Trước kia Chu Tiêu Đồng không phải chưa từng hoài nghi thân phận Thần Hi Dịch Tịch, nhưng đến hiện tại, khi thấy Lý Hi Hạnh gửi tới ba chữ Ngu Thanh Thần, cô vẫn là. . . bị SHOCK. Mà còn bị SHOCK vô cùng mạnh mẽ!
Cô ngây ngốc một hồi, lại cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Lý Hi Hạnh hỏi thăm.
Chu Tiêu Đồng: "Cô chắc chứ?"
Chu Tiêu Đồng: "Cô ký cho nhiều người như vậy, sao chắc chắn ba tấm này là ký cho Ngu Thanh Thần chứ?"
Lý Hi Hạnh: "Không đâu, lâu rồi tôi không tự ký ảnh chụp. Hai tháng nay chỉ ký một lần như thế, cho nên nhớ kỹ."
Những tấm ảnh ký tên khác phần lớn do trợ lý ký, chưa từng đến tay cô. Còn những người tự đến tìm cô xin chữ ký, bình thường đều đem tới một đĩa nhạc hoặc tấm bưu thiếp, không thì là một trang giấy trắng. Lại thêm chuyện lúc ký tên cho Ngu Thanh Thần, cô run tay, suýt nữa viết sai, nên chắc chắn không nhớ lầm.
Lý Hi Hạnh: "Sao tấm ảnh này lại đến được tay cô rồi? Chưa từng nghe cô kể mình quen biết Ngu Thanh Thần. Nếu như người bạn anh ấy nhắc đến là cô. . ."
Lý Hi Hạnh: "Tôi nghĩ lại chuyện hôm đó, tự thấy xấu hổ nổi cả da gà lên."
Cho nên, nếu như bạn của họ là cùng một người, thì ngày đó cô ấy với Ngu Thanh Thần ngượng ngùng khách khí đến cùng là vì cái gì?
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Cô cũng không biết phải trả lời vấn đề của Lý Hi Hạnh như thế nào.
Thần Hi Dịch Tịch thật đúng là Ngu Thanh Thần sao? Cũng chưa chắc, cũng có khả năng khác mà! Ví dụ như, Lý Hi Hạnh nhớ lầm rồi? Cũng có thể Thần Hi Dịch Tịch là bạn của Ngu Thanh Thần thì sao? Có lẽ. . . Có lẽ. . . Cô không tưởng tượng thêm được nữa.
Một lát sau, cô vội vàng chạy trở lại trước máy vi tính, mở Weibo ra thêm lần nữa!
Vừa rồi cô gửi tin nhắn cho Thần Hi Dịch Tịch, nhưng cho tới bây giờ, Thần Hi Dịch Tịch vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Cô đem tâm tình phức tạp mở trang chủ Weibo của Thần Hi Dịch Tịch, hi vọng có thể thu thập được dấu vết để lại. Nhưng trong Weibo của Thần Hi Dịch Tịch gần như không có nội dung gì cả. Cô lại mở album ảnh của Thần Hi Dịch Tịch, bên trong cũng rỗng tuếch, chỉ có một tấm ảnh đại diện.
Thế là Chu Tiêu Đồng liền ấn mở tấm ảnh đại diện kia ra.
Thần Hi Dịch Tịch đã dùng tấm ảnh đại diện này nói chuyện với cô rất lâu, cô vẫn cho rằng đó là một tấm ảnh đầu của một con rắn màu lục, nên chưa từng nhìn kỹ. Cho đến hôm nay, cô mở lớn hình ảnh, nghiêm túc xem xét, ngoài ý muốn phát hiện... Đây nào phải một chiếc đầu rắn màu xanh, mà là đầu Thanh Long!
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Thanh Long. . .
Năm đó kịch bản đầu tiên cô viết cho câu lạc bộ kịch trường đại học T, tên là «Thanh Long». Đây cũng là nhân vật đầu tiên Ngu Thanh Thần diễn dưới ngòi bút của cô.
Lúc đó cô đi theo con đường sáng tác, là vì biên kịch bắt nạt Ngu Thanh Thần, cô tức không nhịn nổi, muốn đoạt quyền, cho nên bắt đầu tự viết kịch bản. Trải qua vô số vất vả, cô viết ra một kịch bản tên là « Thanh Long ».
Nội dung kịch bản như sau:
Thanh Long vốn là một thần tiên nhỏ, đến trần gian Độ kiếp. Dù sao cũng là rồng, nên khi hắn đầu thai đến thế gian thì trở thành Hoàng đế, tên là Thần. Thần là một quân vương lạnh lùng mà tài giỏi, vì để quản lý tốt chuyện quốc gia, hắn không thiên vị bất luận kẻ nào, cũng không chịu vì tư tình phá hoại luật pháp quốc gia. Nhưng nội tâm của Thần thực ra rất ấm áp rất hiền lành, mỗi lần nhìn thấy luật pháp tạo thành bi kịch, nội tâm của hắn rất đau khổ.
Nếu theo bình thường, dựa theo con đường viết kịch bản xưa nay, bên người đế vương này hẳn phải có một người ôn nhu thiện lương bầu bạn. Chu Tiêu Đồng cũng cho hắn một người bên cạnh như thế, tên là Tịch.
Tịch là một hiệp sĩ hành hiệp trượng nghĩa, ban đêm xuất hiện, trợ giúp những người đáng thương luật pháp không thể nào trợ giúp, những người bị Hoàng đế vô tình thương tổn cũng sẽ nhận được trợ giúp của hắn.
Có thể nói, Tịch là một người có tính cách và lập trường hoàn toàn khác biệt với Thần. Nhưng cơ duyên xảo hợp họ tình cờ trở thành "Bạn bè qua thư từ". Vì họ có thói quen viết nhật ký, viết xong lại giấu trong ngự thư phòng, kết quả lại đọc được nhật ký của nhau, sau đó cùng nhau trò chuyện.
Thần thổ lộ những hạn chế và nỗi lòng của một người Hoàng đế như mình, Tịch cũng hiểu hắn bất đắc dĩ; Tịch lại kể năng lực mình có hạn, là một đại hiệp nên chỉ có thể giúp vài người đơn lẻ, ngược lại Thần có thể giúp nhiều người như vậy nhận được hạnh phúc, Thần lại cảm thấy Tịch đã làm đủ việc tốt rồi...
Tóm lại ban ngày, Thần xử lý xong chính sự, sẽ chạy đến Ngự Thư Phòng xem nhật ký Tịch để lại, cảm động vô cùng, cảm động đến muốn khóc; mà Tịch mỗi tối hành hiệp trượng nghĩa xong trở lại đọc nhật ký Thần viết, cũng vui vẻ khép sách, nước mắt chảy ngang.
Có thể nói, Thần và Tịch chính là một đôi tri kỷ không khác gì Bá Nha Tử Kỳ.
—— bọn họ không biết, họ không chỉ là tri kỷ của nhau, mà còn là cùng một người!
—— Đúng vậy, tiểu Thanh Long vì quá kiềm chế quá buồn khổ, khiến nhân cách cũng phân liệt! Ban ngày nhân cách đế vương bá đạo là Thần, buổi tối nhân cách đại hiệp ôn nhu là Tịch.
Ban ngày Thần ở trong hoàng cung xử lý chuyện quốc gia, buổi tối Tịch che mặt đi ra ngoài làm việc thiện, cứ như vậy, chính hắn cũng không biết mình là người đa nhân cách, những người khác cũng không biết đế vương và đại hiệp là một người, tạo ra không ít trò cười thú vị.
Dù sao, một lần hai lần, Thần và Tịch, tôi bội phục anh quả quyết, anh ao ước thân phận của tôi, tri kỷ ơi tri kỷ, bạn tốt ơi bạn tốt. Hai người nói với nhau qua nhật ký, hay là dứt khoát gặp nhau một lần, có thể chỉ để chào nhau một cái, hoặc có thể trở thành bạn bè!
Nhưng mà, chắc chắn họ không thể gặp được nhau. Sau đó là những câu chuyện dở khóc dở cười, cuối cùng hai người quyết định từ bỏ gặp mặt, cùng nhau bảo vệ quốc gia, vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Chuyện cứ vậy mà kết thúc.
Kịch bản của « Thanh Long » sau khi được diễn xuất trên sân khấu, các sinh viên, nhất là nhóm sinh viên nữ hoan nghênh vô cùng! Chu Tiêu Đồng cũng vì thế mà một bước thành danh, vững chắc ngồi trên vị trí biên kịch của câu lạc bộ. Có thể lấy được thành tích tốt như vậy, cả tổ kịch bản đều nói Chu Tiêu Đồng viết kịch bản tốt nhưng mà trừ Chu Tiêu Đồng ra, không ai biết được ý nghĩa của kịch bản này.
—— Lúc viết kịch bản này, cô đã bỏ vào trong rất nhiều tâm tư của riêng mình!
Đầu tiên, Ngu Thanh Thần là nhân vật chính, nam chính cũng là anh, nam hai vẫn là anh, lại còn có thể để cho anh diễn nhiều tính cách trong một tác phẩm! Thứ hai, kịch bản phải có tuyến tình cảm, nhưng đây là oppa của mình, để anh diễn tình cảm với ai cũng cảm thấy không vui, vậy chỉ còn một cách ---- để oppa tự yêu chính mình! Tự công tự thụ, mình đau lòng thì mình an ủi, sai lầm của mình thì mình tự bù đắp, mình tự làm mình cong... chẳng phải đẹp vô cùng sao?
Ý nghĩ này của Chu Tiêu Đồng cũng là tâm lý chung của nhóm sinh viên nữ. Ngu Thanh Thần là hot boy của đại học T, người si mê anh vô số, trong câu lạc bộ kịch người đẹp không ít, nhưng đều không có được vẻ đẹp giống anh. Thế nên cho dù để anh diễn với ai, người yêu thích anh cũng thấy thua thiệt. Chỉ có thể để anh tự yêu chính mình, thế thì ai cũng vui vẻ, khắp chốn đều vui mừng! Thêm vào kịch bản vài câu chuyện dở khóc dở cười, Ngu Thanh Thần lại diễn không tệ, sao có thể không thành công chứ?
. . .
Chu Tiêu Đồng còn đang vừa xem ảnh đại diện Thanh Long vừa nhớ chuyện xưa, bỗng tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, trở về hiện thực.
Nếu đây đúng thật là Ngu Thanh Thần. . .
Cô tranh thủ thời gian mở lịch sử trò chuyện trước đó với Ngu Thanh Thần, nhìn xem mình có nói sai lời gì không nên nói hay không.
Vừa mở trang đầu tiên, liền nhìn thấy cuộc trò chuyện hai ngày trước khi cô còn ở Quảng Châu, Thần Hi Dịch Tịch nói đến chủ đề thổ lộ.
"Tôi đã từng thích một người,. . ."
"Cuộc đời cứ từng bước một mà tiến lên, thứ gì mình nên có chắc chắn sẽ có. Nhưng những người đã đi qua cuộc đời... Bỏ lỡ một lần, thì người đến sau có tốt đến mấy cũng không phải cô ấy."
Chu Tiêu Đồng: "... . . ."
Ai đó nhanh đến đánh thức cô đi! Mau nói cô đang tự mình đa tình! Không thì giội cho cô một chậu nước lạnh, đuôi của cô sắp vểnh lên trời mất rồi! ! !
Nhìn lịch sử trò chuyện, cô đột nhiên nhớ tới thùng đồ Thần Hi Dịch Tịch gửi đến, bởi vì trước đó cô định gửi trả lại nên chưa bóc ra.
Cô xoắn xuýt một lát, cuối cùng cầm lấy cái kéo, chạy đến bên cạnh thùng đồ.
Đợi cô bóc hết bọc plastic ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, quả thực dở khóc dở cười.
Tràn đầy một thùng lớn, là album và EP của Ngu Thanh Thần, ảnh chân dung của Ngu Thanh Thần, đĩa CD phim truyền hình của Ngu Thanh Thần. . . Tóm lại, tất cả đều là tác phẩm của Ngu Thanh Thần, cả những thứ không được xuất bản trên thị trường cũng gửi hết cho cô.
Ngay lúc này, điện thoại di động của cô rung một cái, cô mở ra xem xét, thì thấy tin nhắn Thần Hi Dịch Tịch gửi đến.
Thần Hi Dịch Tịch: "Đồ tôi gửi tặng cô sao lại muốn trả lại? Vì sao?"
Thần Hi Dịch Tịch: "Cô mở đồ ra chưa?"
Chu Tiêu Đồng vừa nhìn thấy cái tên này liền choáng váng, chỉ có thể một tay che ngực, một tay khác gõ chữ trả lời.
Đồng Tâm: "Mở rồi. . ."
Thần Hi Dịch Tịch: "Tôi xem Weibo của cô, thấy cô không chỉ chú ý mình Lý Hi Hạnh, cũng bình luận và like cho Ngu Thanh Thần mà, tôi cho là cô thích cả hai người họ, liền gửi cho cô ảnh kí tên và tác phẩm của họ, đây đâu phải đồ quý giá gì?"
Thần Hi Dịch Tịch: "Vì sao cô chịu nhận ảnh ký tên của Lý Hi Hạnh, mà tác phẩm của Ngu Thanh Thần cô lại muốn trả về? (¬_¬)(¬_¬)(¬_¬) "
Đồng Tâm: "..."
Đồng Tâm: "Đều thích đều thích! Không trả không trả!"
Đồng Tâm: "Tôi bị cái thùng lớn dọa, không biết là gì mới lo là đồ quá quý giá nên muốn trả lại. Nhưng vừa rồi mở ra mới biết là tác phẩm của Ngu Thanh Thần".
Thần Hi Dịch Tịch: "Nghe giọng này của cô có phải là không thích tác phẩm của Ngu Thanh Thần không?"
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Cô khó mà tưởng tượng được người bên kia đang dùng vẻ mặt gì trả lời tin nhắn của cô. Suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy lâng lâng cả người.
Đồng Tâm: "Không có không có, rất thích! Siêu thích!"
Thần Hi Dịch Tịch: "Thật?"
Đồng Tâm: "Thật thật! So với kim cương còn thật hơn! (*^*) "
Thần Hi Dịch Tịch: "Thích là tốt rồi *(^O^)* "
Trước kia khi cô nói chuyện cùng Thần Hi Dịch Tịch, cô là tác giả, đối phương là độc giả. Đột nhiên, fan biến thành thần tượng, độc giả biến thành nam thần, Thật là. . . xúc động quá đi!
Cô không nói được rõ bây giờ tâm tình của mình thế nào, cũng không biết cô có cảm giác gì với Ngu Thanh Thần. Cô chỉ biết, cho dù có thể là tại mình tự đa tình, nhưng cô rất vui.
Thần Hi Dịch Tịch: "Sao có cảm giác hôm nay cô hơi là lạ. . ."
Đồng Tâm: " Có soa? Tôi vẫn luôn thế này mà!"
Đồng Tâm: "Có một nói một, có hai nói hai!"
Thần Hi Dịch Tịch: ". . ."
Thần Hi Dịch Tịch: "Ừ. . ."
Đồng Tâm: "Nhưng mà không phải anh bảo gửi cho tôi tác phẩm và ảnh ký tên của Lý Hi Hạnh và Ngu Thanh Thần à? Sao chỉ có ba tấm ảnh của Lý Hi Hạnh, mà đồ của Ngu Thanh Thần lại là một thùng lớn thế?"
Thần Hi Dịch Tịch: "Cô cẩn thận tìm xem, tác phẩm của Lý Hi Hạnh cũng ở bên trong đó."
Chu Tiêu Đồng ôm thùng tìm một lát, cuối cùng cũng tìm ra được một album của Lý Hi Hạnh. Không trách ngay từ đầu cô không thấy, một thùng đồ vật lớn như vậy chỉ có một album mỏng dính, so sánh với từng chồng từng chồng tác phẩm của Ngu Thanh Thần đúng là rất đáng thương!
Thần Hi Dịch Tịch: "Tác phẩm của cô ấy ít, không thể trách tôi ¯_(ツ)_/¯"
Đồng Tâm: "Ừ." Tốt tốt tốt, tác phẩm anh nhiều, anh thật giỏi, có muốn vỗ tay không?
Cô ôm thùng đồ Ngu Thanh Thần gửi, đi đến bên cạnh giá sách, đem CD, album cùng những món đồ khác, lần lượt lấy ra, đặt lên trên giá sách. Sau khi thu dọn thật tốt, cô lui lại hai bước, quan sát toàn bộ giá sách. Trên giá sách của cô vốn mỗi tác phẩm của Ngu Thanh Thần đều có ít nhất một bản, hiện tại, mỗi tác phẩm có ít nhất hai bản. Mà trước đó tác phẩm của Ngu Thanh Thần đã chiếm một phần giá sách của cô, hiện tại tăng gấp đôi, vị trí không còn đủ, đành phải chen lấn sang vị trí cô dành cho Lý Hi Hạnh.
Cứ như vậy tặng vị trí của Lý Hi Hạnh cho Ngu Thanh Thần sao? Không nhé! Xem ra cô phải mua thêm giá sách thôi!
Chu Tiêu Đồng thu dọn xong đồ đạc, một lần nữa trở lại trước máy vi tính, phát hiện cô lại nhận được tin nhắn mới của Thần Hi Dịch Tịch.
Thần Hi Dịch Tịch: "Đúng rồi, tò mò muốn hỏi cô một chút."
Đồng Tâm: "Ừm? Chuyện gì thế?"
Thần Hi Dịch Tịch: "Sao cô lại thích Ngu Thanh Thần?"
Chu Tiêu Đồng nhìn vấn đề này sững sờ mất ba giây, nhịn không được cười ha ha! Dường như cô nhìn thấy một chú chó săn lông vàng to lớn ngồi trước mặt cô xin cô xoa đầu... Tình huống thế này phải làm sao đây?
Đồng Tâm: "Anh đoán xem?"
Thần Hi Dịch Tịch: ". . ."
Thần Hi Dịch Tịch: "Không phải vì anh ấy khá đẹp trai sao?"
Đồng Tâm: "Khá đẹp trai á? Không đâu."
Thần Hi Dịch Tịch: ". . ."
Ngu Thanh Thần mím môi. Hừ! Nói dối!
Đồng Tâm: "Sao lại là khá đẹp trai chứ? Chính là đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ! Toàn Trung Quốc, toàn thế giới, toàn vũ trụ, toàn hệ ngân hà, trong mắt tôi không có một người đàn ông nào đẹp trai hơn anh ấy!"
Ngu Thanh Thần nhìn thấy tin nhắn này, không khỏi run tay một cái, suýt chút nữa ném điện thoại đi. Anh nhìn những lời này thêm mấy lần, cười đến không ngậm miệng lại được.
Trợ lý đứng bên trông thấy, ngạc nhiên nói: "Anh Thần, sao anh lại run rẩy thế? Có gì buồn cười thì cho em coi với?"
"Tránh ra một bên đi!" Ngu Thanh Thần lập tức úp điện thoại xuống, "Tôi đang nói chuyện với người khác!"
Trợ lý: ". . ."
"Trò chuyện mà buồn cười thế sao." Trợ lý lẩm bẩm rồi bỏ đi.
Ngu Thanh Thần lật điện thoại lại, gõ chữ tạch tạch.
Thần Hi Dịch Tịch: "Phóng đại thế sao?"
Đồng Tâm: "Không hề phóng đại nhé! Đây là sự thật!"
Thần Hi Dịch Tịch: "Vậy ngoài đẹp trai ra, còn có gì khác không?"
Đồng Tâm: "Có nha có nha! Thông minh tài giỏi, lương thiện hiền lành, ngoài thì lạnh lùng trong thì ấm áp, còn là người rất tài năng. . ."
Ngu Thanh Thần đang ngồi trong đoàn làm phim đợi đến cảnh diễn, người bên cạnh đi tới đi lui, anh không thể không che lại nụ cười không tắt nổi trên môi, cố ra vẻ nghiêm túc để tránh thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí còn không cảm thấy mấy lời khen ngợi đó có gì kỳ lạ.
Đồng Tâm: "Đúng rồi, tôi nhớ anh từng kể anh từng rất thích một cô gái, nhưng không dám tỏ tình. Tôi rất hứng thú với chuyện tình cảm của người khác, có thể thành tài liệu để sáng tác! Nên anh kể cho tôi nghe chút đi".
Thần Hi Dịch Tịch: "Được."
Đồng Tâm: "Cô gái anh thích là người thế nào? Có xinh đẹp không? Đáng yêu không? Thông minh không?"
Có qua có lại mới toại lòng nhau nha!
Thần Hi Dịch Tịch: "Cô ấy à, vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, lại thông minh. . . hơn nữa là một người rất ấm áp."
Ngu Thanh Thần nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt mềm mại đến tan thành nước.
Thần Hi Dịch Tịch: "Cô ấy là người vĩnh viễn không thể thay thế trong lòng tôi."
=====
Mười Thần mê đang ngồi ở trong xe buýt, líu ríu trò chuyện với nhau. Bọn họ đang đi đến chỗ idol quay phim điện ảnh thăm ban, ai cũng vui mừng phấn khởi.
Người dẫn đầu hoạt động lần này chính là A Hỏa. Còn người ngồi cạnh A Hỏa là một họa sĩ nhà Thần mê, tên là A Kiều.
"A Kiều, cuốn truyện Thần Thần cậu đang vẽ thật đặc sắc quá! Ngu Thanh Thanh và Ngu Thần Thần, tự công tự thụ, tớ thấy mà mừng muốn điên lên", A Hỏa nói, "Tất cả mọi người đều nói, cậu là Thần mê đứng đầu giới fan CP Thần Thần đó!"
"Ôi, không dám nhận không dám nhận, " A Kiêu nói, "Cuốn truyện đó bản gốc không phải của tớ đâu! Tớ lên mạng tìm được vở kịch Thần Thần tham gia lúc còn ở câu lạc bộ kịch đại học T, kịch bản gốc tên là « Thanh Long », chính là viết Thần Thần tự công tự thụ! Tớ đến tìm câu lạc bộ kịch đại học T, nhờ vả họ liên hệ biên kịch, mong biên kịch có thể cho tớ quyền chuyển thể thành truyện tranh".
"Hả? « Thanh Long » có kịch bản gốc sao? Do Thần Thần diễn à?"
"Đúng đúng! Đáng tiếc không tìm thấy video trên mạng, thật muốn xem!"
"Ha ha ha ha ha, biên kịch này chắc chắn mê Thần Thần lắm, cho nên mới viết thành như thế!"
"Tớ cũng đoán thế."
Chu Tiêu Đồng từng đưa ra cho A Hỏa vài ý kiến, nếu cô ấy muốn lôi kéo lại fan CP, thì nên sản xuất các tác phẩm Ngu Thanh Thần tự công tự thụ. A Hỏa tìm trong nhóm Thần mê vài người vẽ đẹp, viết hay, giỏi cut video cùng nhau sản xuất. Nhất thời tác phẩm về CP Ngu Thanh Thanh x Ngu Thần Thần ngập trời, kéo fan CP về không ít. Chính A Kiều cũng thêm không ít người theo dõi.
Rất nhanh, xe đã đến cửa địa điểm quay phim điện ảnh, một đám Thần mê phấn chấn khí thế bừng bừng xuống xe.
Ngu Thanh Thần ra mắt đã nhiều năm, từ đỉnh cao đi xuống rồi lại trở về đỉnh cao. Fanclub của anh cũng phát triển một thời gian khá dài, mọi người khá tuân thủ kỷ luật, đến nơi cũng không làm ồn ào ầm ĩ, ngoan ngoãn đứng một góc nhìn.
A Hỏa đã theo Ngu Thanh Thần một thời gian khá dài, nhân viên bên cạnh Ngu Thanh Thần đều biết cô. Trợ lý trông thấy cô, vội vàng ra hiệu với Ngu Thanh Thần. Ngu Thanh Thần cũng nhìn thấy các cô, liền chủ động đi tới phía họ.
"A a a a!" Đám fan trông thấy thần tượng tới, vui vẻ thét lên.
Ngu Thanh Thần vội đưa tay lên ra dấu im lặng. Hiện giờ tuy không phải phần diễn của anh, nhưng đoàn làm phim vẫn đang bận rộn.
Những fan này cũng sợ sẽ bị đoàn làm phim đuổi đi, nên vội vàng che miệng lẫn nhau.
Ngu Thanh Thần luôn rất bình dị gần gũi với họ, fan muốn chụp ảnh chung hay nắm tay kí tên thậm chí muốn ôm anh một cái, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn họ. Dù sao mọi người từ ngàn dặm xa xôi đi tới đây cũng không dễ gì.
"Thần Thần, kế hoạch tiếp theo của anh là gì thế ạ?" Một fan nhỏ hỏi anh.
"Sang năm có thể sẽ đóng hai bộ phim." Ngu Thanh Thần kiên nhẫn trả lời câu hỏi.
"Thần Thần, mấy chuyện đồn đại kia có thật không anh?" Một fan khác hỏi anh.
"Mọi người chỉ cần vui vẻ là được rồi." Ngu Thanh Thần lơ đễnh cười cười.
"Thần Thần, sau này anh còn ca hát không?"
"Có cơ hội sẽ cân nhắc."
Ngu Thanh Thần nói chuyện với các fan một lát, đạo diễn gọi, anh liền rời đi. Đến lượt cảnh quay của anh, anh rất tận tâm tận lực hoàn thành công việc.
Sau nửa giờ, cảnh quay của anh hoàn thành, đi xuống nghỉ ngơi, trang điểm lại. Khi anh đang trang điểm lại, nhóm fan cũng đi đến gần.
Fan đến thăm ban thần tượng, thường đợi rất lâu cũng không bỏ đi. Dù sao khó khăn lắm mới được đến một chuyến, vài người thậm chí còn chạy từ thành phố khác đến, sao có thể chỉ nhìn năm phút đồng hồ, mười phút đồng hồ liền đi chứ? Nhưng chờ đợi một thời gian dài, tuy đám fan vẫn vui sướng vô cùng, những cũng không còn nhiều lời để nói với idol của mình, thường chỉ đứng phía sau điên cuồng ngắm nghía chụp ảnh, thậm chí còn ngại trò chuyện, sợ nói nhiều lại động đến những chủ đề mẫn cảm.
Ngu Thanh Thần khá quan tâm đến cảm xúc của họ, anh thường sẽ chủ động tìm chủ đề nói chuyện với họ. Nhóm fan cảm thấy vui vẻ, cảm thấy chuyến đi giá trị rồi, có thể về sớm một chút, anh cũng có thể chuyên tâm hơn vào công việc. Đối với hai bên đều có chỗ tốt.
"Lúc nãy thấy em vẫn nhìn điện thoại chằm chằm, có gì hay thế à?" Ngu Thanh Thần hỏi A Hỏa.
A Hỏa bị Ngu Thanh Thần chủ động nhắc đến, lập tức được sủng ái mà lo sợ, vội vàng lấy điện thoại di động ra cho anh nhìn.
"Em đang đọc một cuốn tiểu thuyết, rất hay! Tên là "Chung một giấc mơ", tác giả là Đồng Tâm!". Đối mặt với câu hỏi của idol, cô luôn cố gắng giải thích hết trong một hơi thở.
Lông mày Ngu Thanh Thần hơi nhướng lên.
"Cuốn truyện này rất hay, A Hỏa có giới thiệu với chúng em!" A Kiều tiếp lời, "Em còn cảm thấy nam chính cuốn truyện này hơi giống Thần Thần. Tên cũng giống, Vũ Thần, nói không chừng tác giả dùng hình tượng của Thần Thần để viết cũng nên..."
Lông mày Ngu Thanh Thần lại nhướng cao thêm một chút.
"Giống chỗ nào? Tớ không thấy! Vũ Thần bình thường nhìn rất lạnh lùng, nhưng mà là người rất yêu bản thân mình!" Có fan không phục, kể với Ngu Thanh Thần: "Nam chính kia một lần nhìn thấy gương hai chiều, còn tưởng chỉ là một tấm gương bình thường, nháy mắt với tấm gương một cái, ai ngờ nữ chính ở bên kia nhìn thấy, còn không may quay được hình ảnh ấy, hài hước vô cùng!"
Ngu Thanh Thần: ". . ."
Anh thật muốn kháng nghị với Chu Tiêu Đồng, đừng đem tai nạn chân thực ngoài cuộc sống thêm vào tiểu thuyết được không. Hoặc nếu có viết cũng đừng đặt tên nhân vật dễ đoán như vậy chứ? Anh cũng cần mặt mũi mà!
"Thần Thần không ngốc giống nam chính đó đâu!" Fan trung thành tuyệt đối với anh nói.
Ngu Thanh Thần: ". . ."
Một mũi tên xuyên tim.
Anh nhân thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện cùng nhóm fan một lúc. Chờ khi anh chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo, nhóm fan đều thấy rất vui vẻ rất thỏa mãn. Thế là anh khuyên mọi người nhanh trở về, không thì sợ trời tối, trên đường về sẽ nguy hiểm.
Nhóm fan lúc này mới lưu luyến rời đi.
Diễn xong cảnh quay cả một ngày, anh trở lại trong khách sạn, lấy điện thoại di động ra, mở lại lịch sử trò chuyện với Chu Tiêu Đồng, nhìn thấy đoạn tin nhắn đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ kia, liền cười không thấy mắt đâu, vất vả mệt mỏi một ngày cũng bay đi không ít.
Dùng thân phận Thần Hi Dịch Tịch này đi nói chuyện với Chu Tiêu Đồng, thực ra cũng khiến anh bối rối. Anh không định giấu thân phận của mình, nếu không đã không sử dụng cái tên và ảnh đại diện này. Nhưng nếu nói muốn lúc nào định lộ thân phận thật sự thì anh lại chưa nghĩ ra. Dù sao xa cách nhiều năm, muốn một lần nữa đến bên cạnh, đành phải cẩn thận từng li từng tí đến gần cô, chứ không lỡ đâu dọa cô sợ chạy mất thì làm sao đây?
Chuyện thẳng thắn nói ra, anh dự định sẽ trực tiếp gặp mặt cô để nói. Trước đó, nếu có thể sử dụng thân phận này, nhận được lời thật lòng của đối phương, quả thực là rất vui vẻ.
Anh thầm nghĩ: Không biết khi anh đứng trước mặt Chu Tiêu Đồng thẳng thắn bày tỏ thân phận, thì vẻ mặt cô sẽ thế nào...
Càng nghĩ càng thấy thú vị!