Trước kia đều là phụ nữ chạy lên nhào tới trên người anh, anhchưa bao giờ dỗ dành phụ nữ.
Cố Đình Hách nhớ tới em gái nhỏ trong nhà, Giang Mạn cùng tuổi với em gái anh tâm tình em gái luôn mất hứng thích ăn đồ ngọt, vậy anh dứt khoát mua chút đồ ngọt.
Cố Đình Hách đến cửa hàng, mua một cái bánh ngọt nhỏ tinh xảo bốn tấc, đặt ở ghế phụ, một đường mang về nhà.
Giang Mạn còn chưa về, Cố Đình Hách đặt bánh ngọt lên bàn trà.
Anhngồi ở góc ghế sofa và nhìn chằm chằm vào chiếc bánh. Cô trở về nhìn thấy, hẳn là có thể hiểu được, anh đang xin lỗi cô đúng không?
Cố Đình Hách đang nghĩ, đột nhiên phía cửa truyền đến tiếng động, anhtheo bản năng ngồi thẳng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Mạn trở về, liếc mắt một cái nhìn thấy bánh ngọt nhỏ trên bàn.
"Cái này từ đâu ra?" Lúc này Giang Mạn cũng tỉnh táo lại, hai người ở chung, tuy là hợp đồng hôn nhân, nhưng cũng không thể sặc.
Cho dù lúc cấp trên cãi nhau vài câu, cũng không thể cứ cầm họng súng hướng về phía anh. Dù sao, Tống Cường vẫn là do anh đuổi đi!
Cô giả vờ tò mò, cũng cố tình bỏ qua buổi trưa vừa cãi nhau, nhìn Cố Đình Hách, hỏi ra miệng.
"Đồng nghiệp tặng." Cố Đình Hách giọng điệu cứng rắn.
"Anh đặc biệt mang về cho tôi?" Giang Mạn kinh ngạc.
"Ừm." . Bạ𝘯 đa𝘯g đọc 𝐭ruyệ𝘯 𝐭ại == 𝐭rum𝐭r uy𝘦𝘯.𝒗𝘯 ==
Vô sự hiến ân cần... (không có chuyện gì tự nhiên ân cần chăm sóc)
Anh ta không phải là muốn lấy lòng cô đấychứ?
Sợ sau này cô mặc kệ cơm của anh?
Giang Mạn cười nhạo ra tiếng, Cố Đình Hách khẽ nhíu mày: "Côcười cái gì vậy? "
"Không có gì."
Buổi chiều Giang Mạn vẫn ở bên Thẩm Đồng, hai người thỉnh thoảng lại nói chuyện về hot search, Giang Mạn nhìn thấy Cố Đình Hách, càng cảm thấy anh đáng hoài nghi.
"Giữa trưa..."
"Buổi chiều anh ở công trường bận rộn cái gì?" Cố Đình Hách thăm dò mở miệng, giọng nói lập tức bị Giang Mạn che đậy.
Cố Đình Hách nghi hoặc: "Họp, làm sao vậy? "
Giang Mạn thăm dò, "Anh có gì muốn hỏi tôi không? "
Cố Đình Hách bị Giang Mạn nhìn chằm chằm, đáy lòng đột nhiên bắt đầu trống rỗng. Ý cô là sao?
"Hỏi cái gì?" Sắc mặt Cố Đình Hách vẫn như thường, Giang Mạn hồ nghi, chẳng lẽ là cô nghĩ sai rồi?
"Tài khoản Weibo của anh là gì?" Giang Mạn đột nhiên hỏi.
Cố Đình Hách trong nháy mắt hiểu ra, cô đang hoài nghi anh!
"Đây là sự riêng tư của tôi, côhỏi cáinày để làm gì?"
"Tôi tò mò, bình thường anh có lướt Weibo không?"
"Có."
Cánh môi Giang Mạn khẽ nhếch lên, Cố Đình Hách lập tức bổ sung: "Nhưng hôm nay tôi vẫn bận rộn với công việc, không có xem điện thoại. "
Cố Đình Hách biết rõ còn cố hỏi: "Hôm nay có tin gì vậy? "
Giang Mạn nhìn anh trong chốc lát, lắc đầu nói, "Không có gì, tôi chỉtùy tiện hỏi một chút, tò mò một chút về thế giới của quản đốc thuê mà thôi. "
"Quản đốc thuê cũng là con người, không khác gì thế giới của người bình thường."
Giang Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định, "Gần đây anh có nhiều tiền không? "
"Không nhiều lắm." Cố Đình Hách phản ứng rất nhanh, "Tháng trước vừa mới trả lương cho công nhân, dự án giai đoạn mới còn đang làm, hiện tại đang trở nên khó khăn. Sao, cô muốn vay tiền à? "
Nghi ngờ của Giang Mạn dần dần tiêu tan, đại khái thật sự là cô nghĩ nhiều rồi.
Nếu Cố Đình Hách biết cô lên hot search, cô vừa về nhà, theo tính tình của anh, còn không nhân cơ hội này giảng dạy cô một phen? Huống chi anh nói trong tay đang khó khăn, vậy càng không có khả năng bỏ ra một số tiền lớn để hạ hot search...
Cố Đình Hách mắt thấy biểu tình Giang Mạn biến đổi trong chốc lát, cuối cùng trở về bình thản, giương mắt nhìn anh.
"Vốn định vay tiền, sau lại nhớ tới tôi có một sổ tiết kiệm hình như sắp hết hạn, không cần." Tầm mắt Giang Mạn dừng trên chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn, lời nói vừa chuyển, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc. "Muốn xin lỗi trực tiếp nói xin lỗi là được, không cần cố ý mua đồ cho tôi."