Sau khi Ngu Thanh Thần công bố tình yêu, cả hiện trường rất lâu vẫn không thể yên tĩnh lại.
Các phóng viên điên cuồng hỏi, muốn từ miệng Ngu Thanh Thần đào thêm càng nhiều tin tức. Nhưng Ngu Thanh Thần như một chiếc túi bị buộc chặt, đã nói không lộ ra thì nhất định không lộ ra thêm nửa chữ. Không quan tâm phóng viên ném vấn đề gì đến, anh đều có biện pháp kéo chủ đề quay lại bộ phim «Chung một giấc mơ».
Rất nhanh, thời gian phỏng vấn của phóng viên kết thúc, nhóm nghệ sĩ phải rời đi thay trang phục tạo hình.
Một nhóm nhân viên công tác xông lên bảo vệ Ngu Thanh Thần, ngăn cản phóng viên đang muốn tiếp tục phỏng vấn.
Nhà sản xuất Thiệu Thần bước thật nhanh, đuổi kịp Ngu Thanh Thần đang rời đi.
"Ông trời ơi..!" Thiệu Thần cũng bị phát biểu vừa rồi của anh làm xúc động không nhẹ, "Em nghiêm túc sao?!"
Ngu Thanh Thần cười cười.
Thiệu Thần nghiêng gần sát tai anh, nhỏ giọng hỏi: "Bạn gái của em có phải là. . ."
Nhưng cái tên kia treo trên miệng cô ấy một lát, cuối cùng lại từ bỏ, không hỏi ra lời. Cô ấy vỗ vai Ngu Thanh Thần, nói: "Chàng trai tốt!"
Một lát sau, cô ấy lại không nhịn được bóp cổ tay thở dài: "Ôi! Tin tức lớn thế, nếu em để đến lúc chúng ta công chiếu hẵng công bố có phải tốt hay không! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!"
Ngu Thanh Thần là nhân vật nam chính, là người đầu tiên thay tạo hình. Công việc sau đó tiến hành vô cùng thuận lợi, hai ba giờ sau, anh đã chụp hết tất cả tạo hình cho nam chính. Đoàn làm phim để anh trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ phải bắt đầu chính thức quay chụp.
«Chung một giấc mơ» là một bộ phim thanh xuân vườn trường, đương nhiên phải lấy cảnh ở sân trường. Đoàn làm phim sau khi trải qua một phen suy tính, quyết định quay tại trường đại học T —— cũng chính là trường học cũ của Ngu Thanh Thần và Chu Tiêu Đồng. Phong cảnh đại học T sáng sủa tươi đẹp, mà dù sao sinh hoạt vườn trường trong tiểu thuyết của Chu Tiêu Đồng cũng dùng nguyên mẫu từ trường đại học T, quay phim ở đây rất phù hợp.
Thế nên sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc, Chu Tiêu Đồng và đạo diễn đi dạo quanh trường một vòng, thảo luận về việc sửa chữa vài chi tiết trong kịch bản ngày mai.
Vừa nói chuyện xong, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, thì thấy là tin nhắn của Ngu Thanh Thần gửi tới.
"Tôi đói bụng rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?" Đạo diễn nói, "Nếu đã là trường học của cháu, thì chúng ta cùng đến nhà ăn, có đồ ăn gì ngon thì cháu đề cử nhé."
Chu Tiêu Đồng khóa màn hình điện thoại di động lại, nhét vào trong túi áo.
"Chú cứ đi thẳng về phía trước, đến cây cầu thì rẽ, sẽ thấy nhà ăn ngay. Đậu phụ ở đó ăn cực kỳ ngon!" Chu Tiêu Đồng cười cười xin lỗi, "Đạo diễn, bỗng nhiên cháu có việc gấp phải xử lý, không đi cùng chú được. . ."
"Hả?" Đạo diễn ngạc nhiên, chỉ có thể nói, "Được, vậy cháu đi đi."
"Còn chuyện gì thì chú cứ gọi điện thoại cho cháu!" Chu Tiêu Đồng nói thêm một câu, quay người nhanh chân chạy mất.
Đang trong kỳ nghỉ đông, sinh viên đều đã về quê ăn tết, trong trường học người ít đến thảm thương.
Chu Tiêu Đồng quen cửa quen nẻo chạy qua một con đường lát đá, xuyên qua một rừng cây nhỏ, vòng qua một hồ nước, chạy vào bên trong một khu dạy học. Bên trong khu dạy học không có ai, tiếng bước chân của cô quanh quẩn trên hành lang trống trải. Cô không khỏi thả nhẹ bước chân, cẩn thận từng li từng tí đi lên tầng, đẩy cửa một phòng học ra —— đây là phòng học mà trước đây câu lạc bộ kịch họ thường dùng.
Ngu Thanh Thần đang đứng ở cạnh chiếc bàn đầu tiên trong phòng học, nghe thấy tiếng cô mở cửa, liền nở nụ cười.
Chu Tiêu Đồng đứng ở cửa, đối mặt với anh ba giây, liền nhảy đến nhào vào ngực anh!
Ngu Thanh Thần lập tức giang hai cánh tay, nhưng anh còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, Chu Tiêu Đồng lại nhào đến quá mạnh, làm anh phải bước lùi hai bước mới dừng lại được. Anh giật mình, lập tức ôm thật chặt lấy eo Chu Tiêu Đồng.
Chu Tiêu Đồng nhón chân lên, ôm đầu anh, dùng sức mổ mấy lần lên môi anh, còn ngại chưa đủ, lại hôn mấy lần lên mặt anh. Ngu Thanh Thần không cam lòng yếu thế, đảo khách thành chủ, ôm cổ cô, dịu dàng hôn lên.
Hồi lâu sau, hai người mới buông nhau ra. Chu Tiêu Đồng ôm cổ Ngu Thanh Thần, vùi sâu mặt vào cổ anh.
"Sao anh ngốc thế? Sao lại nói mấy câu đó ra!" Trên miệng cô nói ra lời trách cứ, nhưng hai tay lại ôm anh chặt hơn.
Trước đó họ đã thương lượng sẽ không công khai, vì sự nghiệp của Ngu Thanh Thần, cũng vì tránh cho Chu Tiêu Đồng bị dư luận công kích. Nhưng Ngu Thanh Thần lại lựa chọn cách này, anh gánh chịu tất cả trách nhiệm của một người bạn trai nên có, nhưng lại bảo vệ Chu Tiêu Đồng không để cô nhận những điều cô không nên tiếp nhận.
"Cả ngày phải giải thích scandal cũng rất đau đầu," Ngu Thanh Thần cười cười, sờ tóc cô, "Bây giờ tìm được em rồi, thật đỡ tốn sức biết bao."
Chu Tiêu Đồng càng ôm chặt hơn.
Cô bỗng nhiên rất muốn được thoải mái nắm tay Ngu Thanh Thần đi ra ngoài, khoe khoang với cả thế giới: Mọi người nhìn này, đây là bạn trai tôi! Bạn trai tôi đẹp trai lắm có phải không? Rất tốt có phải không? Mọi người đừng có ý với anh ấy nữa, bạn gái của anh ấy chính là tôi!
Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngu Thanh Thần. Nhìn mắt của anh, nhìn mũi của anh, nhìn đôi môi đỏ thắm, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Một ngày nào đó, họ sẽ nắm tay nhau ra đường, họ sẽ thoải mái cùng đi du lịch, chụp ảnh đăng lên mạng, họ sẽ không thèm để ý bất kỳ lời ra tiếng vào nào.
Vì ngày đó, cô càng phải cố gắng làm việc, càng phải chăm chỉ hơn. Khi đó, mọi người nhắc đến cô, sẽ không là "bạn gái của Ngu Thanh Thần", mà là chính cô - Chu Tiêu Đồng.
—— không phải chỉ vì mình cô, mà cũng vì cô không muốn Ngu Thanh Thần mất mặt.
Cô ôm cổ anh đung đưa, lại hôn anh thêm một cái, mới cười cười buông anh ra.
"Đi thôi!" Chu Tiêu Đồng nói, "Em phải về sửa kịch bản tiếp!"
Ngu Thanh Thần nắm tay cô: "Đi thôi."
=====
Cuối năm, Lý Hi Hạnh tiếp tục phát hành album thứ hai, tên là «Ngày mai».
Sau khi ở cùng một chỗ với Tạ Mặc Đông, mỗi ngày linh cảm của cô không khác gì suối tuôn, trong một năm phát hành một EP và một album mới, còn sáng tác được cả mấy ca khúc cho «Chung một giấc mơ» ở. Tác phẩm nào cũng có thành tích, số liệu liên tục tăng lên.
Sau khi làm xong các hoạt động cuối năm, mấy tháng tới Lý Hi Hạnh có ít hoạt động hơn. Nhưng không phải vì để cho cô nghỉ ngơi, mà vì chuẩn bị cho một bước tiến lớn hơn của cô.
—— công ty đã sắp xếp cho cô một solo concert đầu tiên!
Tổ chức một concert không phải việc dễ dàng, một concert kéo dài hơn hai tiếng, phải không ngừng hát hai mươi bài liên tiếp. Mà không phải bật đĩa hát nhép, là hát live, có một số bài phải tự đàn tự hát, có bài còn phải nhảy, trong quá trình trình diễn cũng phải thay đến vài bộ trang phục. Cường độ công việc này đúng là người bình thường khó có thể làm nổi. Vì thế mấy tháng trước concert, ca sĩ phải tập luyện hát nhảy, rèn luyện thân thể, khiến tim phổi cũng khỏe khoắn hơn, tránh khi concert mới diễn ra một nửa đã thở không ra hơi.
Kết quả là Lý Hi Hạnh có thời gian liền chạy đến phòng tập thể thao, còn có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Tại sao lại lựa chọn chạy bộ buổi sáng, bởi vì Tạ Mặc Đông cũng có thói quen chạy bộ này. Mỗi sáng sớm uống một cốc nước nóng, ra ngoài chạy hơn năm cây số, trở về ăn điểm tâm, tinh thần một ngày vô cùng đầy đủ, ban đêm ngủ cũng ngon hơn. Lý Hi Hạnh đương nhiên sẽ gia nhập hàng ngũ chạy bộ buổi sáng của anh.
Ngày lễ tình nhân, Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông không nhận công việc gì. Hai người chạy bộ xong, về nhà thu thập chuẩn bị, buổi trưa cùng ra ngoài ăn cơm.
Xe dừng lại, hai người cười cười nói nói nắm tay nhau đi vào nhà hàng, chốc lát sau đã bị người khác nhận ra.
Có người lấy điện thoại di động ra lén lút chụp ảnh, nhưng quên tắt âm, flash chớp sáng, "Tách" một tiếng.
Tạ Mặc Đông nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua người chụp lén, không tức giận, tiếp tục cầm chén uống trà.
Có fan lớn gan lại trực tiếp chạy tới hỏi.
"Hạnh Hạnh, em có thể chụp ảnh với chị không?"
"Có chứ." Lý Hi Hạnh thoải mái đồng ý. Nói thật, so với chụp lén, cô vẫn tình nguyện chụp ảnh chung với người ta hơn, dù sao khi chụp chung, cô còn biết mình trông như thế nào, có thể tạo dáng đẹp một chút. Chứ nhiều lúc cô thấy ảnh chụp lén mình của người qua đường, kỹ thuật của những người đó quả thật cô không dám khen tặng.
Fan chụp với cô mấy tấm ảnh, có lòng mở cho cô xem lại ảnh chụp, hỏi cô xem mình có thể đăng ảnh lên mạng hay không.
Lý Hi Hạnh nhìn qua, chụp rất đẹp, liền mỉm cười đáp lại: "Có thể."
"Hạnh Hạnh chị tốt quá! Còn đẹp hơn trên TV!" Fan nhỏ kích động khen cô, lại chuyển sang phía Tạ Mặc Đông, "Thầy Tạ cũng rất đẹp trai!"
Tạ Mặc Đông lễ phép đáp lại: "Cảm ơn."
"Chúc hai người lễ tình nhân vui vẻ!" Bạn fan nói.
Lý Hi Hạnh nhìn về phía sau cô bé fan. Có một nam sinh đang ngồi ở phía sau chờ cô bé, hiển nhiên là bạn trai của cô gái nhỏ.
"Bạn cũng thế nhé." Cô nói.
Cô bé fan vui vẻ muốn bay lên trời, che mặt chạy đi.
Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông không phải người thích khoe khoang. Từ khi họ ở cùng một chỗ, chưa từng cố ý công bố chuyện tình yêu, cũng không thể hiện tình yêu ở ngoài. Họ không hề thông báo chính thức về tình yêu của mình nhưng tin tức không hiểu sao vẫn truyền đi, dường như từ miệng người trong giới truyền đến tai phóng viên, thế là hai người ra phố cũng bị chụp ảnh lại. Sau đó phóng viên tìm tới hỏi thăm, hai người họ thoải mái thừa nhận.
Lúc tin tức này được truyền đi, cũng gây nên một cuộc tranh cãi.
Có người nói về Lý Hi Hạnh, cũng có người nói về Tạ Mặc Đông. Còn có người lật lại chuyện hủy hợp đồng năm đó với Dream Music, Dream Music đổ cho Lý Hi Hạnh quy tắc ngầm, lúc ấy Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông đều không thừa nhận, hiện giờ họ ở bên nhau, có phải tự vả hay không? Nhưng ai cũng biết người này đang gây sự —— hai năm nay Lý Hi Hạnh dùng tác phẩm tự chứng minh được thực lực của mình. Người có tài hoa hấp dẫn lẫn nhau, sao lại dùng từ 'Quy tắc ngầm'? Vì sao lại dùng lời ói xấu xa đến làm bẩn tình yêu của người khác?
Tóm lại, đối với mối tình này, có những tin tức bình luận tiêu cực, nhưng lại có càng nhiều lời chúc phúc.
Ăn xong bữa cơm ngày lễ tình nhân, Tạ Mặc Đông hỏi: "Muốn sang cửa hàng bên cạnh không? Cùng chọn quà nhé?"
Thầy Tạ chính là một thẳng nam trăm phần trăm, tất cả thẩm mỹ nghệ thuật đều đổ hết vào âm nhạc, thẩm mỹ những lĩnh vực khác thật là một lời khó tả. Ngày lễ năm ngoái, anh vào một cửa hàng mua cho Lý Hi Hạnh một chiếc váy xanh xanh đỏ đỏ làm quà, giá cả rất tốt nhưng thẩm mỹ đúng là không ra sao. Lý Hi Hạnh cố gắng mặc mấy lần, cuối cùng lại khiến stylish của cô cõng một cái nồi lớn —— vô số bình luận đều chỉ trích stylish của Lý Hi Hạnh quá kém cỏi, sao có thể chọn cho cô một chiếc váy kỳ lạ đến vậy, làm cho cô gái xinh đẹp biến thành một cây thông Noel!
Vậy nên sau này, Tạ Mặc Đông cũng không dám tự chọn quà cho Lý Hi Hạnh nữa, mỗi lần muốn tặng quà, anh đều thành thành thật thật kéo Lý Hi Hạnh theo, để chính cô tự chọn.
Lý Hi Hạnh nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Em không muốn mua gì cả." Cô không hứng thú với đồ xa xỉ, đồ của nhà tài trợ cô còn không mặc hết, thế nên không muốn tự bỏ tiền túi.
Tạ Mặc Đông suy nghĩ, nói: "Hay là mua đàn mới cho em?"
"Không cần đâu!" Lý Hi Hạnh nói. Cô lại suy nghĩ một lát, cười bảo, "Thầy, thầy muốn tặng quà cho em. . . Vậy chờ em mở concert, thầy đến làm khách quý đi!"