Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp cùng tiến vào hội trường, hội trường đã tràn đầy người.
Hoạt động hôm nay có hai vị tiểu thịt tươi, tiểu hoa đán khá nổi tiếng, fan đến tiếp ứng hai vị này có thể thấy cũng khá nhiều. Còn mấy nghệ sĩ khác không đi theo con đường lưu lượng, fan không mặc đồng phục, nên liếc mắt qua cũng không biết là fan của ai.
Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp nhìn đám người trong hội trường. Trong những đầu người nhốn nháo, các cô dường như trông thấy vài người mặc bộ đồ cũ đã cất lâu năm trong đáy hòm, nhưng mà số ít đến thảm thương.
"Thôi rồi!" Tào Tiệp căng thẳng nói, "Đợi lát nữa Tiểu Tiện Tiện đi ra, không ai tiếp ứng cho anh ấy, anh ấy sẽ thương tâm chết mất!"
Tả Thiên Dương là người thích hư vinh, trước kia nếu tham gia hoạt động, người khác nổi tiếng hơn, được cổ vũ nhiều hơn, còn anh thì bị vắng vẻ, anh có thể vụиɠ ŧяộʍ đóng cửa thương tâm vài ngày.
"Không đâu." Chu Tiêu Đồng lạc quan an ủi, "Từ khi «Nhà hàng của tôi» phát sóng, anh ấy còn nổi hơn ngày xưa! Không chừng những người không mặc đồng phục tất cả đều đến để cổ vũ cho anh ấy đấy."
Tào Tiệp nhìn cô như nhìn thấy quỷ, đương nhiên cô ấy cảm thấy cô đang nói hươu nói vượn.
Tào Tiệp còn nhớ hoạt động chính thức cuối cùng của Tả Thiên Dương trước khi rời khỏi giới giải trí, cũng là một hoạt động tương tự thế này. Khi đó độ nổi tiếng của Tả Thiên Dương không còn là bao, ngày hôm đó, cô ấy và Chu Tiêu Đồng liều mạng tiếp ứng, muốn giúp Tả Thiên Dương có một hiện trường tiếp ứng náo nhiệt, nhưng dù các cô đã cố hết sức, nhưng đến cuối cùng số người đến tham gia hoạt động, tính cả cô ấy và Chu Tiêu Đồng, chỉ có —— mười tám người.
Từng có lúc, Tả Thiên Dương đã có một vạn tám ngàn fan, rộn rộn ràng ràng, hội trường không chứa nổi. Nhưng lúc anh rời đi, chỉ còn lại có mười tám người đưa tiễn. Thê lương biết bao, nghèo túng biết bao! Chuyện này là khối u trong lòng Tả Thiên Dương, cũng là khối u trong lòng fan của anh. Thậm chí cho tới bây giờ, trong lòng Tào Tiệp, hình ảnh về Tả Thiên Dương vẫn còn là hình ảnh của một cậu bé đáng thương.
—— nếu cô ấy biết số dư trên thẻ ngân hàng của cậu bé đáng thương năm nào, chắc là cô ấy sẽ phun máu ba thước, cũng quyết định từ nay về sau sẽ không xem bất cứ ai trên thế giới này là kẻ đáng thương nữa!
Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp vào hội trường không bao lâu, tất cả fan và phóng viên cũng đều ngồi xuống, hoạt động liền bắt đầu.
Đoạn đầu hoạt động, MC lên sân khấu giới thiệu về chương trình, giới thiệu nhãn hàng tài trợ, mới nói được nửa câu, bỗng nhiên bên dưới sân khấu vang lên vài tiếng hét ngắt lời, tiếp đến là cả khán đài bùng phát tiếng hoan hô!
Chỉ thấy một đám minh tinh khách quý theo thứ tự từ cửa hông hội trường xuất hiện. Họ vốn định khiêm tốn đi đến, nhưng con mắt các fan quá sắc bén, có mấy người phát hiện liền thét lên, tiếng thét chói tai nhắc nhở các fan, tất cả mọi người nhìn thấy idol của mình, lập tức họ liền sôi nổi hào hứng cùng hét lên!
Các minh tinh từ xa xa vẫy tay với khán đài, tiếng hoan hô càng to hơn!
Các fan điên cuồng gọi tên idol, Tào Tiệp và Chu Tiêu Đồng cũng lớn tiếng hô "Tả Thiên Dương, Tả Thiên Dương" . Nhưng tất cả âm thanh lẫn lộn cùng một chỗ, không phân biệt được ai đang gọi tên ai, ai hô to hơn ai.
Chờ cảm xúc của khán giả khôi phục, MC mới bắt đầu chương trình.
Tả Thiên Dương ngồi ở hàng ghế đầu, hai chân bắt chéo. Có phóng viên ở bên cạnh đang chụp ảnh, Tả Thiên Dương điều chỉnh góc độ, chỉnh cho phần gương mặt đẹp đẽ của mình sang phía phóng viên.
Tuy đã xa ống kính hai ba năm, nhưng lần nữa đối mặt với ống kính anh chẳng những không ngại ngùng, ngược lại càng trấn định, tự tin, hào phóng.
Phóng viên tách tách chụp vài tấm, anh còn phối hợp tạo dáng, vuốt vuốt mái tóc màu bạc, lộ ra khuyên tai của nhà tài trợ, khoe khoang chiếc đồng hồ đại gia giá trị bảy chữ số của mình.
Chỉ chốc lát sau, MC dẫn dắt đến hoạt động tiếp theo, mời các minh tinh khách quý lên sân khấu.
Đầu tiên là vị tiểu hoa đán, dưới sân khấu lập tức điên cuồng vang lên tiếng hét!
Dưới sân khấu Tả Thiên Dương hơi nhíu mày.
Trước khi đến, anh cho là mình đã hoàn toàn không còn quan tâm đến những thứ này. Anh không quan tâm số liệu của mình trên internet, không để ý người khác đánh giá mình thế nào, cũng không quan tâm có người đến tiếp ứng hay không.
Nhưng khi đến đây, thế mà anh vẫn hơi căng thẳng. Không nói đến chuyện khác, tất cả mọi người lên sân khấu đều được reo hò, nếu chỉ một mình anh lên sân khấu mà bên dưới hoàn toàn vắng lặng, thì đúng là quá mất mặt.
Vừa rồi khi tất cả khách quý cùng đi vào, anh cũng giả bộ lơ đãng nhìn ra xa một lần. Không thấy màu vàng quen thuộc... Chắc là không có mấy ai đến gặp anh. Thật may lúc đó anh đang ở trong một nhóm người, dính lây ánh sáng của họ, dường như cũng có vẻ khá được hoan nghênh. Nhưng đến khi từng khách quý được mời lên sân khấu, thì không thể mượn ánh sáng của người khác nữa rồi, nên hiện nguyên hình thì cũng phải hiện nguyên hình mà thôi.
Lại một khách quý được mời lên sân khấu, dưới sân khấu lại vang lên những tiếng hò reo.
Lại một khách quý nữa lên sân khấu. . .
. . .
Mỗi lần một vị khách quý được mời lên sân khấu, Tào Tiệp và Chu Tiêu Đồng sẽ chú ý đến nhóm người tiếp ứng. Các cô đang phán đoán vị trí và quy mô các fan nhà khác. Bỏ qua những fan hâm mộ có tổ chức, ước chừng có thể phán đoán được còn lại có bao nhiêu người vì Tả Thiên Dương mà đến.
Nhưng người lên sân khấu càng nhiều, trong lòng các cô càng bất an.
Khu vực xung quanh, giống như đều đã bị các fan nhà khác chiếm. Fan của Tả Thiên Dương không còn tổ chức, sẽ có người vì anh mà đến sao? Sẽ có người vì anh mà tiếp ứng sao?
Cuối cùng, MC cũng gọi đến tên Tả Thiên Dương!
Tim Tả Thiên Dương đập thình thích, não trống rỗng, anh đứng dậy, bước đến sân khấu.
Một khắc anh đứng lên này, náo nhiệt lúc nãy không còn, trong hội trường vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến nỗi anh nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Anh sững sờ, trái tim như chìm xuống...
Nhưng khi anh bước một bước đầu tiên, một nữ sinh ở giữa khán đài cao giọng hét lên —
"A!!!! Tả Thiên Dương!!!!"
Tiếng hét này dường như khiến mọi người tỉnh táo lại. Đám fan không nghe rõ MC đọc tên ai kia nháy mắt hiểu ra, nhanh chóng mở miệng ——
"Tả Thiên Dương!!!!"
"Dương Dương em yêu anh!!!"
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng thét chói tai, nháy mắt tràn ngập cả hội trường!
Tả Thiên Dương bị tiếng hét này làm giật nảy mình! Bàn chân đang lơ lửng giữa trời nửa ngày mới đạp được xuống bậc thang, chân thật chạm vào mặt đất.
Lúc mới đầu, những tiếng hét tiếp ứng còn thân ai mệnh nấy hét, hỗn loạn gọi tên Tả Thiên Dương. Nhưng càng về sau, mọi người dần ăn ý, tiếng hét cũng chỉnh tề hơn. Càng ngày càng vang dội.
"Tả Thiên Dương! Tả Thiên Dương! Tả Thiên Dương! . . ."
Mỗi bước tiến lên, lông mày Tả Thiên Dương càng giãn ra, nụ cười trên môi cũng càng thêm sâu. Khi anh đi đến chính giữa sân khấu, khóe miệng của anh đã sắp ngoác đến tận mang tai. Song khi anh xoay người nhìn về phía khán giả, tươi cười đắc ý kia nháy mắt đã bị kìm xuống hoàn toàn. Anh hơi giơ cằm, cao ngạo nhìn toàn bộ khán đài.
Trong đám người, anh có thể trông thấy thưa thớt vài trang phục màu vàng quen thuộc. Anh xa sân khấu quá lâu, các fan cũng ly tán nhiều năm, người có thể tìm lại được bộ đồng phục năm đó cũng không nhiều. Nhưng anh trông thấy Chu Tiêu Đồng, trông thấy Tào Tiệp, trông thấy rất nhiều rất nhiều gương mặt thân quen...
Anh không thể nào ép được nữa, khóe miệng lại cong lên.
Tào Tiệp và Chu Tiêu Đồng dưới sân khấu hợp sức nâng cao bảng đèn.
Tiếp ứng náo nhiệt như vậy không chỉ vượt ngoài dự đoán của Tả Thiên Dương, mà cũng ngoài dự đoán của Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp. Lúc đi vào trong hội trường, Chủ Tiêu Đồng từng nói những người không mặc đồng phục có lẽ đều là fan của Tả Thiên Dương, chẳng qua là lời nói tự động viên mình. Nhưng tuy không đến mức hoành tráng như vậy, thì sự thật cũng gần đúng! Lần này các fan của Tả Thiên Dương không có tổ chức, không thể tập hợp thành một đoàn đội, tất cả mọi người tự nguyện tự phát mà đến, vào hội trường rồi cũng không thể tụ tập thành một nhóm, mà phân tách ra nhiều nơi. Nhưng vì số lượng đủ lớn, việc không thể tụ tập thành một nhóm hoàn chỉnh ngược lại lại có tác dụng khiến cho họ trải rộng khắp mọi nơi trong hội trường. Khi anh đứng lên, tất cả mọi phương hướng đều vang lên tiếng hét, dường như tất cả mọi người đều gọi tên anh!
Không thể nghi ngờ, hôm nay trên mặt trận tiếp ứng, Tả Thiên Dương không những không bị mất mặt, mà còn có đủ mặt mũi!
Tiếp tục thêm mười mấy giây, dưới sự ra hiệu của MC, các fan mới dừng lại.
"Oa, hôm nay fan của bạn đến thật nhiều!" MC nói.
Khoé miệng Tả Thiên Dương cong cong, không thể nào đè xuống nổi.
Mỗi khi một vị khách quý lên sân khấu, trên màn ảnh lớn sẽ chiếu một đoạn VCR giới thiệu vị khách quý đó. VCR của Tả Thiên Dương chiếu xong, MC lại dựa theo kịch bản hỏi anh một số vấn đề liên quan đến chương trình.
Vấn đề nên hỏi đều đã hỏi xong, mắt thấy phải tiếp tục phần tiếp theo của chương trình, MC nhìn ánh mắt mong đợi của khán giả, không khỏi nhiều chuyện hỏi thêm một câu.
"Thiên Dương, bạn rời khỏi giới giải trí đã khá lâu. Bây giờ trở lại, có rất nhiều người hôm nay đến đây vì bạn, bạn có muốn nói gì với họ không?"
Fan nghe thấy câu hỏi của MC hỏi Tả Thiên Dương, lại là câu hỏi liên quan đến họ, không khỏi vui sướng hét lên!
Khi Tả Thiên Dương nhận micro, đám người đang gào thét dưới sân khấu lập tức yên tĩnh, trông mong nhìn anh.
Tả Thiên Dương dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, anh cầm micro, mấy lần mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi.
Tả Thiên Dương lại một lần đưa mắt nhìn khắp khán đài.
Anh nhìn thấy Chu Tiêu Đồng và Tào Tiệp trong đám người, nhìn thấy các cô đang giơ cao bảng đèn có tên anh, ánh mắt anh dừng lại. Một lát sau, anh không kìm được, khóe miệng càng cong, con mắt cũng híp lại, lộ ra một nụ cười xán lạn thoải mái.
Anh cầm micro, từng chữ từng chữ lớn tiếng nói: "Anh —— đã—— về—— rồi ——!"
Trong nháy mắt, nghe thấy tuyên ngôn cao vút của anh, thế mà mũi Chu Tiêu Đồng cũng cảm thấy chua chua!
Cả khán đài lại ầm ĩ reo hò, thật lâu vẫn không thể dừng lại!
Chu Tiêu Đồng quay sang nhìn Tào Tiệp, vồn muốn cùng Tào Tiệp chê cười Tả Thiên Dương lại làm chuyện thế này giữa nơi đông người, thế những lời nói cô còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Tào Tiệp làm giật nảy mình —— nước mắt Tào Tiệp phun như suối, làm nhòe mascara, y như một con mèo hoa!
"Má ơi!" Trong tiếng hoan hô, Chu Tiêu Đồng lấy khăn tay ra đưa cho Tào Tiệp, "Bà xúc động đến thế sao?"
"Không phải!" Tào Tiệp mở khăn tay, không giữ chút hình tượng nào mà dùng sức xì mạnh mũi, nhưng không lau được sạch, trên chóp mũi còn lộ ra cả một cái bong bóng, cô ấy cười nói: "Chỉ là vui quá! Thật đấy, vô cùng vui vẻ!"
Thuở thiếu thời từng thích một thần tượng, từng yêu mến si mê, từng vất vả kiệt sức, từng mong mỏi nghi ngờ. Đã có lúc quay đầu nhìn lại quá khứ, nhớ tới mình từng thích một người như vậy, thầm cười nhạo sở thích thời bé bỏng, thầm nghĩ sao mình lại có thể thích một người như anh. Nhưng một ngày nào đó, lại lần nữa được nhìn thấy người ấy đứng dưới muôn vàn ánh đèn sân khấu, thời gian phảng phất như quay trở lại rất nhiều năm trước, nhìn thấy chính mình đang vì anh mà điên cuồng reo hò.
Nhìn thấy thành tựu của anh, vui sướng đến thế nào. Có thể thích một người như anh, vui sướng đến thế nào!
Tào Tiệp lại một lần nữa ra sức nâng cao bảng đèn, lớn tiếng hô lên.
"A!!! Tả Thiên Dương, em yêu anh!!!!"
. . .
Mấy ngày sau, Chu Tiêu Đồng nhận được tin nhắn của Lý Hi Hạnh.
"Ca khúc chủ đề của «Chung một giấc mơ» tôi đã viết xong rồi, tôi gửi cho cô nghe nhé."