gì, trẫm cũng sẽ đứng về phía người, đừng khóc nữa a. Tồn Tích, ngươi làm cho nương nương nhà ngươi đừng khóc nữa, trẫm... Trẫm không biết an ủi người a!"
Tồn Tích còn chưa kịp đáp lời, Từ Sơ Đồng bị dáng vẻ vụng về của nàng chọc cho cười, cũng không còn để ý lúc nãy đau lòng như thế nào, lấy khăn tay lau lau nước mắt.
Tiết Ý Nồng không giải thích được, "Làm sao vậy? Tại sao cười." Dáng vẻ ngờ nghệch của nàng, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, làm cho Tồn Tích cũng cười theo, các nàng ấy cười vui vẻ, nàng lại càng không biết nguyên do.
Từ Sơ Đồng hỏi nàng, "Mới vừa rồi Hoàng thượng nói bất kể ai ức hiếp thần thiếp, Hoàng thượng cũng sẽ đứng về phía thần thiếp đúng không?"
"Tất nhiên."
"Vậy nếu người đó là Thái hậu, Hoàng thượng sẽ làm sao?" Trong mắt nàng nàng lộ ra vẻ gian xảo. Tiết Ý Nồng biết là nàng ấy trêu mình.
"Còn phải làm sao nữa, chỉ đành đắc tội với Thái hậu thôi." Nàng còn làm ra vẻ bất đắc dĩ nhúng vai, lại chọc cho Từ Sơ Đồng cười to, trêu đùa Hoàng thượng thật sự thú vị nha. "Nương nương đừng khóc a?" Tiết Ý Nồng lấy khăn tay ra lau cho Từ Sơ Đồng, "Không khóc mới đẹp! Khóc rồi hết đẹp, có phải không a?"
Chiếc khăn tay hình con thỏ nhỏ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Từ Sơ Đồng. Từ Sơ Đồng chụp lấy, nhìn một lần, nháy mắt, mím môi, mắt chớp chớp, nhìn thẳng Tiết Ý Nồng. Tiết Ý Nồng vội vàng nhìn nơi khác, ngượng ngùng! Từ Sơ Đồng cầm khăn tay trong tay lắc lư, "Đây là của Hoàng thượng sao? Hoàng thượng thích thỏ?"
"Ai lại thích thỏ, đây là của người nào a, ai lại thêu cho trẫm con thỏ ấu trĩ như vậy, tuyệt đối không thích!"
Vẻ mặt Lạc Nhạn ảm đạm, Hoàng thượng có cần thiết phải nói như vậy không? Nàng không thèm để ý đến Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng nữa, tức giận, giậm chân rời đi.
Từ Sơ Đồng liền hiểu, "Thì ra là Lạc Nhạn cô nương tặng cho hoàng thượng."
"Bất quá, trẫm chỉ nói đùa một chút, vậy mà nàng ấy cũng giận. Quên đi, rảnh rỗi trẫm sẽ đi hống nàng ấy. Chuyện nhỏ nhặt vậy cũng để để bụng, có gì đâu mà đau lòng a." Nàng thừa dịp Từ Sơ Đồng không chú ý, đưa tay giật lại chiếc khăn, nhét vào trong tay áo, chẳng qua là động tác của nàng quá mạnh làm đồ vật trong ống tay áo rơi ra.
Từ Sơ Đồng kịp liếc nhìn, món đồ có chút quen mắt, vội vàng khom người xuống nhặt. Tiết Ý Nồng thấy không thích hợp, cũng muốn đoạt lấy, rốt cuộc bị Từ Sơ Đồng đoạt trước. Từ Sơ Đồng nhìn thấy là quyển sách nhỏ mình vẽ, nghiêm nghị hỏi Tiết Ý Nồng: "Hoàng thượng đây là cái gì nha?"
Tiết Ý Nồng quýnh lên. Đây không phải là tự tay nương nương vẽ đó sao, còn hỏi ta làm gì, cũng đừng giả vờ như vậy a! Từ Sơ Đồng mỉm cười nhìn chằm chằm Tiết Ý Nồng, Tiết Ý Nồng nhanh chóng quay mặt giả bộ không biết, nếu Hoàng thượng đã ngại ngùng, nàng cũng nên biết mà thu liễm, quay lại hỏi chuyện chiếc khăn tay.
"Hoàng thượng thích thỏ?"
'Không thích, trẫm thích lão hổ."
"Thì ra là thích lão hổ nha! Cũng được, đồ vật mà thanh tú quá, mang cũng không xứng, không bằng vậy đi, ngày mai thần thiếp rảnh rỗi, sẽ thêu cho Hoàng thượng một cái, trời nóng như vậy, có thể làm cây quạt mang theo, còn muốn đơn giản một chút, thì thêu hầu bao..."
Nàng ấy cứ nói từng chuyện một cách rất tinh tế. Tiết Ý Nồng không nói gì, trong lòng bắt đầu hâm mộ Tiết Khinh Y, mặc dù người đã chết, nhưng cũng đã sống cùng nàng ấy ba năm, đáng tiếc mình lại là một nữ tử, nếu không được chăm sóc như vậy, dù chỉ ba ngày nàng cũng vui vẻ.
Giả cũng được, thật cũng được, có cái gì quan trọng đâu, vui vẻ là được rồi.
Tiết Ý Nồng nhoẻn miệng cười, "Vậy làm phiền nương nương rồi." Có người nhớ đến mình, làm cho mình cái này cái kia, trong lòng làm sao có thể không vui cho được! Nói đến chỗ này, mới nhớ đến một chuyện, dứt khoát muốn nói với Từ Sơ Đồng. "Tang kỳ của hoàng huynh đã qua, các vị phiên vương phải trở về đất phong, bọn họ từ xa đến kinh thành, ý của trẫm là muốn nhờ nương nương thay trẫm chuẩn bị một ít lễ vật đưa cho gia quyến của bọn hắn sao cho thỏa đáng."
"Việc này rất dễ dàng, thần thiếp vì Hoàng thượng ra sức."
Tiết Ý Nồng cười nói: "Chờ chuyện đó kết thúc, trẫm phải cảm tạ nương nương."
"Thần thiếp chờ hậu ái của hoàng thượng."
Bầu không khí giữa hai người tương đối thoải mái, Tiết Ý Nồng hỏi: "Cung Kính Vương đã đến, hai ngươi nói xong chuyện của mình chưa?"
"Sao vậy, Hoàng thượng rất quan tâm chúng tôi đã nói gì ha?"
"Mới không thèm để ý! Trẫm chẳng qua là hâm mộ hai người, hai người còn quan tâm lẫn nhau, trẫm sao không hâm mộ cho được. Mặc dù cách xa ngàn dặm, hắn có nương nương nhớ đến, Cung Kính Vương Nhất định rất hạnh phúc."
Từ Sơ Đồng cho rằng Tiết Ý Nồng đang thăm dò mình, nhưng vẻ mặt của nàng ấy lại đầy sự hâm mộ, khiến cho nàng nghi ngờ suy đoán của chính mình.
"Hoàng thượng sao không có người nhớ đến a, có rất nhiều người nhớ Hoàng thượng."
"Nhiều sao, ai sẽ nhớ trẫm?"
"Thái hậu, Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng hậu, thiên hạ bá tánh, tất cả mọi người,.... Còn có thần thiếp." Giọng nói của nàng đột nhiên hạ thấp vừa đủ để cho Tiết Ý Nồng nghe.
Tiết Ý Nồng ngạc nhiên nói: "Nương nương cũng nhớ trẫm sao? Trẫm nghe nương nương nói như vậy, cảm thấy rất vui vẻ. Nương nương, người có người thích phải không, trẫm nhìn ra được, người thích Đại hoàng tử sao? Nếu như vậy, trẫm có thể giúp một tay, trẫm nghĩ nếu người có thể khuyên hắn thì tốt quá, tài tử giai nhân."
Từ Sơ Đồng không biết ý định của Tiết Ý Nồng, đây là muốn đuổi nàng đi sao? Hay là mượn cớ để cho nàng rời đi, "Thần thiếp sao mà thích Đại hoàng tử chứ?"
"Nương nương không thích? Thật là kỳ lạ. Đại hoàng tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, không nữ hài tử nào mà không thích đi!" Giàu sang, quyền quý, soái ca như vậy mà nương nương cũng không thuận mắt, nương nương à, ánh mắt của người thật là cao a.
"Hoàng thượng cũng nói, là nữ hài tử sẽ thích, thần thiếp đã sớm không còn là nữ hài tử."
Tiết Ý Nồng cười nói: "Nương nương không phải là nữ hài tử, chẳng lẽ là nam hài tử sao."
"Hoàng thượng đây là bỡn cợt thần thiếp, thần thiếp đâu có dáng dấp cao lớn lực lượng như vậy a, sao mà có thể hiểu lầm thần thiếp là nam hài tử a?"
"Không có."
Hai người im lặng một chút. Chợt Tiết Ý Nồng ung dung hỏi: "Vậy nương nương thích người như thế nào, trẫm có thể vì nương nương tìm kiếm?"
"Đối với thần thiếp tốt, không ngại thần thiếp đã từng cùng một chỗ với người khác."
"Cái này không gì khó, có cái gì phải ghét bỏ a, nương nương xinh đẹp động lòng người như vậy, chắc hẳn khắp thiên hạ, nam nhân nào cũng nguyện ý quỳ dưới váy của nương nương." Tiết Ý Nồng nói năng hùng hồn, bởi vì trong mắt nàng, cho dù Từ Sơ Đồng hai hay mười lần gả, cũng là nóng bỏng phỏng tay. Quả phụ thì sao chứ, ở hiện đại ngày càng có nhiều cuộc ly hôn, còn có cái gì nghiêm trọng hơn chuyện đó. Tiết Ý Nồng đang miên man suy nghĩ.
"Vậy sao?" Lúc Từ Sơ Đồng nhìn Tiết Ý Nồng thấy trong mắt nàng ấy trong suốt lấp lánh.
"Tất nhiên."
"Vậy giống như Hoàng thượng liền tốt."
Tiết Ý Nồng: "...Haha, nương nương thật biết nói giỡn, trẫm như vậy. Há chẳng phải trẫm rất có phúc a. Được làm hình tượng trong lòng của nương nương, người trong thiên hạ mà biết được chắc ganh tị với trẫm đến chết...haha.." Tiết Ý Nồng khóe miệng rung rung, nương nương ngài chớ có nói giỡn được không, người ta là nữ tử nha, ngài lấy làm ví dụ như vậy, chịu không nổi nha.
Từ Sơ Đồng biết Tiết Ý Nồng không muốn nói tiếp chuyện này nên thôi. Tìm đại một lý do, vội vàng thoái lui.
Nhưng trên đoạn đường trở lại phòng mình, nàng im lặng, mặt lạnh lùng. Tồn Tích đi cùng nàng, cũng không dám nói lời nào, cho đến khi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Từ Sơ Đồng mới mềm nhũn ngã trên ghế quý phi, Tồn Tích đưa trái cây ướp lạnh qua đút nàng ăn, một mặt hỏi: "Nương nương, vừa rồi thật nguy hiểm."
"Đúng vậy!" Từ Sơ Đồng suy nghĩ xuất thần, nàng đã nói rõ ràng như vậy, nếu Tiết Ý Nồng không phải là người ngu ngốc, nên biết ý tứ của nàng. Cchẳng qua là lúc nãy nhìn vào mắt nàng ấy, nàng hiểu, người ta căn bản là không có hứng thú với nàng.
"Hoàng thượng muốn đem ngài thưởng cho Đại hoàng tử. Nếu bá quan văn võ tiếp tục gây áp lực, Hoàng thượng thuận nước đẩy thuyền, nương nương, chúng ta muốn lưu lại, chỉ sợ cũng rất khó khăn, nhất định phải đi trước mọi người, hạ thủ đối với Hoàng thượng."
"Đúng vậy." Phải bỏ chút công sức, để đẩy nhanh tiến độ, bắt lấy Tiết Ý Nồng mới được, nàng phải làm bằng mọi giá. Da mặt, tự ái, toàn bộ không cần, ai kêu nàng còn muốn bám vào gốc đại thụ này.
Chuyện Từ Sơ Đồng ngủ lại, Tiết Ý Nồng đã nhiều lần ra lệnh, nếu ai nói ra, sẽ để cho đầu người đó di dân xuống đất, vì vậy toàn bộ cung nhân đều ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng.
Chẳng qua là bọn họ không nói, không có nghĩa là các cơ sở ngầm trong Cẩm Tú Cung không biết. Mặc dù tin tức này được bịt kín, nhưng vẫn rò rỉ đến tai một số người.
Cao quý tần là một trong số đó, sau khi biết tin, cười lạnh một tiếng. Lúc ấy không nói gì, chẳng qua là mấy ngày sau, phụ thân của nàng ấy được ân chuẩn vào cung thăm nàng ấy.
Cao Thụy đến thăm, Cao quý tần mừng rỡ khôn xiết. "Phụ thân." Nàng thấy hắn liền bái lạy, Cao Thụy nào dám để nàng làm vậy.
"Quân thần khác biệt, quý tần trăm triệu lần không nên làm vậy." Vừa nói, vừa hành lễ với nữ nhi của mình, hai người phân chủ khách ngồi xuống.
Cao quý tần nói: "Phụ thân lần này sao tiến cung, là Hoàng thượng cho phép sao?"
Cao Thụy gật đầu, "Hoàng thượng nói vi thần tuổi tác đã cao, một bức tường ngăn cách tình thân. Nói là nếu có thể thì nên thường xuyên vào cung thăm ngài. Không chỉ đối với thần như vậy, mà đối với gia quyến của tất cả phi tần có ở kinh thành, chỉ cần muốn gặp, thì bẩm báo là có thể đến thăm. Đây chính là hoàng ân cuồn cuộn."
"Đúng vậy, phụ thân.. nữ nhi đã lâu không gặp ngài, ngài vẫn khỏe chứ, trong triều thế nào, không có người làm khó ngài đi!"
"Không có, đều tốt. Thần mong đợi, nương nương ngài cũng tốt. Chẳng qua là tiên hoàng mới vừa băng hà, Hoàng thượng cũng không màn luân thường, thân cận với Từ quý phi, làm chư vị đại thần bất mãn, thần đã khải tấu lên Hoàng thượng, liên quan tới lễ nghi phép tắc..." Cao Thụy nói đến chỗ này, không kiềm được cơn giận trong lòng, mặt bỗng nhiên biến sắc, vỗ bàn.
"Vậy Hoàng thượng nói sao? Hắn chẳng lẽ không bỏ được ả hồ ly chín đuôi đó."
"Không có, Hoàng thượng nói đã hồi bẩm Thái hậu, trong vòng một tháng nhất định sẽ có câu trả lời, mọi người cũng đang mong chờ."
"Phải không? Xem ra hắn thông minh, bất quá phụ thân có thể không biết, mấy ngày trước..." Cao quý tần thấp giọng, đem chuyện nàng biết nói ra, "Phụ thân, ngài nói hắn có phải muốn gạo nấu thành cơm, đến lúc đó các ngươi muốn đuổi Từ quý phi cũng không thể. Không xem luân thường ra gì, hài tử mới là trọng yếu. Nếu Thái hậu biết, chắc cũng sẽ không nói gì, Thái thượng hoàng lại chỉ có mình Hoàng thượng là nhi tử, vì chuyện này chỉ sợ cũng sẽ thỏa hiệp."
Cao Thụy ngẫm nghĩ, "Vậy theo ý của nương nương nên làm cái gì?"
"Phụ thân nên liên hiệp với những đại thần khác, không ngừng thúc giục. Nếu chậm trễ, để sự đã thành, đến lúc ả hồ ly chín đuôi sẽ thăng thiên, nếu sinh ra là nhi tử, vậy phải làm sao đây. Hoàng thượng nếu cố ý muốn phong Thái tử, đến lúc đó mẫu bằng tử quý, đâu chỉ là một quý phi đơn giản như vậy."
Cao Thụy suy nghĩ một chút, có thể là vậy sao. Hắn làm sao có thể để cho những chuyện trái luân thường đạo lý này xảy ra. Lập tức đứng dậy, nói: "Nương nương, hạ thần khi khác sẽ đến thăm ngài, thần về trước cùng các vị đại thần khác thương lượng một chút."
"Được rồi, bổn cung không tiễn, phụ thân lên đường cẩn thận."
"Ừ. Nương nương nghỉ ngơi đi."
*** 30/10/2021 ***