Nói thật, khi nghe thấy con số một trăm vạn này, nội tâm Chu Tiêu Đồng vẫn thoáng rung động.
Ngành giải trí thật đúng là một nơi tiêu tiền như nước, tùy tiện mở miệng đã ra con số trăm vạn rồi. Còn biết bao trẻ em Châu Phi không có cơm ăn, còn biết bao trẻ em nghèo khó vùng núi không được đọc sách, còn biết bao em bé không mua nổi đồ chơi, còn biết bao người trẻ tuổi không mua nổi nhà. . . Ôi, chủ nghĩa tư bản độc ác!
Chu Tiêu Đồng vừa mới thoát ly giai cấp nghèo rớt mùng tơi kìm lòng không được trong đầu mãnh liệt phê phán người đang âm mưu đút lót cô - Lưu Tiểu Lượng và xã hội giai cấp xấu xa!
Sau đó cô cương trực công chính từ chối đề nghị mê người này.
"Thật xin lỗi, chuyện này tôi sợ là không thể tự làm chủ."
Lưu Tiểu Lượng đầu bên kia điện thoại nhíu mày.
Anh ta biết đề nghị này làm khó biên kịch. Thật ra anh ta đang cho Chu Tiêu Đồng cơ hội mặc cả. Nếu cô muốn cho anh ta thêm một trăm phút diễn, theo kịch bản ba mươi tập hiện tại mà chia nhỏ, mỗi tập cũng chỉ thêm ba bốn phút, chiếu lên trên màn ảnh người xem có thể nhìn thấy anh ta nhiều thêm mấy tập, phần diễn có thể ngang ngửa nam chính! Anh ta nghĩ con số một trăm vạn này đối với biên kịch mới như Chu Tiêu Đồng chắc chắn đủ hấp dẫn, chỉ cần cô do dự, thì mọi người có thể ngồi xuống cùng thương lượng một chút, một tới hai đi là xong. Nhưng Chu Tiêu Đồng ngay cả thương lượng cũng không thèm nghĩ, dường như không có ý định buôn bán.
"Hai trăm vạn!" Lưu Tiểu Lượng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tăng giá cả.
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Không hổ là nam diễn viên, đổi vai đủ nhanh. Mới vừa còn đi trên con đường viên đạn bọc đường, mới qua vài phút, đã thành tổng giám đốc bá đạo rồi!
"Thầy Lưu chuyện này tôi thật không làm chủ được," Chu Tiêu Đồng nói, "Hay để tôi thương lượng với nhà sản xuất Thiệu nhé."
Lưu Tiểu Lượng: ". . ."
Chuyện này sao có thể cùng nhà sản xuất thương lượng, nhà sản xuất nếu đồng ý, anh ta còn cần âm thầm tìm đến biên kịch sao?! Chu Tiêu Đồng này rõ ràng đang giả ngu.
Mắt thấy Chu Tiêu Đồng khó chơi, Lưu Tiểu Lượng cắn răng, xuất đòn sát thủ.
"Cô suy nghĩ một chút đi, nhân vật này nếu không đủ sâu sắc thì tôi sẽ không diễn!" Anh ta uy hiếp, "Đoàn làm phim chưa hẳn có thể tìm diễn viên thích hợp hơn tôi!"
Chu Tiêu Đồng nhíu mày.
Hoàn toàn chính xác, Lưu Tiểu Lượng rất thích hợp với nhân vật Mã Kiếm Bình này. Tướng mạo không sai, có độ nổi tiếng nhất định, cát-sê cũng không cao —— từ ý nghĩ muốn dùng tiền hối lộ biên kịch thì có thể nhìn ra được, anh ta quay phim kiếm tiền chỉ là phụ, mục đích chính là muốn hot.
Mà bộ phim này cuối năm đã khai máy, thời gian rất gấp gáp. Mấy ứng cử viên vai chính lúc đầu quyết định đã không dễ dàng, hiện tại muốn đi tìm người khác, đúng là khó tìm được người có ngoại hình và danh tiếng bằng Lưu Tiểu Lượng.
Đối với chuyện này, Chu Tiêu Đồng cũng tỏ ra tiếc nuối.
"Được ạ," Cô nói, "Vậy anh cũng suy nghĩ lại một chút, anh chưa hẳn sẽ còn gặp được một cuốn sách thú vị như thế này đâu. Nếu bỏ lỡ bộ phim này thì thật là quá đáng tiếc."
Lưu Tiểu Lượng: "..."
Mấy giây yên lặng qua đi, Lưu Tiểu Lượng tức giận tắt điện thoại!
Chu Tiêu Đồng ném di động qua một bên.
Ngu Thanh Thần đang định cổ vũ Chu Tiêu Đồng có đức độ, Chu Tiêu Đồng lại đột nhiên đổ gục xuống, không kìm lòng được mà kêu rên.
Ngu Thanh Thần bị tốc độ trở mặt của cô làm giật nảy mình.
"Em từ chối cái gì thế này?!" Cô thảm thiết nói, "Hai trăm vạn?! Hai trăm vạn đó!!!"
Ngu Thanh Thần: ". . ."
"Chuyện này thường xảy ra lắm sao?" Chu Tiêu Đồng bi phẫn hỏi, "Sao diễn viên mấy người tiêu tiền như nước thế?"
Ngu Thanh Thần bật cười, lắc đầu.
"Không thường xuyên." Anh nghĩ nghĩ, sâu sắc nói, "Diễn viên đang lên đúng là có khả năng làm ra chuyện này."
Chu Tiêu Đồng ngẫm lại, đúng thế. Độ nổi tiếng không đủ, muốn trèo lên trên, chỉ có thể nghĩ ra cách này. Có người mới chỉ vì một nhân vật nha hoàn mà ngủ với phó đạo diễn, Lưu Tiểu Lượng bỏ ra một hai trăm vạn thu mua biên kịch cũng là chuyện dễ hiểu.
May mắn Ngu Thanh Thần nói người như Lưu Tiểu Lượng không nhiều, nếu không về sau cô phải thường xuyên nhận những cuộc điện thoại như thế này, bị người ta sớm tối cầm khoản tiền lớn nhử mồi, ý chí kiên định thế nào cũng sớm bị ăn mòn thôi! Con người sao có thể tránh khỏi cám dỗ này chứ!
"Anh chưa từng làm loại chuyện thế này chứ?" Chu Tiêu Đồng hỏi.
Ngu Thanh Thần khinh thường bĩu môi: "Anh mà có tiền, phải giữ thật chắc để nuôi vợ, chứ đi làm chuyện này làm gì?"
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Ngu Thanh Thần nếu có thể luồn cúi, năm đó đã chẳng như vậy. Anh có thể đi đến hôm nay, một là nhờ học tập đủ, hai là có duyên, cuối cùng mới có thể nổi tiếng.
Mà cho tới bây giờ, khi ngồi trên địa vị này, cũng không cần phí sức để luồn cúi nữa. Anh diễn nhiều hay diễn ít, cát-sê đều tính theo gói, diễn ít còn thoải mái hơn! Nhưng nếu anh diễn ít, phía đầu tư còn không chịu, anh kéo tỉ lệ người xem lên, lại tốn nhiều tiền như vậy để mời anh đến, đương nhiên họ muốn liều mạng nghiền ép anh chứ!
"Nói bậy! Rõ ràng anh có hối lộ biên kịch!"
"Hả?" Ngu Thanh Thần nhíu mày.
"Anh rõ ràng là bán nhan sắc, hối lộ biên kịch em đây phải không?"
Ngu Thanh Thần: ". . ."
Anh bật cười, giơ tay đầu hàng: "Vâng vâng vâng. Biên kịch đại nhân, anh hối lộ có đúng chỗ không?"
Chu Tiêu Đồng nhìn từ Ngu Thanh Thần trên xuống dưới. Gương mặt đẹp trai, lồng ngực rộng lớn, eo nhỏ. . .
Ban đầu ánh mắt cô còn rất vừa lòng thỏa ý, Ngu Thanh Thần nhìn ánh mắt của cô cũng vui lòng thỏa mãn theo. Nhưng nhìn một lát, ánh mắt và tâm tình của Chu Tiêu Đồng lại biến đổi.
Cô vừa mới từ chối hai trăm vạn! Hai trăm vạn đó!! Hóa ra cô tiềm ẩn giá trị cao như vậy! Một Lưu Tiểu Lượng có thể tùy tiện vừa ra tay đã ném một hai trăm vạn vào mặt cô, cô đã bỏ vào người Ngu Thanh Thần bao nhiêu tiền chứ?! Bốn bỏ lên năm ước chừng tương đương cô đã mất một trăm triệu để quy tắc ngầm với Ngu Thanh Thần đó! Một trăm triệu!!! Khoản tiền lớn như thế, không đem giá trị thặng dư của Ngu Thanh Thần nghiền ép sạch sẽ, cô quả thực sẽ phát nổ mất!
Ngu Thanh Thần: ". . ."
Anh không biết Chu Tiêu Đồng vừa giải một đề toán như thế trong đầu, anh chỉ biết, ánh mắt Chu Tiêu Đồng nhìn anh, cực giống hồ ly giảo hoạt đang đánh giá con mồi của mình. . .
=====
Tối hôm đó, Chu Tiêu Đồng lại nhận một cuộc điện thoại video, là do Thẩm Vũ Châu gọi tới. Bởi vì cùng hợp tác hoàn thành kịch bản, các cô mỗi tối sẽ xác nhận lại tiến độ công việc.
Hai người trao đổi xong chính sự, Thẩm Vũ Châu hỏi: "Đúng rồi, Lưu Tiểu Lượng gần đây tìm đến em sao?"
Chu Tiêu Đồng gật đầu.
Trên màn hình, Thẩm Vũ Châu nhíu mày: "Anh ta nói gì với em rồi?"
"Anh ta nói muốn cho em một hai trăm vạn, " Chu Tiêu Đồng căn cứ tình hình thực tế trả lời, "Mong em cho anh ta thêm cảnh."
Thẩm Vũ Châu vội vàng hỏi: "Em không đồng ý chứ?"
"Không ạ." Chu Tiêu Đồng lắc đầu: "Anh ta cũng tìm chị sao?"
Kịch bản này có hai biên kịch cùng phụ trách, Lưu Tiểu Lượng tìm Chu Tiêu Đồng, đương nhiên hẳn là cũng đã tìm đến Thẩm Vũ Châu.
"Ừm, không đồng ý là tốt, " Thẩm Vũ Châu nhẹ nhàng thở ra, "Nếu anh ta lại tới tìm em, em cứ giao cho chị, nói những chuyện này không do em phụ trách, để anh ta tìm chị là được."
Thẩm Vũ Châu tốt xấu gì cũng làm biên kịch nhiều năm, thấy nhiều chuyện, xử lý khá thuận buồm xuôi gió. Vừa rồi Lưu Tiểu Lượng tìm cô muốn thêm phần diễn, bị cô đánh Thái Cực từ chối, nhưng trong nội tâm cô lại lo lắng Lưu Tiểu Lượng cũng đi tìm Chu Tiêu Đồng, sợ Chu Tiêu Đồng ý chí không kiên định đồng ý. Dù sao với biên kịch mới, thì một hai trăm vạn đúng là không phải một con số nhỏ!
"Chị nói em nghe, nếu là đồng ý, liền mắc bẫy rồi! Không nói đến chuyện em thêm diễn khiến truyện hỏng kết cấu, em mà nhận tiền này, tương đương đem quyền phát biểu của mình giao ra ngoài. Về sau anh ta bắt em nơi này xóa xóa nơi đó sửa sửa, em có thể không nghe lời sao? Viết thêm mấy lần, về sau không phải em viết nữa, mà biến thành anh ta bảo gì em máy móc viết theo! Thật đấy, chị không nói quá đâu, chuyện này chị gặp không ít lần rồi!"
Thẩm Vũ Châu nhớ tới chuyện loạn lạc trong giới, thở dài. Cô lại nghiêm túc nói, "Nhưng nếu không tham lợi nhỏ trước mắt, làm thật tốt chuyện của mình, số tiền này sớm muộn về sau cũng sẽ kiếm được, mà còn nhiều hơn. Nhất định là như vậy."
Chu Tiêu Đồng gật đầu liên tục. Cô biết Thẩm Vũ Châu tốt bụng nên mới nói những lời này với cô.
"Nếu như anh ta uy hiếp em, em cũng không cần quan tâm. Mặc dù diễn viên nhận tiền nhiều hơn so với chúng ta, nhưng địa vị bình đẳng, mặc kệ anh ta nói gì em đều không cần sợ."
Chu Tiêu Đồng tiếp tục gật đầu: "Cảm ơn chị Thẩm!"
Thẩm Vũ Châu thấy Chu Tiêu Đồng hiểu chuyện như thế, rất vui mừng, không nhịn được hơi tò mò.
"Em cư như vậy mà từ chối sao, tốt xấu gì cũng tới trăm vạn, " Thẩm Vũ Châu nói, "em không động tâm à?"
Chu Tiêu Đồng chịu đựng đau lòng, giữ vững nụ cười: "Không động tâm, không hề động tâm."
Thẩm Vũ Châu nhíu mày. Xem ra Tiểu Chu này có vốn liếng không tệ! Dù sao đối với người trẻ hai mươi mấy tuổi mà nói, hơn trăm vạn sao có thể là một số tiền nhỏ.
Chu Tiêu Đồng ôm máy tính, mắt nhìn ngồi Ngu Thanh Thần đối diện cô. Ngu Thanh Thần đang cười nhìn cô, hiển nhiên cũng tò mò cô sẽ nói thế nào.
"Bạn trai em có tiền!" Chu Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói, "Mấy trăm vạn thì tính là gì, nhỏ thôi!"
Ngu Thanh Thần đối diện suýt chút cười thành tiếng.
Thẩm Vũ Châu: ". . ."
"Ôi mẹ ơi!" Cô ấy vỗ đùi, "Bạn trai em có tiền như vậy, em còn làm biên kịch làm gì?! Mệt chết người? Định trải nghiệm cuộc sống à?!"
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
"Dù sao chờ chị kiếm đủ tiền, đánh chết chị cũng không làm biên kịch nữa." Thẩm Vũ Châu ghen tị nhìn cô, "Em nói xem, đến cùng em có mưu đồ gì thế!"
"Em định. . . quy tắc ngầm với nam chính đó." Chu Tiêu Đồng nhìn Ngu Thanh Thần đối diện. Cô cười cong cong con mắt, "Vì có thể quy tắc ngầm nam chính cả đời."
Nếu bọn họ có thể đi cùng nhau thật lâu, thì sẽ muốn đứng ở cùng một độ cao. Sao có thể để một người vất vả trèo lên cao xong lại phải hạ mình nhìn xuống? Chỉ khi hai người họ đứng cùng một vị trí mới có thể sóng vai bước đi.
Thẩm Vũ Châu sững sờ.
"Ha ha ha ha ha!" Thẩm Vũ Châu cho là cô đang nói đùa, im lặng một lát rồi bật cười ha ha, "Lời này của em tuyệt đối đừng để bạn trai giàu có của em nghe được nha ha ha ha!"
Ngu Thanh Thần: ". . ."
"Cũng đừng để nam chính Ngu Thanh Thần của chúng ta biết! Nếu cậu ấy biết em muốn quy tắc ngầm, không biết sẽ phản ứng thế nào ha ha ha ha!"
Ngu Thanh Thần: ". . ."
=====
Người đại diện Trương Khải của Lưu Tiểu Lượng đang ngồi đối diện với anh ta.
"Lượng Tử, hợp đồng này em còn chưa ký sao?"
Lưu Tiểu Lượng bắt chéo hai chân, bực bội hút thuốc.
Hợp đồng «Chung một giấc mộng» ngoài miệng thì anh ta hứa hẹn, nhưng lại một mực kéo dài không định ký, tìm đủ lý do kiếm cớ.
Anh ta cảm thấy thời gian của mình quý giá, quay một bộ phim thì phải tiến tổ mấy tháng, bởi vậy nhất định phải cố nghĩ ra biện pháp tối đa hóa lợi ích của mình. Trương Khải cũng đang giúp anh ta bàn bạc bộ phim khác, nhưng «Chung một giấc mộng» hiện tại là hạng mục khá nhất. Dù sao bộ phim này cũng có đại lưu lượng là Ngu Thanh Thần, chắc chắn sẽ hot.
Nhưng anh ta vẫn không cam tâm. Mặc dù anh ta nhận nam hai của «Chung một giấc mơ», thế nhưng đây là một bộ phim về nhóm học sinh sinh viên, dù là nam hai cũng không nhiều phần diễn, không khác nam ba nam bốn là mấy. Anh ta không muốn bỏ nhiều thời gian như vậy cuối cùng lại có một cái kết cục không nóng không lạnh.
"Kéo dài thêm đi." Anh ta nói.
"Lỡ người ta tìm diễn viên khác thì sao?" Trương Khải hỏi.
"Đều lúc đó bọn họ biết tìm ai? Càng kéo dài càng khó tìm." Lưu Tiểu Lượng nói.
Có đôi khi đi đoàn làm phim sẽ tìm diễn viên làm lốp xe dự phòng, có đôi khi diễn viên cũng sẽ để đoàn làm phim làm lốp xe dự phòng, ngoài miệng nói tốt thật, nhưng hợp đồng lại mãi không ký, bàn bạc với diễn viên/đoàn làm phim khác, tìm thấy nơi tốt hơn thì đổi. Đến cuối cùng ai là lốp xe dự phòng của ai, thì phải xem diễn viên và đoàn làm phim ai lớn hơn ai.
Nếu như là một nhân vật nhỏ, ai diễn cũng được. Nhưng Mã Kiếm Bình là nhân vật khá quan trọng, không thể tùy tiện tìm người mới. Cho nên khi vừa mới bắt đầu Lưu Tiểu Lượng đã có vị trí không nhỏ.
Lúc này, chuông điện thoại di động Trương Khải vang lên. Anh ta vội nhận điện thoại.
Mấy phút đồng hồ sau, anh ta cúp điện thoại.
"Đoàn làm phim «Ly Ca» đã tìm được ứng cử viên cho nam hai rồi." Trương Khải nói, "Cậu vẫn mau ký với «Chung một giấc mơ» đi. Nếu không họ cũng đi tìm người khác mất. Nửa năm tới cậu sẽ không có công việc đâu!"
Lưu Tiểu Lượng nhíu mày.
Anh ta do dự nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Vậy anh đem hợp đồng «Chung một giấc mơ» ra cho em đi."
Đoàn làm phim đã sớm gửi bản điện tử của hợp đồng cho anh ta, nhưng Lưu Tiểu Lượng kiếm cớ không trả lời. Hiện tại cuối cùng họ cũng đem hợp đồng in ra, Lưu Tiểu Lượng vung bút kí tên mình, Trương Khải đi ra ngoài gọi điện thoại cho nhà sản xuất «Chung một giấc mơ».
"Chị Thiệu, hợp đồng bên em đã ký xong, ngày mai em gửi cho chị, chị đóng dấu xong thì gửi lại cho em."
"Hợp đồng?" Thiệu Thần hỏi, "Hợp đồng gì cơ?"
Trương Khải: ". . ."
Anh ta giật mình nói: "Hợp đồng chúng ta đã bàn bạc ấy! Nhân vật Mã Kiếm Bình đó!"
"À à, cái này ấy à, bên cậu mãi không ký, chị nghĩ mọi người từ chối cho nên bên chị đã ký với người khác rồi, thật sự xin lỗi." Thiệu Thần nói, "Bên này đang bận, chị cúp máy trước nhé, có cơ hội thì lần sau hợp tác nha!"
Trương Khải: ". . ."
Anh ta còn không kịp nói gì, điện thoại đã bị cắt đứt.
Thiệu Thần cúp điện thoại, cười ha ha, ném di động sang một bên.
Trước đó không lâu Chu Tiêu Đồng và Thẩm Vũ Châu đem chuyện Lưu Tiểu Lượng yêu cầu thêm cảnh diễn kể cho Thiệu Thầm, cô lập tức hiểu Lưu Tiểu Lượng đang giở trò quỷ gì. Cô cũng không vạch trần chuyện này, lập tức âm thầm bàn bạc với diễn viên khác, không bao lâu, đã tìm được người thích hợp, đối phương cũng rất thoải mái, lập tức ký hợp đồng.
Người trẻ tuổi, thực dụng không sai, nhưng nóng vội đến thế này, chuyện gì cũng khó thành công.
Thiệu Thần lắc đầu, đi làm chuyện khác. Trong lòng cô đã cho Lưu Tiểu Lượng một dấu gạch chéo lớn, «Chung một giấc mơ» không hợp tác, sau này, cô cũng sẽ không tìm diễn viên này hợp tác nữa.