" Trong giai đoạn dạy thay này, ngoài việc học tập bài vở, nếu có vấn đề trong cuộc cũng có thể tới tìm tôi. "
Đầu ngón tay tạm dừng trên mặt bàn, Chu Triều Gia thờ ơ chuyển tầm mắt, ánh mặt xẹt qua cô gái với hai má đỏ bừng " Thời gian sắp tới, hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ. "
Ở chung vui vẻ.
Nhẹ nhàng nói ra 4 chữ, từng cử chỉ đều hiện lên sự lười biếng thờ ơ.
Nhìn anh không hề lớn tuổi hơn so với mọi người ở đây, nhưng vẻ mặt nghiêm túc cùng với khí chất dường như có lực áp chế vô hình. Trong lúc anh mở miệng nói chuyện, phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ. Bình thường ngay cả thầy giáo cũng không quản được mấy nam sinh, vậy mà bây giờ họ lại ngoan ngoãn ngồi nghe.
Không ai thì thầm với nhau, cũng không ai vui cười tranh cãi ầm ĩ.
Không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, anh dường như nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, có ý nghĩ sâu xa khác
Sơ Tinh Miên hạ mắt xuống, cô không ấn tạm dừng, kịch truyền hình đã trôi qua hơn nửa, lúc này không rõ nội dung kịch đang nói gì. Ánh mắt dừng trên màn hình, cô mất tập trung nhìn phụ đề, một chữ cũng không vào đầu.
Điểm danh là quá trình tất yếu của buổi tối tự học, mặc dù bọn cô đã sang năm 3, đó vẫn là phần không thể thiếu. Nhưng cũng may trừ ngày đầu tiên khai giảng sẽ nghiêm khắc kiểm tra, bình thường nếu không muốn đến, quá trình xin nghỉ cũng dễ dàng, vì vậy không có nhiều lời phàn nàn.
Phòng học trống trải im lặng, tiếng nói nhẹ của Chu Triều Gia vang lên. Tiếng vang kéo dài rồi từ từ biến mất trong góc phòng, từng chữ anh nói rất rõ ràng, chậm rãi lại êm tai.
" Hứa Xán Xán. "
" Có. "
" Tiễn Tư. "
" Có. "
" Ôn Ý. "
" Có. "
Đột nhiên ngưng.
Anh nâng cằm lên, ánh mắt chuẩn xác nhìn về phía cô.
Trong phòng học toàn đầu người di chuyển, tầm mắt lại đúng lúc đụng phải.
Tim Sơ Tinh Miên bỗng nhiên đập nhanh hơn nhiều.
Trình tự điểm danh, bọn cô đã sớm thuộc. Dù sao đã điểm danh buổi tối tự học 3 năm rồi, ngay cả khi không nói, họ cũng biết ai ở trước và ở sau mình.
Mày của anh khẽ nâng lên, mím môi hỏng. Ngón tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi di chuyển đến ba chữ phía dưới.
Giây tiếp theo, anh rũ mắt đen láy xuống, môi mỏng khẽ mở.
Không khí căng thẳng giống như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua.
" Sơ Tinh Miên. "
" Có. " Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn sửng sốt. Tim cô như ngừng đập.
Giọng nói của anh trầm thấp ngạo mạn, giọng nói giống như ngòi bút đặt lên bức tranh viết tên cô ra.
Sơ Tinh Miên đột nhiên cảm thấy, chắc hẳn chữ anh cũng rất đẹp, giống như tiếng nói của anh, người anh.
Nếu như khoảng khắc đêm nay ngưng lại, cô nhất định sẽ cảm thấy đây là một màn mở đầu lãng mạn xúc động.
Tiếp theo, Chu Triều Gia hơi nâng tầm mắt, đáy mắt chợt lóe lên sự thích thú, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên: " Lưu Đường. "
Anh vừa nhìn lên rồi lại nhìn xuống, nữ sinh trong phòng đều bị anh cướp hồn đi, căn bản không ai quan tâm anh đang nói gì. Bao gồm cả Sơ Tinh Miên.
Cũng không biết ai to gan mở miệng hỏi một câu, giọng nam thô lỗ vang lên rõ ràng trong phòng: " Trợ giảng Chu, em cũng muốn ở lại sau giờ học, thầy cũng giữ em lại đi. "
" Bộ dáng cậu thô kệch vậy, ở lại trừ tà à. "
Một viên đá khuấy động hàng ngàn cơn sóng, trong phòng học vang lên tiếng cười.
Người bên cạnh đều cười theo, Sơ Tinh Miên không cười nổi. Hai gò má nóng ran, nhiệt độ vẫn chưa giảm, chỉ cảm thấy khí nóng vọt tới hốc mắt. Cô rũ mắt xuống, mất tự nhiên tắt kịch truyền hình.
" Thầy tìm cậu làm gì vậy? " Hứa Xán Xán lại gần đây, ghé vào tai cô bát quái phân tích " Sẽ không đeo giày nhỏ* cho cậu chứ? "
* trả đũa.
" Không, không thể nào. " Sự ấm áp trong lòng cô tan biến, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo " Tớ không mạo phạm thầy ấy mà. "
Hứa Xán Xán bị bất ngờ bởi phản ứng của cô: " Tớ dọa cậu thôi. Nếu có chuyện gì gọi điện thoại cho bọn tớ biết, ba Chư Cát Lượng của ký túc xá chúng ta sao lại sợ một tên thợ giây thối chứ? "
" Ba Chư Cát Lương trong ký túc xá của chúng ta chỉ giỏi ăn. "
Sau khi đứng chờ Chu Triều Gia 50 phút thì những cảm xúc nơm nớp lo sợ và mơ hồ trong cô cũng dần biến mất.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng có khi anh đã quên còn một nhân vật như cô trong văn phòng.
Đèn trên hành lang tắt dần.
Ngoài cửa sổ là cảnh tối đen.
Trong khu dạy học không có âm thanh gì khác, bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng Chu Triều Gia ấn chuột và gõ bàn phím.
Ngón tay anh rất dài và đẹp, trắng nõn rõ ràng, khớp xương trong bóng tối khẽ di chuyển, móng tay được cắt sạch sẽ cận thẩn. Lúc đặt trên bàn phím, khiến người khác cảm thấy vui vẻ, đẹp mắt.
Trên màn hình máy tính hiện lên một đống tài liệu cô không hiểu, trong tài liệu có Tiếng Anh, cô cũng hiểu được vài từ trong thư xin nhập ngũ kia.
Anh hoàn toàn coi cô là không khí.
Di động kêu lên hai tiếng.
Sơ Tinh Miên liếc mắt nhìn Chu Triều Gia đang tập trung làm việc, cúi đầu mở khóa màn hình.
【 Hứa Xán Xán: Một mình ở chung phòng với đại soái ca trợ giảng mới tới có cảm giác thế nào? Mấy người ở cạnh đến đây vài lần, hỏi cậu về chưa.】
Từ lúc Chu Triều Gia bước vào phòng đã bị Hứa Xán Xán nhận ra, còn nháy mắt ra hiệu ám chỉ cho cô.
Bị bỏ lại một mình nửa ngày, trái tim của Sơ Tinh Miên sớm đã lạnh băng giống như con dao trong tay người bán cá tại RT- Mart*.
* RT-MART International Ltd., giao dịch với tên RT-Mart, là một chuỗi đại siêu thị ở Đài Loan ( theo wiki).
Cô rất nhanh dùng ngón tay gõ xuống bàn phím: Không có cảm giác gì.
【 Hứa Xán Xán: Không thể nào, màn mở đầu đã cẩu huyết kịch tính vậy, cậu cũng không có cảm giác? Không giống phong cách người bình thường?】
Sơ Tinh Miên nhìn chằm chằm tin nhắn Hứa Xán Xán gửi tới, trong lòng xúc động không thở ra nổi, cô đột nhiên cảm thấy trong không khí yên tĩnh có ánh mắt lạnh đạm chăm chú nhìn về phía này.
Cô đưa mắt lên, đụng phải con ngươi vừa đen lại thâm thúy, trong trẻo của đối phương.
Anh đang lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Không khí ngừng lại.
Sơ Tinh Miên lặng lẽ buông di động xuống, cô ngoài cười nhưng trong không cười: " Thầy tìm em có chuyện gì sao ạ? "
Bảo cô ở một bên đợi lâu như vậy, tốt nhất nên là chuyện kinh thiên động địa.
Nếu không! Cô thật sự phải........đợi thêm lát nữa.
Chu Triều Gia mở một phần tài liệu ra, con trỏ tạm dừng trên đề mục " Hạng mục trình báo kỹ thuật high-tech của doanh nghiệp dành cho sinh viên này là của em? "
Ơ. Sơ Tinh Miên ngẩn người: " Là của em. "
Tên của cô nổi bật trên tài liệu.
" Tương lão sư giao cho tôi, bảo tôi liên hệ với em. " Chu Triều Gia nói, trầm mặc vài giây, đột nhiên lại nói " Thông tin về em, gồm hoàn cảnh gia đình, thông tin bố mẹ... chuyển một phần cho, khi nào thông tôi sẽ thông báo. "
Cô nhẹ nhàng thở ra, không biết là cảm thấy mất mác hay may mắn.
Lúc đầu còn nghĩ Chu Triều Gia hẳn là nhận ra cô, Sơ Tinh Miên đã vắt óc chuẩn bị trả đũa lại thợ giày =)))
Không ngờ lại là chuyện này.
Có chút bất ngờ.
" Về sau tôi sẽ theo dõi tiến độ của nhiêm vụ này. " Ánh mắt Chu Triều Gia khẽ nghiêng đi, đan tay vào nhau, hơi ngửa người ra sau.
" Lúc thư kế hoạch hạng mục này bị trả lại vào cuối kỳ, em còn nghĩ nó đã kết thúc rồi. Chuyện này qua cũng lâu rồi, hóa ra đêm nay thầy bảo em ở lại sau giờ học là vì chuyện này. " Sơ Tinh miên nói.
Chu Triều Gia nâng tay dụi mắt: " Rất nhiều chỗ viết không đạt yêu cầu, bị trả lại cũng bình thường. "
Đóng sổ ghi chép lại, anh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: " Không thì còn chuyện gì? "
Đêm đã muộn.
Tim của cô đập hai cái nhanh hơn, hơi xấu hổ: " Em còn tưởng.... "
" Tưởng? " Chu Triều Gia bỗng dưng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Đang nói, anh đột nhiên đứng lên.
Thân ảnh bỗng nhiên tới gần, Sơ Tinh Miên lúc này mới nhận ra không gian trong bàn lại hẹp vậy, lui từng bước về sau.
Cô cũng là người mà, lúc khẩn trương đầu óc lại loạn, thường xuyên nói ra những điều lung tung vô lý.
" Còn tưởng là trả đũa. " Sức ép của đối phương quá mạnh mẽ, Sơ Tinh Miên vô thức buột miệng nói ra một câu " Thầy hôm nay khiến em ôm nỗi hận mà chết. "
Sau một lúc lâu.
" Ồ? " Chu Triều Gia nhìn cô có chút đăm chiêu, tạm dừng một lát, lời nói chứa ý nghĩa sâu xa " Là em à. "
Anh hơi nâng âm cuối lên, tiếng nói rất nhẹ rất nhạt, lại mang theo chút ý cười như vậy.
Sơ Tinh Miên đột nhiên nghẹn lời.
Chu Triều Gia này, cười chẳng khác gì thợ săn thả bẫy cả.
-
Gió đêm thổi qua sân trường, không khí nặng nề và khô ráo. Màn đêm bao lấy khu trồng cây cảnh, vẫn còn vài ánh đèn sáng lên ở trên cao khu dạy học, còn lại đều là một mảnh tối đen.
Con đường dẫn ra khu phố ngoài trường có rất nhiều người qua đường, rộn ràng nhốn nháo, có nhiều người sánh đôi cùng nhau. Sơ Tinh Miên lạc trong đám người, thân ảnh nhỏ xinh rất nhanh bị đám đông ôm lấy.
Chu Triều Gia đi chậm hơn cô nửa bước, đi phía sau Sơ Tinh Miên.
Ánh mắt anh thản nhiên nhìn cô gái nhỏ phía trước, thuận tiện đưa tay vào túi quần.
Cô gái nhỏ hôm nay mặc áo sơmi trắng đơn giản sạch sẽ cùng quần bò, đi đôi giày màu trắng. Đèn xa xa chiếu ánh sáng mờ nhạt lên khuôn mặt không trang điểm của cô. Mũi cô cao thẳng, chóp mũi lại xinh xắn đáng yêu, lông mi cong dài rung động, tóc dài rối tung trên cánh vai, bị gió thổi bay lên.
Chu Triều Gia nhớ lại lúc bị treo ngược trên không trung, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng lên, người gầy đến nỗi dường như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Bước đi rất chậm, hai người một trước một sau.
" Trợ giảng Chu, em đi trước. " Cô gái nhỏ xoay người, giọng nói cứng ngắc lễ phép nói lời tạm biệt với anh.
Chu Triều Gia thu tầm mắt lại, lười đáp trả, giọng nói xa cách lịch sự: " Ừ. "
Khu phố ngoài cổng trường tràn ngập những gian hàng với không khí đồ ăn, tiếng người ồn ào, đèn đường ngã tư được bật lên.
Cách trường học không là đài phun nước quảng trường, có rất nhiều người ở đó, phần lớn là cặp đôi đi hẹn hò buổi tối.
Ngày nghỉ vừa qua đi, tiểu biệt thắng tân hôn *.
* những người yêu nhau chưa gặp nhau trong thời gian ngắn, khi gặp lại thì tình cảm hơn hẳn cặp đôi mới cưới.
Anh nhìn Sơ Tinh rẽ phải vào giao lộ dưới lầu ký túc xá, di động trong túi vang lên hai tiếng.
Trên màn hình hiện lên thông tin người gọi, Chu Triều Gia không nhận.
Người gọi điện thoại hiển nhiên cũng không phải người tốt gì, cuộc gọi đầu không ai nhận, người kia bám riết không tiếp tục gọi cuộc thứ hai, cho đến khi anh nhận được thoại mới thôi.
" Triều Gia, sao không nhận điện thoại của mẹ? " Giọng nói chất vấn của người gây sự Cát Hồng như là lưỡi dao sắc bén, chỉ một từ đã nói đúng trọng điểm.
Chu Triều Gia đi theo lối lúc ban đầu đi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, dường như một câu dư thừa cũng không muốn nói: " Tại vội. "
" Việc gì mà quan trọng hơn mẹ mình? " Giọng nói của Cát Hồng đột nhiên lên cao, bất mãn hỏi " Hay là hiện tại con vẫn cảm thấy phiền phức, không muốn nói chuyện với mẹ? Chu Triều Gia mẹ nói cho con biết, đừng hòng nghĩ đến chuyện nhập ngũ. "
" Bố con năm đó chết như nào, con chắc hẳn sẽ không quên chứ. Mẹ nuôi nấng con lớn như vậy rồi, chẳng lẽ là để dốc sức phục vụ đất nước, không để ý tới sống chết của mẹ ruột mình? Mẹ không đồng ý chuyện nhập ngũ, vừa rồi cơ quan khu phố đã gọi điện cho mẹ, mẹ cũng đã làm rõ thái độ của mình. Nếu con vẫn quyết định như vậy, cho dù phải nháo đến chỗ Thiên Vương lão tử* mẹ cũng không ngại. "
* có nghĩa là một phép ẩn dụ chỉ người cao quý và uy quyền nhất.
Bầu trời xa xa tối đen, vài đám mây đen bao lấy ánh trăng.
Anh khó chịu, cảm giác không thở nổi.
Sau khi bố qua đời, anh đi làm thêm, một chút tiền cũng không đưa cho Cát Hồng.
Cát Hồng thường xuyên bị lừa nên anh còn phải gánh vác khoản vay đó nữa.
Trở lại Hoa Giang hay nhập ngũ đi lĩnh canh giữ biên cương cũng tốt, anh chỉ muốn đi xa.
Trầm mặc hồi lâu, Chu Triều Gia mới nói với Cát Hồng: " Chuyện này do con quyết định, không cần ngài nhúng tay. "
" Ngoan ngoãn hoàn thành việc nghiên cứu sinh của con đi. " Cát Hồng vẫn không chịu buông tha " Còn có việc muốn nói với con. "
" Chuyện gì? "
" Tuần này, con gái nhà Sơ Mậu Bình tổ chức tiệc sinh nhật, là sự kiện lớn, nghe nói có không ít nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, hứ, hắn ta mà cũng xứng. "
" Cuối tuần con có việc. " Chu Triều Gia không chút suy nghĩ, từ chối nói.
Anh biết Cát Hồng muốn làm gì.
Mười mấy năm trước, bố của Chu Triều Gia là Chu Vi Sơn đã hy sinh để cứu con gái của người hàng xóm - Sơ Mậu Bình. Cát Hồng ép buộc Sơ Mậu Bình mua căn nhà bị cháy, đòi số tiền 30 vạn, để anh và Cát Hồng về quê.
Ai ngờ chính sách lại thay đổi, căn nhà đó căn bản không đáng giá. Phòng óc chưa kịp sửa lại, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị phá bỏ, biến thành khu trung tâm. Gia đình Sơ Mậu Bình yên ổn cầm khoản tiền lớn đền bù hai căn nhà rồi dời đi nơi khác.
Cát Hồng cho rằng nếu không phải bởi vì chuyện năm đó, bà cũng sẽ không bán nhà cho Sơ Mậu Bình, đáng ra tiền của ông ta phải thuộc về bà.
Nhiều năm qua đi, bà dùng đủ cách đòi tiền từ Sơ Mậu Bình, có lẽ đối phương cảm thấy áy náy nên cũng đưa cho vài lần.
Nhưng điều này không thỏa mãn được mong muốn của bà, Cát Hồng càng ngày càng trở nên tệ hại hơn, đủ loại thủ đoạn, hiện giờ chú ý tới con gái của Sơ Mậu Bình.
" Chuyện gì? "
Chu Triều Gia cười lạnh: " Dù sao cũng không phải chuyện không có nhân tính. "
" Con nói lời này là có ý gì? " Cát Hồng khó thở " Đừng tỏ vẻ kỳ quái, đến lúc đó con đi với mẹ, cầm di ảnh của bố con đi... "
Lời con chưa dứt, anh đã tắt cuộc gọi.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên oi bức.
-
Trở lại ký túc xá, Sơ Tinh Miên đúng lúc gặp Ôn Ý đang rửa mặt.
" Cuối cùng cũng về rồi, sao về muộn vậy? " Ôn Ý đang cầm đồ dùng rửa mặt, ống quấn sắn tới đầu gối, trêu ghẹo nói " Nghe nói cậu và trợ giảng Chu cô nam quả nữ ở chung một phòng, nữ sinh trong ký túc xá học viện đã bàn tán, đồn ầm ĩ đến điên luôn rồi. "
" Là sao? " Sơ Tinh Miên hoang mang nhìn cửa khép hờ, chân còn chưa khô tiến lên.
Ôn Ý nói: " Còn sao nữa, mãi mới có trợ giảng là học trưởng, cảm thấy cậu đúng là gần quan được ban lộc. Hai người ở lâu như vậy làm gì? Trợ giảng Chu rốt cuộc tìm cậu làm gì? "
Sơ Tinh Miên nói: " Căn bản không có việc gì. "
" Please, người ta là trợ giảng, trên danh nghĩa cũng là chủ nhiệm nhỏ của chúng ta. Trường học cũng làm rõ rồi, các cậu còn bát quái như vậy làm gì, có tâm tư nghĩ việc này thì nên dành nghĩ việc thi lại học kỳ này đi. " Cô nói qua loa.
Ôn Ý không đồng tình: " Thầy dạy thay mấy tháng thôi mà. "
Sơ Tinh Miên nói: " Thầy ấy nói về hạng mục trình bày kỹ thuật của xí nghiệp kỳ trước, từ này về sau thầy và tớ sẽ liên lạc với nhau. "
" Sau đó thì sao sau đó thì sao? " Ôn Ý nháy mắt, ngồi đây còn không quên cắn hạt dưa " Về sau liên lạc với cậu sao nữa? "
" Hết rồi. "
Sơ Tinh Miên vừa dứt lời, cửa được mở ra.
Tiễn Tư đang chuẩn đi ra ngoài vứt rác, Hứa Xán Xán ở trong ngồi trên ghế vắt chéo chân.
Bỗng chốc khi nhìn thấy mấy cô ấy, Sơ Tinh Miên cảm thấy nóng như lửa đốt.
Ôn Ý vừa đi vừa quay đầu lại: " Tớ không nghe nữa, trở về rồi...nói cho tớ lần nữa. "
Sơ Tinh Miên: "...... "
Sau khi lần lượt giải đáp cho bạn cùng phòng, mọi người rốt cuộc cũng tin tưởng cô bị lờ đi trong phòng học 50 phút.
Hứa Xán Xán bất ngờ khi cô bị lờ đi như vậy, ở bên lẩm bẩm: " Còn tưởng rằng mở màn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết gì đó, ai ngờ lại không thú vị chút nào. Chẹp chẹp chẹp, quả nhiên sự thật là sự thật, tiểu thuyết là tiểu thuyết, làm gì chuyện yêu nhau đến chết đi sống lai đâu. "
" Tớ nghe nói, Chu Triều Gia rất nhạt nhẽo. " Tiễn Tư chia sẻ thông tin kiếm được " Hình như lúc trung học còn hơi tự bế, nhưng hôm nay nhìn chả giống chút nào. "
" Có lẽ là man show *? " Hứa Xán Xán tham gia cuộc trò chuyện.
* là từ ngữ được giới trẻ dùng. Chỉ bề ngoài điềm tĩnh, bên trong cuồng nhiệt. Những người này không dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Sơ Tinh Miên ở trên giường xấu hổ quấn chặt chăn quanh người: " Các cậu không nói việc khác được à? "
Vừa dứt lời, điện thoại cô liền kêu lên 1 tiếng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Không ngờ là Chu Triều Gia nhắn vào nhóm lớp.
Anh vào nhóm trò chuyện từ bao giờ vậy, vậy mà cô không hề biết.
Cách Chu Triều Gia nhắn cũng lạnh nhạt giống như con người anh, vẫn ngắn gọn như vậy, chung quy là bảo cô mang thư về kế hoạch dự án tới chỗ anh để ký.
Sơ Tinh Miên yên lặng nhìn chằm chằm hàng chữ kia.
Một lúc lâu sau, mới chậm rãi gõ xuống.