CHƯƠNG 107
Cố Bắc Vinh lập tức trợn tròn mắt, anh ấy lẩm bẩm nói: “Thuốc trong phòng là tôi cho vào…”
Ngày thường thấy Nhạc Dũng hoàn toàn là dáng vẻ văn nhược thư sinh, chỉ có người hiểu rõ anh ta mới biết được, bên dưới bề ngoài văn nhược này của anh ta ẩn giấu sự sát phạt quyết đoán, khát máu tàn nhẫn như thế nào.
Cố Bắc Vinh quá hiểu Nhạc Dũng, đàn ông mà anh ta tìm được ở ngoài đường chắc chắn sẽ không phải là loại hiền lành gì.
Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh đã bị mấy người đàn ông kia…
Cố Bắc Vinh đẩy mạnh Nhạc Dũng ra, giờ khắc này anh ấy thật sự muốn bóp chết chính mình, anh ấy tự cho rằng mình đã bày tất cả, là một lòng hảo tâm tác hợp cho Nhan Nhã Tịnh và Lưu Cửu, không ngờ lại cuối cùng trở thành kẻ đầu sỏ hãm hại Nhan Nhã Tịnh!
Bảo sao vừa rồi trông Lưu Cửu lại lòng như lửa đốt, trước giờ anh chưa từng như thế, thì ra trong phòng có người đàn ông khác!
Lại còn những ba người!
Thang máy ì ạch mãi không xuống, Cố Bắc Vinh cũng không đi thang máy nữa. Anh ấy vội vàng kéo cái chân bị gãy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn khập khiễng leo lên lầu.
Nhạc Dũng rất biết quan sát sắc mặt của người khác, nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Bắc Vinh, anh ta biết trên lầu nhất định đã xảy ra chuyện lớn, anh ta vội vàng đỡ Cố Bắc Vinh, hai người cùng nhau lên lầu.
Lưu Thiên Hàn sốt sắng muốn lao đến bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, nhưng khi anh thật sự đứng trước cửa phòng, bỗng nhiên anh không còn dũng khí đẩy cửa đi vào.
Sống nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ anh sợ hãi như vậy, anh sợ khi anh đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy một màu đỏ như máu chói mắt cùng một thi thể máu chảy đầm đìa.
Gần như là dùng hết sức lực cả một đời, Lưu Thiên Hàn mới đẩy cửa phòng ra.
Bên trong phòng khách trống rỗng, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Nhưng trên mặt đất lại có không ít mảnh thủy tinh vỡ, còn có từng giọt từng giọt máu đỏ tươi.
Một đống lộn xộn trên mặt đất, rõ ràng trong căn phòng này đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Cái ghế bị ném thê thảm, cũng không biết cái ghế này đã từng nện lên người ai, những mảnh vỡ kia hẳn là cái gạt tàn trong phòng, anh vừa nhắm mắt lại là như sẽ nhìn thấy hình ảnh có người hung hăng đập cái gạt tàn lên người Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh…” Giọng Lưu Thiên Hàn khàn khàn, anh cúi đầu gọi tên Nhan Nhã Tịnh, không có ai đáp lại anh cả.
Đầu ngón tay run rẩy, Lưu Thiên Hàn tiếp tục đi vào trong, anh đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, bật đèn lên, trong phòng ngủ vẫn thế, đến một bóng ma cũng không có.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!