Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nghề Làm Fan

Vì thể nghiệm thật tốt thời gian thần tiên quy tắc ngầm với nhân vật nam chính, trước khi Ngu Thanh Thần vào đoàn phim điện ảnh mấy ngày, Chu Tiêu Đồng dứt khoát chuyển vào trong nhà anh.

... Bỏ qua những quy tắc ngầm đáng xấu hổ, thời gian còn sót lại, hai người thường ngồi bên hai đầu ghế sô pha, một người đọc kịch bản, một người viết kịch bản.

Chu Tiêu Đồng mỗi ngày viết xong kịch bản đều đem nội dung sang cho Ngu Thanh Thần nhìn xem, cùng anh thảo luận đôi chút. Cô có thể học hỏi từ chỗ Ngu Thanh Thần những kinh nghiệm chuyển hóa ngôn ngữ tiểu thuyết thành ngôn ngữ phim kịch , Ngu Thanh Thần cũng có thể qua đó càng hiểu rõ hơn về nhân vật này.

Trong một lần thảo luận, Chu Tiêu Đồng chợt nhớ tới chuyện cũ.

"Đột nhiên em nhớ tới, lúc em còn đang viết tiểu thuyết này, anh đã lén lút nhắn em xin cho nam chính thêm đất diễn!" Chu Tiêu Đồng hỏi, "Có phải khi đó anh đã muốn diễn nhân vật này rồi, phải không?"


Ngu Thanh Thần thẳng thắn hùng hồn nói: "Nhân vật này của em không phải lấy cảm hứng từ anh sao? Sao anh có thể tặng cho người khác?"

Lúc ấy thật sự anh đã nghĩ «Chung một giấc mơ» nếu chuyển thể thành phim truyền hình hay phim điện ảnh, nhân vật Vũ Thần này nhất định phải để anh đến diễn. Chẳng qua khi đó vẫn còn sớm, trừ kế hoạch lúc đầu anh dự định, còn có thêm một nguyên nhân khác —— Lần đầu anh đọc cuốn tiểu thuyết này đã biết nhân vật Vũ Thần được lấy nguyên mẫu từ anh, nhân vật nam chính được cô miêu tả dáng dấp đẹp trai sống động như thật, khiến anh vừa xấu hổ vừa mơ mộng hão huyền. Anh muốn xem Chu Tiêu Đồng sẽ tạo nên nhân vật này như thế nào, cũng muốn biết Chu Tiêu Đồng sẽ ký thác tình cảm thế nào cho nhân vật đó, đương nhiên càng hy vọng Chu Tiêu Đồng có thể viết nhiều hơn về nhân vật này.


Nghĩ đến đây, anh không vui mím môi: "Em bất công, cho Vũ Thần ít đất diễn như vậy!"

"Không bất công không bất công," Chu Tiêu Đồng xoa đầu anh nói, "Anh nhìn nè, đây không phải là đang cho anh thêm cảnh sao!"

Khi viết tiểu thuyết, Chu Tiêu Đồng cho nhân vật nữ chính Lê Hạnh xuất hiện nhiều hơn nhân vật nam chính Vũ Thần. Vì đây rốt cuộc là tiểu thuyết thanh xuân giành cho phái nữ, sắp xếp như vậy là chuyện đương nhiên. Chẳng qua khi cải biên thành kịch bản thì không giống vậy nữa, đừng nói chính cô bất công, ngay cả đoàn làm phim khi họp lần đầu tiên đã nói cùng biên kịch, nhất định phải cho Ngu Thanh Thần thêm đất diễn, mà vai diễn của anh phải được xây dựng thật tốt —— dù sao anh chính là người sẽ kéo tỷ suất người xem của phim lên mà!

"Thêm đất diễn thì được gì chứ?" Ngu Thanh Thần vẫn không vui, "Em nói đi, người em thích nhất đến cùng là ai!"


"Là anh, là anh, chính là anh!" Chu Tiêu Đồng ôm gương mặt tuấn tú của anh, cười híp mắt tiến đến hôn một cái, nhìn thế nào cũng thấy thích.

Lúc mới yêu đương cô vẫn còn khá thận trọng, lúc này thời gian thần tiên cũng qua rồi, còn thận trọng làm cái gì? Lập tức lộ hết bản tính ra.

Trên mặt Ngu Thanh Thần lúc này mới có ý cười: "Thật?"

Chu Tiêu Đồng một tay đặt trên trái tim, một tay dựng thẳng lên ba ngón, nghiêm trang nói: "Thật! Em thề trước Đảng và nhân dân!"

Ngu Thanh Thần bị cô chọc bật cười. Môi hồng hồng, răng trắng trắng, con mắt cong cong, cười lên vô cùng đẹp mắt. Anh cười khiến Chu Tiêu Đồng ngứa ngày, muốn vươn tay sờ sờ, hôn hôn, nhào tới ôm một cái.

Đáng tiếc lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.

Cô cầm lên xem, là một dãy số xa lạ. Gần đây công việc phát triển, người tìm cô cũng càng ngày càng nhiều, số lạ cũng phải nhận.
"Alo, xin chào," cô ấn nút trả lời, "Xin hỏi bạn tìm ai?"

"Xin hỏi có phải cô Chu - Chu Tiêu Đồng không ạ?" Đối diện truyền tới một giọng nam đầy khách khí.

Giọng nói này Chu Tiêu Đồng nghe có chút quen tai. Nhưng cô cố tìm trong trí nhớ, lại không nhớ ra là người bạn nào.

"Đúng." Cô đáp, "xin hỏi bạn là?"

"A, xin chào cô Chu!" Giọng nói đối diện nháy mắt trở nên thân thiện, "Tôi là Lưu Tiểu Lượng!"

Chu Tiêu Đồng giật mình: "Ai cơ? Lưu Tiểu Lượng?!"

Ngu Thanh Thần bên cạnh nghe được cái tên này, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chu Tiêu Đồng lúc này mới nhớ tại sao cô thấy giọng nói này quen tai, cô mới xem qua chương trình có Lưu Tiểu Lượng mà! Lưu Tiểu Lượng là một nam diễn viên, cũng có tiếng tăm, xem như diễn viên tuyến hai tuyến ba. Trước đó không lâu cô nghe nhà sản xuất nói, nam số hai của «Chung một giấc mơ» tạm định là Lưu Tiểu Lượng. Chẳng qua trừ Ngu Thanh Thần và Lý Hi Hạnh, chuyện diễn viên này đúng là không có quan hệ gì với cô, cô không định nhúng tay, cũng không định gặp mặt Lưu Tiểu Lượng, không ngờ Lưu Tiểu Lượng lại chủ động tìm tới tận cửa!
"A, xin chào xin chào, thầy...Lưu. . .." Chu Tiêu Đồng do dự không biết nên xưng hô như thế nào với đối phương. Đừng nói chứ, cái từ thầy cô này dùng thật tốt."Anh tìm tôi có chuyện gì thế?"

"Cô Chu, chị Thiệu từng tìm tới tôi, muốn tôi diễn nhân vật Mã Kiếm Bình. Lúc đầu công việc bận rộn không xếp được thời gian, nhưng tôi bỏ ra một đêm xem hết cuốn tiểu thuyết này của cô, thật sự quá hay, tôi vô cùng thích! Cho nên tôi đẩy hết công việc khác đi, để trống thời gian dành cho bộ phim này!" Lưu Tiểu Lượng miệng lưỡi lưu loát khen ngợi, "Tôi nghe chị Thiệu nói, cô là tác giả nguyên tác, lại là biên kịch bộ phim. Tôi lên mạng tra tư liệu về cô, phát hiện cô vừa có tài hoa, lại còn vô cùng xinh đẹp! Có cơ hội thì thật mong có thể gặp mặt với cô, cùng thảo luận kịch bản, cho nên tôi mới hỏi chị Thiệu xin phương thức liên lạc của cô."
Ngu Thanh Thần ngồi bên cạnh, loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại, càng nghe mày càng nhíu lại. Anh sợ Chu Tiêu Đồng không cản được viên đạn bọc đường này, thế là lo lắng nhìn sang Chu Tiêu Đồng. Nhưng sắc mặt Chu Tiêu Đồng vẫn như thường, còn có tâm tình đùa nghịch ngón tay anh.

"Ây dà, thật khéo quá!" Chu Tiêu Đồng vừa hăng hái chơi đùa ngón tay Ngu Thanh Thần, vừa thuận miệng khen lại, "Tôi cũng xem qua phim của anh, đặc biệt để xem anh diễn, anh có thể diễn vai Mã Kiếm Bình này, tôi rất vui. Dáng dấp anh đẹp trai như vậy, kỹ thuật diễn cũng tốt như vậy, nam diễn viên giống anh thực sự không nhiều. Nếu anh nguyện ý cùng tôi thảo luận kịch bản, đương nhiên tôi vô cùng đồng ý rồi!"

Lưu Tiểu Lượng ở đầu bên kia điện thoại: ". . ."

Anh ta vào ngành này đã khá lâu, tiếp xúc với không ít biên kịch . Bình thường biên kịch mới càng trẻ tuổi, nhất là những người chuyển từ tác giả tiểu thuyết sang, gánh không được viên đạn bọc đường thế này. Nguyên nhân rất đơn giản, tác giả cả ngày nhìn máy tính, ít tiếp xúc với người ngoài, gặp ít việc đời, tương đối đơn thuần. Cho nên anh ta trước khi gọi cú điện thoại này vẫn còn rất có tự tin. Nhưng khi đối phương mở miệng, anh ta liền bị chấn trụ —— đây nào phải người mới, đây chính là một vị lão làng am hiểu buôn bán giao lưu thổi phồng lẫn nhau đó!
Nhưng dù đụng tới cọng rơm cứng, anh ta cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục biểu diễn.

"Vậy thì tốt quá rồi! À mà, cô đang ở đâu thế ạ?"

Chu Tiêu Đồng đáp: "Thượng Hải."

"Ngày mai hoặc ngày kia cô có thời gian ăn một bữa cơm chứ? Trùng hợp hai ngày tới tôi khá rảnh, muốn nói chuyện với cô về nhân vật Mã Kiếm Bình này." Vì muốn tỏ thành ý, anh ta vội vàng nói, "Bây giờ tôi đi đặt trước vé máy bay!"

Lông mày của Ngu Thanh Thần đã sắp thắt thành nút.

Chu Tiêu Đồng buồn cười vươn tay, dùng lòng bàn tay vuốt thẳng lông mày của anh.

"Không được, bạn trai tôi rất bận rộn, gần đây khó khăn lắm mới có mấy ngày bỏ ra được để hẹn hò với tôi. Tôi không tiện đi gặp người đàn ông khác đâu!"

Lưu Tiểu Lượng: "..." Quỷ gì vậy!! Bạn trai biên kịch Chu này là ai, có thể bận hơn một minh tinh như anh ta sao?!
Anh ta nhẫn nhịn hỏi: "Vậy lúc nào cô có thời gian?"

"Tôi thật sự rất bận, thầy Lưu hẳn cũng vậy. Chúng ta vẫn nên thảo luận kịch bản trên mạng đi, có được không? Hoặc trước khi khởi động máy, mọi người chắc chắn sẽ gặp mặt mà."

Lưu Tiểu Lượng: ". . ." Chờ khai máy thì không kịp nữa rồi!

Anh ta gượng cười nói: "Vậy lúc nào cô có thời gian thì báo cho tôi, tôi vẫn là hy vọng có thể tâm sự trực tiếp với cô. Mà nhân dịp kịch bản cô vẫn chưa viết xong, tôi có một ít ý nghĩ muốn trao đổi, tôi thật sự muốn diễn tốt nhân vật Mã Kiếm Bình này!"

Nói chuyện đến tận đây, mục đích của Lưu Tiểu Lượng đã rất rõ ràng.

Chu Tiêu Đồng không tiếp tục đánh Thái Cực cùng anh ta nữa, bằng không thật không biết chủ đề sẽ bị kéo đi tận đâu, cô còn loay hoay nữa thì thời gian để quy tắc ngầm cũng không đủ.
Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Thầy Lưu, thầy muốn tôi cho nhân vật Mã Kiếm Bình này thêm cảnh phải không?"

Lưu Tiểu Lượng giật mình! Nhìn xem, đây nào phải người mới, đây quả thực lão làng trong giang hồ mà!

"Nói như thế nào đây nhỉ. . ." Anh ta cười khan nói: "Tôi hy vọng nhân vật Mã Kiếm Bình này có thể được xây dựng sâu sắc hơn một chút."

"Anh thích nhân vật này thế sao?" Chu Tiêu Đồng hỏi.

"Thật!" Âm thanh của Lưu Tiểu Lượng vô cùng chân thành.

Nhà sản xuất Thiệu Thần đã đưa tư liệu về «Chung một giấc mơ» đến tay anh ta, anh ta lật đến phần giới thiệu về nhân vật Mã Kiếm Bình, vừa nhìn chằm chằm giới thiệu nhân vật, vừa nói, "Mã Kiếm Bình này thoạt nhìn rất lạnh lùng và thực dụng, nhưng nội tâm lại rất mềm mại, cũng rất trượng nghĩa với bạn bè. Tôi cảm thấy nhân vật này có nét giống mình. Tôi vô cùng hy vọng nhân vật này có thể được xây dựng sâu sắc thêm một chút, như thêm vài nét về gia đình hoặc bối cảnh, tình cảm của cậu ta chẳng hạn."
"À. . ." Bên kia Chu Tiêu Đồng im lặng một hồi, thế mà lại nói."Hay tôi cho Mã Kiếm Bình và Chân Xuân thêm một tuyến tình cảm nhé?"

Chân Xuân? Lưu Tiểu Lượng tranh thủ lật tài liệu trong tay, không thấy tên Chân Xuân trong dàn nhân vật chính. Nhưng có thể thêm đất diễn đương nhiên là chuyện tốt.

"Tôi cảm thấy rất tốt! Nhân vật Chân Xuân này tôi cũng rất thích!"

"Được rồi, vậy quyết định như vậy nhé, tôi đi hẹn hò đây."

". . ." Mí mắt Lưu Tiểu Lượng giật giật, "Vậy. . . Vậy chúng ta liên hệ lại sau. . ."

Cúp điện thoại xong, Lưu Tiểu Lượng tranh thủ thời gian trang web, tìm kiếm "Chung một giấc mơ" + "Chân Xuân" . Thật ra anh ta mới nhìn phần giới thiệu nhà sản xuất đưa tới, nhân vật và kịch bản năm tập đầu. Xem tiểu thuyết nguyên tác sao? Ở đâu có thời gian đó chứ! Đây chỉ là viên đạn bọc đường để lấy lòng biên kịch, khiến biên kịch cho anh ta thêm phần diễn thôi!
Anh ta vừa tìm, rất nhanh đã thấy đoạn miêu tả về Chân Xuân.

"Chân Xuân chạy vào phòng học. Anh ta thở hồng hộc. . ."

Lưu Tiểu Lượng mới nhìn một hàng chữ, hai con mắt đã tròn xoe. Anh ta?? Anh ta?? Cái quái gì thế, Chân Xuân là nam?!

Nhấn vào, anh ta lại nhìn thấy một đoạn miêu tả.

"Đầu Chân Xuân vừa lớn vừa tròn, tóc để dài bóng mỡ, không biết bao lâu mới gội một lần. Nhưng trên gương mặt của cậu khiến người gặp khó quên nhất là chiếc mũi củ tỏi, hai lỗ mũi đồng dạng với gương mặt cậu, đều là hình tròn xoe. . ."

Lưu Tiểu Lượng nhìn không hết hai dòng, hai mắt đã tối sầm lại. Anh ta nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi với Chu Tiêu Đồng, phun ra một ngụm máu! Biên kịch này, thật sự vô cùng giảo hoạt!

. . .

Một nơi khác.

Chu Tiêu Đồng cúp điện thoại xong, Ngu Thanh Thần đã cười đến đứng ngồi không yên.
"Cho Mã Kiếm Bình và Chân Xuân thêm tuyến tình cảm? Thế mà em cũng nghĩ ra được!"

"Tiểu sử nhân vật là do em tự mình viết đó" Chu Tiêu Đồng buông tay: "Thật khiến em đâu đầu chết mà."

Thực ra cô không hề ghét quan điểm sống thực dụng của một số nghệ sĩ, ai cũng không dễ dàng gì. Nhưng trong một bộ phim, đầu tư chỉ có vậy, kịch bản dài chỉ tầm đó, nếu cho Lưu Tiểu Lượng thêm đất diễn thì phải giảm đất diễn của người khác. Cứ như chuyện Chu Tiêu Đồng luôn miệng nói phải cho Ngu Thanh Thần thêm đất diễn, nhưng cô cũng phải ưu tiên kết cấu kịch bản, hướng đi của câu chuyện và sự mong đợi của người xem, sau đó mới có thể đem tư tâm thêm một vài ưu điểm cho nhân vật của Ngu Thanh Thần, chứ không thể đem toàn bộ câu chuyện xoay quanh một mình Ngu Thanh Thần được —— vậy có khác gì viết một truyện mới chứ!
Thật ra thì cho Lưu Tiểu Lượng thêm phần diễn cũng không phải không được, nhưng anh ta cũng phải có chỗ hơn người. Anh ta luồn cúi muốn leo lên, chứng tỏ anh ta không có bối cảnh, chỉ dựa vào chính mình. Vậy thì anh ta nên cố gắng, đọc nguyên tác thật kỹ, để mọi người cảm thấy nhân vật anh ta diễn này có thể thu hút được sự chú ý, thậm chí trở thành linh hồn, thì chắc chắc anh ta sẽ được nâng đỡ, viết thêm năm mười cảnh cũng không khó. Nhưng anh ta chỉ nhìn qua giới thiệu nhân vật đã nghĩ đến nói lời ngọt ngào nịnh bợ người ta, cũng quá không tử tế rồi.

"Mới đầu anh còn lo lắng em gánh không nổi viên đạn bọc đường của người ta. . ." Ngu Thanh Thần nói, "Sao lại hư hỏng thế này rồi?"

Chu Tiêu Đồng nhíu mày, nhấc cằm Ngu Thanh Thần lên, cười xấu xa.

"Có muốn xem thử sự hư hỏng của em không?"
Ngu Thanh Thần: ". . ." Cảnh tượng này hình như có gì đó không ổn?

Biên kịch đại nhân còn đang tán tỉnh nhân vật nam chính, điện thoại lại vang lên. Cô cầm điện thoại di động lên xem, thế mà lại là Lưu Tiểu Lượng gọi tới. Da mặt anh chàng này đúng là đủ dày.

Chu Tiêu Đồng nhận điện thoại.

"Cô Chu." Lần trò chuyện thứ hai, Lưu Tiểu Lượng đã không còn giữ giọng điệu ngọt ngào lúc nãy nữa, âm thanh đã đứng đắn hơn nhiều.

"Xin chào, sao thế?"

Lần này Lưu Tiểu Lượng đi thẳng vào vấn đề: "Cô cho tôi thêm một trăm phút."

Chu Tiêu Đồng: ". . ."

Lưu Tiểu Lượng lạnh lùng nói: "Tôi cho cô một trăm vạn."

Chu Tiêu Đồng: "..."

Nhấn Mở Bình Luận