Thời gian: Buổi tối.
Địa điểm: Nhà hàng.
Nhân vật: Chu Tiêu Đồng, Tào Tiệp, Lục Trì, Tiếu Khả Ngải.
Bầu không khí: Xấu hổ.
Toàn bộ, vô cùng, đặc biệt xấu hổ.
Tiếu Khả Ngải ngốc nghếch ngồi bên bàn ăn, cẩn thận từng li từng tí nhìn bên này, rồi lại cẩn thận từng li từng tí nhìn bên kia. Trong đầu cậu dấu hỏi chấm bay đầy khắp nơi.
Từ mấy ngày trước, Lục Trì đã đối xử với cậu vô cùng khác lạ. Hồi trước hai người họ thường xuyên làm những việc nhàm chán trên game suốt cả đêm, hoặc có thể gọi điện thoại cho nhau giữa đêm hôm khuya khoắt. Nhưng không biết từ một ngày nào đó, Lục Trì bỗng nhiên lạnh nhạt với cậu. Nguyên nhân... chính cậu cũng không rõ.
Mấy ngày nay cậu đến Quảng Châu, chính là muốn hàn gắn mối quan hệ của họ. Kết quả qua một ngày rưỡi, Lục Trì vẫn hờ hững lạnh lẽo như cũ, mà ngay cả Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp cũng bỗng nhiên bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt lên án!
Rõ ràng sau khi kết thúc mọi người còn vui vẻ, vừa về khách sạn không lâu, liền không hiểu sao lại thay đổi.
Cậu vô cùng buồn bực!
Mắt thấy cốc nước trước mặt Lục Trì không còn nước, cậu vội vàng đứng dậy bưng ấm trà, muốn đổ thêm nước cho Lục Trì. Nhưng còn chưa đụng đến ấm đã bị Tào Tiệp gần đó cướp mất.
Bàn tay Tiếu Khả Ngải dừng giữa không trung, một lát sau mới ngượng ngùng thu hồi lại, tủi thân ngồi xuống, phồng má lên.
Phục vụ mang đồ ăn lên bàn.
Tiếu Khả Ngải vội vàng gắp một miếng định bỏ vào bát cho Lục Trì, nịnh bợ cô.
"Măm. . ."
Kết quả tay cậu còn chưa đưa đến, Lục Trì đã nhanh tay nhanh mắt gắp một miếng bỏ vào bát. Ý tứ rất rõ ràng: Đừng gắp thức ăn cho tôi, tôi có tay!
Tiếu Khả Ngải: ". . ."
Bàn tay cậu dừng trên bàn ăn, nếu thu lại thì quá xấu hổ, thế là cậu đưa ánh mắt sang Chu Tiêu Đồng ngồi phía tay phải xin cứu giúp.
Mặc dù Chu Tiêu Đồng cũng cảm thấy chuyện này là Tiếu Khả Ngải có lỗi với Lục Trì, nhưng tất cả mọi người cùng nhau đi ăn cơm du ngoạn, để cho cậu quá xấu hổ thì ai cũng không thoải mái. Thế là cô nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Khả Ngải, cậu vội vàng thả đồ ăn đang lửng lơ giữa không trung vào trong bát cô, xem như đã được giải vây giúp.
"Ăn, ăn đi."
Ba cô gái câu được câu không nói chuyện với nhau, ban đầu Tiếu Khả Ngải còn có ý đồ muốn xen vào, về sau cậu phát hiện chỉ cần mình mở miệng sẽ khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ, thế nên cậu dứt khoát không nói thêm lời nào nữa.
A! Làm người thật khó _(:з" ∠)_
Ăn được một nửa, Chu Tiêu Đồng đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Đợi cô từ nhà vệ sinh đi ra, trông thấy Lục Trì cũng vào đây, giờ phút này đang đứng bên bồn rửa tay dùng khăn giấy lau vạt áo. Trên áo của cô ấy còn dính một ít dầu mỡ chưa khô.
Chu Tiêu Đồng đi đến bên cạnh bồn rửa tay.
"Sao thế?"
"Không cẩn thận làm rớt chân gà lên áo."
"Ừ. . . Cho thêm chút nước rửa tay vào xem."
"Ừm."
Một lát sau, Chu Tiêu Đồng rửa sạch tay, đang hong khô, thì nghe thấy Lục Trì bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.
"Đồng Đồng. . ." Lục Trì cúi đầu, nhìn quần áo của mình.
"Ừm? Sao rồi?"
"Thật xin lỗi, vì gần đây tớ không vui, chuyện gì cũng làm không tốt, còn khiến cho các cậu không vui cùng."
Gần đây Lục Trì buồn bã, chuyện ở fanclub cũng không quản. Cũng may còn có những quản lý địa phương khác, nhóm quản lý ở Quảng Châu cũng có nhiều thành viên, nhiều người cùng góp sức, Lục Trì có lười biếng cũng không sao. Còn về vấn đề không vui. . . Chu Tiêu Đồng không hề không vui, chỉ hơi xấu hổ mà thôi.
Cô lau khô tay, đi đến, không nói lời an ủi, chỉ giang hai cánh tay, sống lưng thẳng tắp.
"Tới đây, cho cậu vùi vào ngực nè! Có cup B thôi, đừng ghét bỏ nhé."
Lục Trì sững sờ, bật cười. Vóc dáng cô ấy vừa vặn thấp hơn Chu Tiêu Đồng một ít, đầu tựa vào, đúng vừa vùi vào ngực Chu Tiêu Đồng. Một lát sau, cô ấy cảm giác thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Đồng Đồng. . ." Cô ấy ngẩng đầu lên, "Tớ còn nửa năm nghiên cứu sinh thì sẽ tốt nghiệp, cho nên cần phải viết luận văn, việc học sẽ tương đối bận rộn. Mà. . ."
Cô ấy dừng một chút, "Mà tớ cũng không muốn gặp cậu ấy nữa ——ít nhất, khoảng thời gian này không muốn gặp nữa."
Chu Tiêu Đồng có một dự cảm không ổn.
Lục Trì do dự một lát, vẫn nói ra.
"Cho nên, chức vụ hội trưởng này, tớ nghĩ, hay là giao cho người khác đi."
Chu Tiêu Đồng: "..."
=====
Cơm tối ăn xong, mọi người bận rộn cả ngày, cũng đều đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục đi ăn bữa khuya, thế là Lục Trì đưa ba người về khách sạn, chính mình cũng về ký túc xá.
Trên đường đi, Tiếu Khả Ngải cảm thấy sống lưng mình phát lạnh. Vừa rồi lúc ăn cơm, ánh mắt Chu Tiêu Đồng nhìn cậu chỉ hơi kỳ lạ, sau khi ăn xong cơm tối, có thể dùng hai chữ thù hận để miêu tả!
—— sau khi Lục Trì đi ra từ WC, Chu Tiêu Đồng nhịn đau cổ vũ. Cho dù nói thế nào, cuộc sống của chính mình đương nhiên quan trọng hơn. Nhưng Lục Trì là một vị tướng tài. Tâm trạng Chu Tiêu Đồng chính là, chỉ muốn đem Tiếu Khả Ngải ném xuống đất, sau đó hét lớn một tiếng: "Vì loại trẻ con này, đã làm tổn hại một vị đại tướng của ta!"
Sau khi Lục Trì rời đi, ba người Chu Tiêu Đồng, Tào Tiệp, Tiếu Khả Ngải tiến vào khách sạn, cùng đi vào thang máy.
Họ ở tầng thứ mười mấy, thang máy muốn lên tới cũng mất một khoảng thời gian. Sau khi vào thang máy không ai nói lời nào.
Khi thang máy lên đến tầng sáu, Tiếu Khả Ngải đột nhiên mở miệng.
"Ờ. . . Hai ngày nay tớ đã làm gì sai sao, hay nói sai cái gì?" Tiếu Khả Ngải nhỏ giọng hỏi, " Tớ cảm thấy hình như mọi người giận tớ. . ."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tào Tiệp: ". . ."
Hai người nhìn Tiếu Khả Ngải vừa tủi thân vừa vô tội, mở to đôi mắt ngập nước, đáy lòng sinh ra cảm giác tội lỗi, dường như chính mình đang bắt nạt một bạn học đáng thương. Tiếu Khả Ngải hiện giờ không phải Tiểu Khả Ái nữa mà giống Tiểu Khả Liên hơn! (Khả Liên: đáng thương)
"Có phải Măm Măm đã nói gì với hai người không?" Ngón tay Tiếu Khả Ngải níu lấy vạt áo, chăm chú nhìn hai cô, "Có thể nói cho tớ biết không? Tớ cũng muốn biết tại sao gần đây cô ấy lại kỳ lạ như vậy."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tào Tiệp: ". . ."
Hai cô nhìn nhau, nội tâm đồng thời gào thét: Người này nếu không phải biết diễn thì chính là thiếu thông minh!!! Chính cậu ta đã làm gì mà trong lòng cũng không biết sao?!
"À. . ." Chu Tiêu Đồng khéo léo nói, "Nếu vô tình thì nên cố gắng duy trì khoảng cách. Con gái khá nhạy cảm, dễ hiểu lầm".
Tiếu Khả Ngải sững sờ.
Thang máy lên đến nơi, cửa mở, Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp đi ra khỏi thang máy, Tiếu Khả Ngải theo sát họ.
"Vô tình gì cơ?" Tiếu Khả Ngải mờ mịt, "Hiểu lầm gì cơ?"
Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp liếc nhau một lần nữa. Nếu đây đúng là diễn, thì có phải diễn xuất quá tốt rồi không?
"Không phải cô ấy thổ lộ với cậu, bị cậu từ chối à?" Tào Tiệp lười vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Tiếu Khả Ngải: "?"
"Cậu nói cô ấy thổ lộ với ai cơ?" Cậu khiếp sợ hỏi.
"Cậu đấy!"
"Làm gì với tớ cơ?"
"Thổ lộ."
"Ai thổ lộ với tớ?"
". . . Măm Măm."
Giọng điệu của Tào Tiệp từ chắc chắn dần biến thành kỳ lạ. Đây rốt cuộc là thế nào? Sao từ phim tình cảm biến thành phim suy luận rồi? Chuyện này nếu to hơn một chút, không gian ảo tưởng hay là bị người ngoài hành tinh tẩy não, có khi đã biến thành khoa học viễn tưởng rồi không!
Tiếu Khả Ngải: ". . ."
Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ai cũng mờ mịt.
Phòng của họ ở cùng một tầng, nhưng không cùng đường. Vì để hỏi cho rõ, Tiếu Khả Ngải đi theo Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp về cửa phòng của họ.
Ngoài hành lang thường có người đi qua, đứng bên ngoài nói chuyện cũng không thích hợp, Chu Tiêu Đồng mở cửa cho Tiếu Khả Ngải vào phòng.
"Măm Măm? Thổ lộ với tớ? Chính cậu ấy nói sao??" Tiếu Khả Ngải chẳng khác gì hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, "Đến cùng là cô ấy nói thế nào? Có phải mọi người hiểu lầm gì rồi không?"
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tào Tiệp: ". . ."
Chu Tiêu Đồng lớn như vậy, điểm văn chưa từng thấp hơn 80 điểm, bây giờ còn đang là tác giả tiểu thuyết. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác nghi ngờ năng lực phân tích Tiếng Trung!!
"Hoặc là cậu hiểu lầm, hoặc là cô ấy hiểu lầm" cô nói, "Dù sao chắc chắn không phải chúng tớ hiểu lầm!"
"Đúng thế đúng thế!" Tào Tiệp liều mạng gật đầu: "Thanh niên các cậu muốn diễn tiểu thuyết Quỳnh Dao, còn trách người khác xem không hiểu!"
Tiếu Khả Ngải: ". . ."
Cậu cảm thấy vô cùng nghi ngờ cuộc sống. Cậu xác định chính mình không hề mất trí nhớ. Từ sau khi cậu phát hiện Lục Trì kỳ lạ, cậu còn cố ý tìm lại lịch sử trò chuyện mấy ngày đó của họ, xem xem mình có nói sai gì không, nhưng không tìm ra. Tỏ tình? Trừ khi Lục Trì uyển chuyển dùng "Cậu ăn cơm chưa?" hay "Vào game đi" thành "Tớ thích cậu"... cũng không đến nỗi như vậy chứ?!
Thanh Thiên đại lão gia ơi, cậu thật oan uổng quá! Oan uổng chết mất!
Ba người ngồi ở bên bàn, dứt khoát kể hết chuyện ra. Chu Tiêu Đồng va Tào Tiệp kể lại lời của Lục Trì một lần, Tiếu Khả Ngải thì chỉ trời thề rằng chính mình chưa từng nhận được lời thổ lộ.
Nếu theo truyền thống thì thường thường con gái hay ngại ngùng hay dùng vài câu ám chỉ. Còn con trai thì là một đám ngỗng ngốc nghếch, không nhận được tín hiệu, thế nên một chuyện có thể kể xong trong một tập biến thành ba bốn mươi tập tức chết người xem. Nhưng tính cách Lục Trì khá thẳng thắn, cô ấy lại dùng từ thổ lộ vậy thì chắc chắn không đến nỗi quá khó hiểu chứ? Đương nhiên, cũng có khả năng người nghe quá ngốc...
"Lại nói, " Chu Tiêu Đồng không hiểu, "Cậu chẳng lẽ không hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra sao?"
"Có, " Tiếu Khả Ngải vô cùng khổ sở, "Hỏi cô ấy không vui à, cô ấy bảo không có."
Chu Tiêu Đồng đỡ trán.
Chuyện này đúng là có chút kỳ dị.
Tào Tiệp cảm thấy chuyện này là chuyện mình không thể hiểu, thế là dứt khoát không quan tâm, chạy đến bên giường tiếp tục đọc đam mỹ cao H 18+ của cô ấy.
Tiếu Khả Ngải vò đầu bứt tai, không biết làm sao rửa sạch oan khuất cho mình. Lúc này cậu nhìn thấy một album của Lý Hi Hạnh đặt trên bàn trà. Vì sốt ruột nên cậu nghiêng mắt tùy ý nhìn qua, nhưng cậu bỗng nhiên sững sờ, ánh mắt quay lại album, sau đó cả người hóa đá.
Trên bìa album, là chữ viết của Lý Hi Hạnh, to Măm Măm —— cám ơn bạn đã thích tôi. Đằng sau còn thêm một khuôn mặt tươi cười. Lúc chiều nhìn khuôn mặt tươi cười này còn cảm thấy đáng yêu, nhưng bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy một gương mặt giễu cợt!
—— Cậu nhớ tới gương mặt khó chịu của Lục Trì. . . Đây là. . . Chuyện này là sao! Quả thực khiến người ta khóc không ra nước mắt!
"Đồng Đồng, cậu có thể giúp tớ hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tiếu Khả Ngải đáng thương nhờ vả.
"Tớ hỏi?" Chu Tiêu Đồng chỉ chỉ mình, im lặng, "Sao cậu không tự hỏi. . ."
"Tớ hỏi cô ấy không nói thì làm sao bây giờ?" Tiếu Khả Ngải đáng thương sắp khóc đến nơi, "Xin nhờ cậu đó TT_TT "
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Theo lý thuyết, tình cảm của người khác vẫn không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, nhưng mà Tiểu Khả Ái. . . Không, là bạn học Tiểu Khả Liên thể hiện rõ rang nếu cô không giúp thì cô chính là một kẻ quá tàn nhẫn. Mà—— nếu như đây chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ ràng, có phải Lục Trì có sẽ không từ chức phải không?!
Nghĩ tới đây, Chu Tiêu Đồng không nói hai lời lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lục Trì, mở loa.
Tiếng chuông mới vang lên vài tiếng, Lục Trì đã nhận ngay.
"Alo, Đồng Đồng? Sao thế?"
Chu Tiêu Đồng không thể đi thẳng vào vấn đề hỏi Lục Trì ngay là cô ấy thổ lộ với Tiếu Khả Ngải thế nào, thế nên nói chuyện vu vơ vài câu, kể từ khi ăn cơm tối xong, sau khi đi về Tiếu Khả Ngải thất hồn lạc phách, hỏi họ vì sao tâm trạng Lục Trì không tốt.
"Dường như cậu ấy không biết lý do, " Chu Tiêu Đồng khéo léo đặt câu hỏi, "Hay là hai người có hiểu lầm gì đó?"
"Hiểu lầm?" Lục Trì nói, "Không có đâu."
". . ."
Chu Tiêu Đồng đành phải nói thẳng thắn hơn, "Hay cậu 'Thổ lộ' uyển chuyển quá, cậu ấy không hiểu ý cậu?"
Tiếu Khả Ngải đối diện vô cùng chờ mong. Mọi chuyện chắc hẳn là như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Khả Ngải, Chu Tiêu Đồng bỗng nhiên cũng hơi vui mừng. Nếu đây đúng là hiểu lầm, hai vị hội trưởng địa phương chẳng phải có thể hợp thành một đôi? Hội trưởng Quảng Đông cũng sẽ ở lại sao!
Nhưng Lục Trì lại dội cho họ một chậu nước lạnh.
"Không thể nào." Lục Trì nói.
"Ây. . . Sao không thể? Lúc đó cậu thổ lộ thế nao?"
"Thì 'Tớ thích cậu' thôi. . ." Lục Trì mờ mịt, "Còn thổ lộ sao được nữa?"
Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp nằm lỳ trên giường đồng thời quay đầu, hai luồng ánh mắt chất vấn bắn về phía Tiếu Khả Ngải!
Tiếu Khả Ngải: "???"
What?! When? Where? ! Who? !
"Vậy. . . Cậu ấy trả lời cậu thế nào?" Chu Tiêu Đồng hỏi.
"Cậu ấy nói, ha ha."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Tiếu Khả Ngải gấp đến độ vò đầu bứt tai, liều mạng xua tay, muốn nói rằng cậu chưa từng nói câu này!
Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp cùng hoang mang. Đây quả thực là một vở kịch La Sinh Môn(*) nha!!
(*) La Sinh Môn: là một bộ phim Nhật Bản, đề cập đến một vụ án gϊếŧ người và cưỡng bức thông qua lời kể của những nhân chứng khác nhau.
Tiếu Khả Ngải liều mạng dùng khẩu hình ra hiệu cho Chu Tiêu Đồng, muốn nhờ cô hỏi xem chuyện này xảy ra khi nào.
Nhưng không đợi Chu Tiêu Đồng mở miệng, Lục Trì đã tiếp tục nói.
"Dù sao cậu ấy không thích tớ cũng là bình thường. Cậu ấy vẫn nói chuyện với tớ, tớ cũng có thể hiểu được. Chúng tớ quen biết nhiều năm như vậy, cùng nhau chơi biết bao nhiêu game, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, có nhiều bạn bè chung... Cậu ấy không muốn lạnh lùng với tớ, muốn tiếp tục làm bạn. Tớ cũng không muốn vì chuyện này mà mất đi một người bạn... nhưng tớ không làm được..."
Lục Trì dừng một chút, giọng nói buồn bã: "Cậu ấy còn kể chuyện tớ tỏ tình cho người khác biết, tớ thật khó chấp nhận."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Cô quay đầu lần nữa, nhìn về phía Tiếu Khả Ngải.
Tiếu Khả Ngải ban đầu ngạc nhiên, sau đó vội đứng thẳng lên, không còn dáng vẻ Tiểu Khả Liên nữa.
=====
Một tháng trước.
Sau khi Lục Trì tan học trở lại phòng ngủ, đầu tiên là lên QQ xem qua nhóm chat, xem Lý Hi Hạnh hôm nay có tin tức mới hay không, cũng xem có chủ đề nào hot. Sau đó cô đóng trang web, mở game ra.
Vừa online, cô liền phát hiện Tiếu Khả Ngải cũng online, thế là lập tức nói chuyện riêng với cậu.
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Làm nhiệm vụ hàng ngày không?"
Vài giây sau, đối phương trả lời.
Đừng Ăn Tôi: "Được."
Thái độ của Tiếu Khả Ngải khá lạnh nhạt, nhưng Lục Trì cũng không để trong lòng, mở truyền tống đến chỗ Tiếu Khả Ngải lập tổ đội. Trò chơi của họ có một nhiệm vụ vận chuyển hàng ngày, gần như là phải chạy khắp bản đồ làm nhiệm vụ. Lục Trì tới tìm Tiếu Khả Ngải, ném một lời mời lập đội qua, đối phương lập tức đồng ý.
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Chat voice?"
Đừng Ăn Tôi: "Không tiện."
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Ồ. . . Tốt, vậy thì đi thôi."
Đôi khi Tiếu Khả Ngải buổi tối trực ở công ty xong mới về nhà, vì sợ về nhà quá muộn không kịp làm nhiệm vụ hàng ngày nên thường online ở công ty luôn. Lục Trì nghĩ cậu còn đang trong phòng làm việc, nên cũng không nói gì.
Nhiệm vụ hàng ngày chỉ yêu cần diệt vài con quái nhỏ trong thành, Lục Trì và Tiếu Khả Ngải cấp đã rất cao, nhiệm vụ này không còn độ khó. Thế nên Lục Trì vừa đánh quái, vừa rảnh rỗi gõ chữ.
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Hôm nay tớ lại đến lớp ghita, gần đây tớ đang luyện ca khúc của Hạnh Hạnh, sắp có thể đánh toàn bộ ca khúc rồi! Dù vẫn có vài chỗ không ổn... lần sau gọi video, tớ đàn cho cậu nghe nhé!"
Thích Ăn Người Hồ Kiến; "Tớ kể cậu nghe, hôm nay thầy ghita của chúng tớ. . ."
Lục Trì blabla nói liên thanh giống y như thường ngày. Cô luôn kể mọi chuyện với Tiếu Khả Ngải, từ nhỏ như hôm nay chú bán cơm trong nhà nhà ăn đổi kính mắt đến lớn như hôm nay tổng thống Mỹ phát biểu cái gì. Cô nói liên tục, Tiếu Khả Ngải lại không đáp lại, coi như Tiếu Khả Ngải đang ở trong văn phòng, cũng có chút không đúng.
Nhưng cô không biết, giờ này khắc này, Tiếu Khả Ngải không ở trong văn phòng, mà đang trong phòng bếp. . . Rửa bát.
Còn ngồi trước máy vi tính, dùng tài khoản "Đừng Ăn Tôi" này, là người tên là Tiếu Đắc Nghệ —— cũng chính là anh họ của Tiếu Khả Ngải.
Tiếu Đắc Nghệ điều khiển nhân vật tiến lên, mắt liếc về phía miếng lót chuột. Trên lót chuột là gương mặt tươi cười của Lý Hi Hạnh. Anh ta xùy một tiếng, ghét bỏ kéo con chuột, che khuất gương mặt Lý Hi Hạnh.
Tiếu Đắc Nghệ lớn hơn Tiếu Khả Ngải một tháng, quan hệ hai người không tệ, thường xuyên chơi game cùng nhau. Mà nhà của hai người đối diện nhau, đôi khi bố mẹ Tiếu Đắc Nghệ không ở nhà, anh ta sẽ sang nhà em họ ăn ké bữa cơm.
Trò chơi Tiếu Khả Ngải đang chơi này, Tiếu Đắc Nghệ cũng chơi. Buổi tối hôm nay anh ta đến nhà Tiếu Khả Ngải ăn chực, ăn xong Tiếu Khả Ngải đi rửa chén, anh ta liền nhảy vào máy vi tính. Sau khi ngồi xuống phát hiện Tiếu Khả Ngải chưa thoát game, liền chơi tiếp. Lục Trì đến tìm làm nhiệm vụ hàng ngày, anh ta nghĩ nhiệm vụ này vài phút là làm xong, nên đồng ý.
Tiếu Đắc Nghệ biết Lục Trì. Anh ta có mối quan hệ tốt với Tiếu Khả Ngải, nhiều chuyện của em họ anh ta đều biết. Nhưng anh ta không thích Lục Trì, không phải vì Lục Trì đắc tội, mà bởi vì, Tiếu Khả Ngải bị Lục Trì ảnh hưởng khiến anh ta nhìn không vừa mắt.
Anh ta biết Tiếu Khả Ngải thường xuyên đổi trò chơi, chỉ cần Lục Trì bảo chơi chán rồi, cậu lập tức đổi trò chơi mới. Anh ta cũng biết Tiếu Khả Ngải thích minh tinh, bởi vì Lục Trì thích những minh tinh kia. Hành vi này khiến anh ta xem thường, anh ta nói với Tiếu Khả Ngải không chỉ một lần, đàn ông phải có khí chất đàn ông, đừng xem trọng phụ nữ quá. Tiếu Khả Ngải chỉ cười cười, sau đó bỏ qua.
Những chuyện cũ thì thôi đi, nhưng trong năm nay, anh ta cãi nhau với Tiếu Khả Ngải mấy lần, lần nào cũng liên quan đến Lục Trì! Hai anh em họ hai mươi mấy năm cùng nhau lớn lên, gần như chưa từng cãi nhau. Vì Tiếu Khả Ngải từ nhỏ đã tốt tính, không quan tâm là chuyện gì cũng nhường nhịn anh ta. Nhưng bây giờ, anh em hai người họ lại vì một cô gái như Lục Trì mà cãi nhau!
Nguyên nhân lần thứ nhất cãi nhau, là bởi vì một ngày nào đó anh ta đến nhà Tiếu Khả Ngải ăn chực, thấy trong phòng Tiếu Khả Ngải có quần áo và mũ, còn có bảng đèn. Anh ta hỏi Tiếu Khả Ngải đây là gì, Tiếu Khả Ngải nói với anh ta, mình đang theo đuổi thần tượng, vì đến sớm, nên trở thành Hội trưởng Phúc Kiến. Tiếu Đắc Nghệ nghe thấy lời này, liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Fanclub của minh tinh?! Có phải em gái Quảng Đông kia gọi em đến làm không?"
"Ừm, cô ấy rất thích Lý Hi Hạnh." Tiếu Khả Ngải nói, "Em xem thi đấu xong cũng cảm thấy rất tốt, ánh mắt cô ấy luôn chính xác"
Tiếu Đắc Nghệ: ". . ."
"Chuyện theo đuổi thần tượng, chỉ có những người phụ nữ ngu xuẩn mới làm!" Tiếu Đắc Nghệ xem thường, "Anh thấy em bị em gái Quảng Đông kia làm mê muội rồi!"
Tiếu Đắc Nghệ trước kia từng có một người bạn gái, bạn gái này cũng luôn theo đuổi thần tượng, màn hình máy tính ốp điện thoại ly nước đều in hình minh tinh. Anh ta xem thường, nói với bạn gái: "Tên ẻo lả này có gì đáng xem? Em chọn giữa anh và hắn xem!" Sau đó. . . Sau đó bạn gái không chút do dự lựa chọn tên ẻo lả đó, sút bay anh ta. Từ đó về sau, anh ta căm thù những người theo đuổi thần tượng đến tận xương tuỷ. Trong vòng bạn bè mà có ai thích minh tinh cũng phải vào bình luận chế giễu vài câu.
Bình thường anh ta nói cái gì, Tiếu Khả Ngải sẽ cười cười xong bỏ qua, không tranh luận. Nhưng lần này Tiếu Khả Ngải lại không thoải mái nói với anh ta: "Anh đừng nói thế, em không thích nghe."
Tiếu Đắc Nghệ chẳng những không im ngay, còn tiếc rèn sắt không thành thép tiếp tục tẩy não em họ.
"Em là một người đàn ông, vì phụ nữ, đi làm fan cho một cái nữ minh tinh, quá mất mặt!"
Hai người tranh luận vài câu, cuối cùng Tiếu Khả Ngải không cãi lại, im lặng kết thúc.
Về sau, anh ta nghe nói Tiếu Khả Ngải đi Bắc Kinh gặp thần tượng, hai anh em lại cãi nhau vài câu.
Mà cách đây không lâu, hai người bọn họ có một cuộc tranh cãi vô cùng nghiêm trọng. Nguyên nhân là vì anh ta nghe nói Tiếu Khả Ngải gần đây muốn xin công ty chuyển mình đến chi nhánh Quảng Đông!
Sau khi anh ta biết được tin tức, bắt lấy em họ chửi bới không ngừng.
"Em điên rồi à? Đến Quảng Đông? Vì em gái Quảng Đông kia?? Em muốn yêu đương với cô ta, anh không phản đối, nhưng phải để cô ta đến tìm em chứ! Từ xưa đến nay đều là gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, đàn bà phải chạy theo đàn ông, em còn muốn ở rể sao? !"
"Anh, đừng nói như vậy, " Tiếu Khả Ngải bất đắc dĩ nói, "Em chỉ muốn gần cô ấy một chút. Chuyện sau này từ từ tính."
"Dẹp! Đàn bà chính là thứ đồ phải phụ thuộc vào đàn ông!"
Kết quả hai anh em lại ầm ĩ lên, mà lần này cũng là lần họ cãi nhau nghiêm trọng nhất, hai tuần lễ sau Tiếu Khả Ngải không thèm để ý đến Tiếu Đắc Nghệ. Kết quả Tiếu Đắc Nghệ vì làm hòa mà phải xin lỗi Tiếu Khả Ngải, quan hệ của hai người họ mới tốt trở lại.
Nguyên nhân những chuyện đó, Tiếu Đắc Nghệ ném hết lên đầu Lục Trì.
Trong game, Lục Trì còn đang líu lo kể chuyện không ngừng.
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Hôm nay thầy nói chuyện với tớ, tớ mới nhớ ra còn nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi. Thời gian trôi thật nhanh, chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Từ khi tớ còn học đại học, chắc là bốn năm năm rồi..."
Nói đến thời gian, Lục Trì bên kia máy tính bỗng nhiên cảm thấy buồn bã.
Lục Trì còn nhớ rõ, ID đầu tiên của cô trong game là "Măm Măm thích đáng yêu", Tiếu Khả Ngải tên là "Đừng gọi tôi là đáng yêu" . Bởi vì tên của cậu nên cậu luôn bị người khác đặt biệt danh, Tiểu Khả Ái là cái biệt danh hay được dùng nhất. Mà cũng vì ID này, hai người mới gặp đã thân. Về sau họ đổi rất nhiều ID, đều tương tự như ID ban đầu, bao gồm cả "Thích Ăn Người Hồ Kiến" và "Đừng Ăn Tôi" hiện tại.
Trong game, hai nhân vật đi qua cổng miếu Nguyệt lão.
Hôm nay đúng dịp lễ Thất Tịch, trong game có hoạt động tình nhân, Lục Trì đi qua trước mặt NPC, nhận được nhiệm vụ ngẫu nhiên, trên đầu NPC xuất hiện một câu hỏi, là một nhiệm vụ trả lời câu đố đoán chữ, trả lời đúng sẽ tặng thưởng đạo cụ ngày lễ.
Câu đố chữ là:
Cố tầm tàn nguyệt tự thân ảnh,
Cổ lai biệt ly tương tư hồi,
Tình trái nan liễu hựu tương hệ,
Y nhân duy phán nhĩ tương quy.
(Cố tầm = Tìm 找, tàn nguyệt = trăng khuyết = giống 丿 ; 找+丿= 我- tôi, tự thân ảnh = bóng hình mình để giải thích thêm cho chữ tôi.
Tương tư => Đậu tương tư ( 豆: đậu), Biệt ly: chia cắt, chia cắt chữ Cổ 古(xưa) đặt Đậu 豆 vào giữa được chữ Hỉ 喜.
Trái 债= Khoản nợ = Khiếm欠; Hựu又+ Khiếm欠= Hoan欢
Nhân亻=人; nhĩ尔;亻+尔= 你 bạn
Đáp án câu đố là: 我喜欢你 – Tôi thích bạn)
Bởi vì là nhiệm vụ đêm thất tịch, cho nên phương hướng của câu hỏi rất rõ ràng, Lục Trì không mất công sức mấy đã đoán được.
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Tôi thích bạn "
NPC: "Chúc mừng người chơi 【 Thích Ăn Người Hồ Kiến 】 đã hoàn thành hoạt động đố chữ đêm thất tịch, thưởng đạo cụ: Trâm cài tóc"
Đừng Ăn Tôi: "Xong chưa? Nhanh đi thôi."
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Ừ."
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Tiểu Khả Ái."
Đừng Ăn Tôi: "?"
Sau đó, gần một phút, Kỵ Sĩ không hề nhúc nhích.
Đừng Ăn Tôi: "Rớt mạng rồi?"
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Tớ thích cậu."
Hàng chữ này Lục Trì đã sớm gõ xong, cô xóa rồi lại gõ, gõ rồi lại xóa, cuối cùng tay run một cái, nhấn gửi đi! Sau khi nhấn gửi, tim cô tăng tốc đập bình bịch.
Câu nói này cô đã muốn nói rất lâu rồi, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Cô và Tiếu Khả Ngải chuyện gì cũng kể với nhau, thậm chí còn cùng tưởng tượng về tương lai, nhưng có thể do họ chưa từng yêu đương, nên từ trước đến nay, giữa bọn họ luôn có một sự cân bằng kỳ diệu, khó mà phá vỡ. Hôm nay gặp được cơ hội tốt, cô chợt xúc động, thế mà nói câu này ra!
Cô nghĩ là mình phải chờ thật lâu mới nhận được câu trả lời, lại không nghĩ rằng, đáp án của đối phương một giây sau đã tới.
Đừng Ăn Tôi: "Ha ha."
Đừng Ăn Tôi: "Tiếp tục làm nhiệm vụ hàng ngày chứ?"
Thích Ăn Người Hồ Kiến: ". . ."
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Ừ. . . Làm xong nhiệm vụ trước đi."
Sau khi làm xong nhiệm vụ, Đừng Ăn Tôi thoát game. Lục Trì ngồi trước máy vi tính mờ mịt, sau đó cũng thoát. Cô không thể miêu tả được tâm trạng của mình lúc này, cô cũng ko hiểu "ha ha" nghĩa là sao.
Cô đi ăn chút gì đó, đến đêm lại online.
Trong bang phái, có người đang gọi nhóm vào phó bản, cô mau chóng tới tham gia. Sau khi đi vào địa điểm tập hợp, một kẻ lưu manh trong nhóm trông thấy cô, lập tức nói trong kênh chat.
Tao là ông mày: "Ôi, nhìn xem ai đến này! Đây không phải là nữ hán tử của chúng ta sao!"
Tao là ông mày: "Em gái, chơi dữ như vậy có phải bình thường theo đuổi đàn ông cũng mạnh mẽ lắm không?"
Lục Trì: ". . ."
Trong nháy mắt cô có cảm giác như bị người khác dội chậu nước đá vào đầu. Cô biết Tao là ông mày chính là anh họ của Tiếu Khả Ngải.
Cô lập tức nhắn riêng cho Tao là ông mày, ngón tay run run, gõ ra vô số lỗi chính tả, nửa ngày mới gõ xong một câu.
Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Tiếu Khả Ngải kể gì với anh?"
Tao là ông mày: "Tao biết tất cả mọi chuyện, ha ha ha ha ha ha!"
Ba giây sau, Lục Trì thoát game.