Một nhóm Quả Hạch kéo bao lớn bao bé đi vào trong sân trường. Ngoại trừ những người đi đầu tuổi tác trông khá lớn, phần lớn đều là học sinh nhỏ tuổi, có khá nhiều học sinh trung học, cũng có rất nhiều sinh viên. Bọn họ nhiệt huyết dâng trào đi trên đường nhỏ trong vườn trường, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thời gian này cũng là thời gian ăn cơm chiều, sinh viên của đại học A rời phòng học và phòng ngủ sôi nổi đi đến nhà ăn.
Nhóm Quả Hạch cũng đi đến cửa nhà ăn.
Sinh viên trong trường bị thu hút bởi đồng phục trên người cùng túi lớn túi nhỏ trong tay các fan, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng bàn tán.
"Những người này đang làm gì thế?".
"Trên quần áo của bọn họ viết chữ gì kìa?"
"A, tớ biết rồi! Bọn họ là fan của Thạch Nhậm Viễn đó!"
"Thạch Nhậm Viễn là ai?"
"Một ca sĩ tham gia chương trình tìm kiếm tài năng".
"Fan của cậu ta đến trường chúng ta làm gì?".
"Chương trình thi đấu ca sĩ vườn trường của chúng ta ngày mai mời Thạch Nhậm Viễn đến đấy"
"Mai á? Thế sao hôm nay họ đã đến rồi? Trong cái túi kia có cái gì thế?"
"Tớ không biết..."
Trước cửa nhà ăn, nhóm Quả Hạch bắt đầu chia quân.
Hôm nay bọn họ đi vào vườn trường đại học A vì muốn tạo thanh thế cho hoạt động ngày mai của idol. Có người thì phụ trách bố trí vườn trường, có người chuẩn bị biểu ngữ, poster, bóng bay, đạo cụ, chuẩn bị treo lên ở những nơi dễ nhìn thấy. Một số người khác phụ trách phân pháp tờ rơi. Bọn họ mang theo một túi lớn tờ rơi, chuẩn bị tuyên truyền trong trường.
Thế là phần lớn nhóm tiếp tục đi sâu vào trong trường, chỉ để lại hai bạn Quả Hạch trẻ tuổi xách túi lớn vào nhà ăn.
Các cô lấy từ trong túi ra một chiếc giá đỡ, đạo cụ và poster, bắt đầu dựng lên --- Cửa của nhà ăn là cánh cửa hai cánh, các cô định đặt hai chiếc poster đứng của idol ở hai bên để thu hút ánh mắt mọi người.
Hai fan nhỏ tay chân vụng về ngồi xổm trên đất sửa trang lại đồ mình mang tới, chiếm hơn một nửa cửa chính của nhà ăn. Đây lại là thời điểm nhà ăn đông người nhất, các sinh viên không thể không tránh họ để đi vào.
Vài phút sau, hai người hoàn thành, đem hai tấm poster đặt hai bên cửa chính nhà ăn, lại lấy ra một đống tờ rơi, phát cho mỗi sinh viên một tờ.
"Mọi người ơi, ngày mai hãy nhớ cổ vũ cho Thạch Nhậm Viễn nhà chúng tớ nhé!".
"Mong mọi người chú ý nhiều hơn đến Thạch Nhậm Viễn của chúng tớ!"
"Thạch Nhậm Viễn là ca sĩ giỏi! Mong mọi người hãy theo dõi Weibo của anh ấy!"
Những sinh viên nhận được tờ rơi, thấy trên tờ rơi in ảnh chụp của Thạch Nhậm Viễn, một hàng chữ to viết tên cùng thời gian địa điểm biểu diễn của Thạch Nhậm Viễn, chỉ có một hàng chữ rất nhỏ ở bên dưới viết mấy chữ chương trình hình thi đấu ca sĩ vườn trường đại học A.
Thạch Nhậm Viễn tuy là quán quân của cuộc thi, nhưng độ nổi tiếng không quá cao, cho nên không có quá nhiều người biết đến anh. Nếu không nhìn kỹ tờ rơi, căn bản không ai biết đây là hoạt động gì, còn tưởng rằng nghệ sĩ Thạch Nhậm Viễn muốn đến trường của bọn họ tổ chức gặp mặt cá nhân.
Hai fan nhỏ đứng ở chính giữa cửa chính ở nhà ăn, cố gắng nhét tờ rơi vào tay mỗi người. Nhưng những sinh viên kia chỉ muốn vội vàng đi ăn cơm, không mấy người để ý tờ rơi gì, chỉ muốn tránh xa ra. Cửa nhà ăn chỉ có vậy, hai môn thần và hai tấm poster chắn cửa, còn có thể có bao nhiêu đường để đi? Cửa chính nhà ăn bị thu hẹp, tốc độ đi lại chậm hơn, thậm chí có xu hướng yêu cầu mọi người phải xếp hàng mới có thể đi vào.
Nhóm fan nhỏ tràn ngập nhiệt tình muốn cả thế giới đều biết đến thần tượng của họ, đáng tiếc sinh viên không có hứng thú, so với các minh tinh, họ chờ mong hôm nay có món gì hơn.
Hai cô gái cũng nhận ra sự lạnh nhạt của mọi người, nhưng không từ bỏ, còn cố sức hét to.
"Mong mọi người cổ vũ cho Thạch Nhậm Viễn nhà chúng tớ!".
"Thạch Nhậm Viễn tuyệt nhất!".
Những sinh viên bị ép xếp hàng ở cửa lớn đã không vui, vừa nghe được những lời này, càng cảm thấy buồn cười. Thạch Nhậm Viễn nhà mấy người? Nếu là nhà của mấy người sao lại cần chúng tôi cổ vũ?
---- có lẽ đối với nhóm fan mới tới mà nói, họ muốn làm những việc này, không phải muốn có thật nhiều người cổ vũ cho idol của bọn họ, mà là muốn cho càng nhiều người biết, bọn họ có bao nhiêu cuồng nhiệt và si mê.
Cuối cùng, cửa nhà ăn hỗn loạn khiến cho giáo viên trong trường chú ý đến.
Một giáo viên đi ra khỏi nhà ăn thấy được nhóm Quả Hạch phát tờ rơi, lập tức đi tới ngăn lại.
"Hai em không phải học sinh trường này phải không? Người ngoài không được phát tờ rơi ở trong trường!" Ông nhìn hai poster ở hai bên cửa chính, lắc đầu liên tục: "Mau đem những thứ này dọn hết đi!"
Hai fan đương nhiên không chịu.
Vì thế hai bên liền xảy ra tranh chấp.
Ban đầu thái độ của giáo viên không quá kịch liệt, hai fan nhỏ này liền làm nũng chơi xấu.
"Thầy ơi~~~ chúng em là Quả Hạch - fan của Thạch Nhậm Viễn ngày mai có tham gia hoạt động tại trường mình đấy ạ, chúng em muốn tới tạo chút khí thế cho anh ấy." Còn muốn đem tờ rơi đưa cho giáo viên, "Thầy nhìn đi ạ, Thạch Nhậm Viễn nhà chúng em rất ưu tú! "
Thầy giáo chỉ muốn duy trì trật tự của trường học, không quan tâm thần tượng của họ là Thạch Nhậm Viễn hay Thạch Nhậm Cận, yêu cầu bọn họ không được tiếp tục phát tờ rơi, lập tức tháo dỡ poster.
Nhóm fan đang trong độ tuổi phản nghịch, bị mắng hai câu, liền lộ tính tình.
"Được, thầy không cho chúng em phát ở đây, chúng em sẽ đến chỗ khác để phát!"
Thầy giáo nghe xong liền trợn tròn mắt. Lợi hại nha? Ông liền giơ tay: "Đưa tất cả tờ rơi cho tôi, ra khỏi trường học ngay! Đây là đại học A! Không phải chỗ cho các bạn theo đuổi minh tinh!"
Thật ra nếu như nhóm Quả Hạch không mặc đồng phục, trên tờ truyền đơn cũng đem chữ "Cuộc thi ca sĩ vườn trường" in bắt mắt một chút, giáo viên cũng sẽ tưởng là học sinh của chính mình vì bạn bè đi kéo phiếu tuyên truyền, cùng lắm chỉ có ý kiến với cử chỉ hành vi quá khích của họ, cũng không đuổi họ ra khỏi trường.
Nhưng nhóm Quả Hạch chỉ sợ người khác không biết mình vì idol mà đến, từ trang điểm đến hành động đều không phù hợp với sinh viên, không thể trách được tại sao giáo viên lại muốn đuổi họ đi.
Mâu thuẫn trở nên gay gắt. Các fan đang trong độ tuổi phản nghịch, cho rằng giáo viên giữ gìn trật tự trong trường học đang cố nhằm vào bọn họ, không những không phục, còn phản kích.
"Tại sao không cho chúng em tuyên truyền? Tại sao lại đuổi chúng em đi? Rõ ràng là trường học mọi người mời Thạch Nhậm Viễn đến tham gia hoạt động cơ mà!"
Quả Hạch A nhìn thấy giáo viên đưa tay ra, trong lòng vô cùng sốt ruột, không những không đưa tờ rơi ra, còn hất tay giáo viên kia một cái!
"Thầy là ai chứ? Thầy là hiệu trưởng sao? Dựa vào đâu mà quản bọn em?"
"Dựa vào việc tôi là giáo viên của trường này, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ duy trì trật tự của trường học!"
"Thầy chỉ dạy học ở trường này sao lại quản chuyện của chúng em? Chúng em lại chẳng phải học sinh của trường này, tại sao phải nghe thầy!"
Vị giáo viên bị hất tay tức giận bật cười: "Các em còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đến!"
Nghe thấy hai từ bảo vệ, hai bạn fan nhỏ có phần sợ hãi. Nhưng người trẻ tuổi, khí huyết tràn đầy, sợ cũng không biểu hiện ra, giống như nếu chịu nhượng bộ cúi đầu thì vật quan trọng nhất liền mất đi.
Quả Hạch B tiếp tục ngoan cố: "Thầy đừng tưởng chúng em sợ! Thầy có gọi cảnh sát tới chúng em cũng không sợ!"
Quả Hạch A thấy khí thế của đồng bọn, ý chí chiến đấu của chính mình cũng bùng lên.
"Đúng đó! Thầy phải nói cho rõ ràng, do trường các người nhìn trúng sự nổi tiếng của Thạch Nhậm Viễn, đặc biệt mời Thạch Nhậm Viễn nhà chúng em tới, chúng em đang tuyên truyền miễn phí hộ các người! Thầy không cám ơn chúng em thì thôi, dựa vào đâu mà nhằm vào chúng em?!" -- Trong lòng các fan cuồng, idol mình đi đâu cũng là tôn quý nhất.
Chuyện này chính là ngòi châm cho thùng thuốc nổ.
Lúc đầu, các sinh viên không thích xen vào chuyện của người khác, cho dù các fan có tới trường học phát tờ rơi, bọn họ cũng không ghét bỏ. Đều là người trẻ tuổi mà, ai lại không hiểu những biểu hiện hâm mộ thần tượng kia chứ?
Nhưng nhóm Quả Hạch này nào là trường các ngươi thế này thế kia, cãi nhau với thầy giáo trong trường, lại đứng trước nhà ăn ảnh hưởng họ đi ăn cơm, có biết là chậm một chút sẽ không đoạt được món đùi gà hấp muối không! Vì thế các sinh viên đều bực mình, sôi nổi vây quanh, yêu cầu các fan rời đi.
"Mau xin lỗi thầy Lưu!".
"Nếu biết đây là trường của chúng tôi thì mấy người đến làm gì? Nếu là Thạch Nhậm Viễn nhà các người thì phát tờ rơi cho chúng tôi làm gì?"
"Đi nhanh lên, một đám não tàn, đừng quấy rối chúng tôi, không muốn mọi người đều ghét Thạch Nhậm Viễn thì đừng quấy rối nữa!"
Còn có người trực tiếp gỡ poster, khách khí cuốn gọn lại, trả cho hai Quả Hạch, để họ nhanh chóng rời đi.
Nhóm fan nhỏ ý chí chiến đấu mạnh mẽ, xông vào địa bàn người khác, bị sự phẫn nộ của tập thể sinh viên tác động, sức chiến đấu không thể phát huy. Tuy nhiên họ đã thành công khiến không ít người nhớ cái tên Thạch Nhậm Viễn, đáng tiếc lại không phải là ấn tượng tốt đẹp gì.
Ở một chỗ khác, nhóm Chu Tiêu Đồng đang vui vẻ dạo phố.
Khi họ đi ngang qua một hiệu sách có phong cách trang trí rất độc đáo, Chu Tiêu Đồng không khỏi liếc nhiều thêm vài lần. Thân là một tiểu thuyết gia, cô luôn vô cùng có hứng thú với thư viện, bảo tàng và hiệu sách.
"Chúng ta vào chút nhé?" Nữu Gia đề nghị.
"Được á! Hiệu sách này nhìn đẹp quá đi!" Lục Trì đồng ý.
Tiếu Khả Ngải cũng gật đầu.
Vì thế cả nhóm cùng đi vào hiệu sách.
Vì là hiệu sách độc lập, bố trí trong tiệm hoàn toàn dựa vào sở thích của chủ tiệm, phân loại và đề cử cũng dựa trên khẩu vị của chủ tiệm. Khác với những hiệu sách khác, khi bước vào cửa liền nhìn thấy ngay đề cử bạn đọc những cuốn sách bán chạy nhất, hiệu sách này đặt ở vị trí bắt mắt nhất là một tấm bảng "Cực kỳ đề cử" cùng những cuốn sách chủ tiệm tâm đắc.
Chu Tiêu Đồng lơ đãng nhìn sơ qua mặt bàn, sững sờ.
Tại một loạt sách được đặt song song trưng bày, cô nhìn thấy một trang bìa vô cùng quen mắt, cuốn sách đó có tên là "Theo anh".
----- Đó là tác phẩm của cô.
Theo anh, quyết không hai lòng. Đây là một câu chuyện xưa về thời thanh xuân, kể về thanh xuân của một thiếu nữ thoải mái tiêu sái, có tình bạn, có tình yêu, có tình thân, trong cuộc sống vừa rắc rối vừa dịu dàng, cuối cùng thiếu nữ cũng trưởng thành thành người như mình từng mong muốn.
Quyển sách này của cô xuất bản đã hơn một năm, lúc xuất bản thành tích không tệ lắm, nhưng thời gian trôi qua, một loạt sách mới được xuất bản, cô lại mãi không sáng tác được tác phẩm mới, vì thế sách cũ cũng bị người ta lãng quên, lâu lắm rồi cô không còn thấy tác phẩm của chính mình trên kệ sách nữa!
Chu Tiêu Đồng đi đến, cầm cuốn "Theo anh" lên.
"Oa! Tớ đọc cuốn sách này rồi! Tớ rất thích!"
Khi cô còn đang ngẩn ngơ, âm thanh hưng phấn của Lục Trì đã kéo suy nghĩ của cô trở về.
Lục Trì nói: "Tinh mắt thế, trong nhiều cuốn sách vậy mà cậu lại chọn trúng cuốn này! Tớ vô cùng đề cử cuốn này nhé! Tác giả này viết cực kỳ có linh khí, tình tiết rất thú vị, năm đó đọc được nó tớ thích vô cùng luôn!"
Chu Tiêu Đồng hơi xấu hổ. Có người ở trước mặt cô ra sức giúp cô đẩy mạnh tiêu thụ; cảm giác này... hơi ngượng ngùng, nhưng cũng... suиɠ sướиɠ. Đúng, là vô cùng suиɠ sướиɠ.
Nữu Gia và Tiếu Khả Ngải cũng bị hấp dẫn đi đến xem.
Nữu Gia cầm lấy một cuốn "Theo anh".
"Hay thế à?"
"Đúng thế, đúng thế! Nếu chưa đọc qua thì tớ đề cử cậu nên mua một cuốn".
Nữu Gia lật lật trang sách, Tiếu Khả Ngải cũng tò mò đứng xem bên cạnh.
"Tớ đọc xong cuốn sách này, liền đi tìm những tác phẩm khác của tác giả này! Cô ấy thường xuyên viết bài cho tạp chí, tớ vì đọc tác phẩm của cô ấy, còn cố ý đặt tạp chí kia!" Lục Trì nói: "Cuối cùng tác giả kia không biết bị làm sao, càng viết càng không ổn, viết được một nửa thì bị tạp chí cắt mất! Tức chết tớ!".
Chu Tiêu Đồng: "..."
Năm vừa rồi trạng thái sáng tác không tốt, có liên quan đến mối quan hệ với Giang Lê, nhưng nếu đem tất cả trách nhiệm đổ lên cho Giang Lê, chắc chắn Giang Lê cũng thấy oan vô cùng chẳng khác gì tháng sáu trời đổ tuyết.
Thực ra cũng không có qúa nhiều chuyện trọng đại hoặc sai lầm xảy ra. Chỉ là cô đi đến một giai đoạn mê mang của đời người. Sau khi tốt nghiệp mấy năm, tình cảm, sự nghiệp tuy không thể nói không làm nên một trò trống gì, nhưng cũng không có thành tựu gì. Cô không tìm được mục tiêu mình chắc chắn muốn đi đến, mục tiêu tạm thời lại không hợp với cô, vì thế năng lượng cũ bị tiêu hao, không có năng lượng mới bổ sung, linh khí càng ngày càng ảm đạm.
Nhưng may mắn trạng thái của cô hiện giờ đang được khôi phục. Hay nói một cách khác, dường như cô đang tiến đến một thế giới mới. Tuy không biết thế giới mới như thế nào, nhưng cô cảm giác được mình đã được tiếp thêm năng lượng mới.
---- Tựa như bây giờ gặp được những người bạn mới, hiểu biết chuyện cũ của những người bạn cổ quái, cùng họ chơi đùa vui cười... Cho dù thân thể mỏi mệt nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tuy cô chưa tiếp tục viết truyện dài, nhưng thời gian rảnh gần đây luôn luyện tập viết truyện ngắn. Lý do thứ nhất là vì không đủ thời gian, thứ hai cô cũng lo lắng không kiểm soát được chính mình trong giai đoạn này. Nhưng truyện ngắn của cô cũng bắt đầu được biên tập công nhận và thưởng thức.
Tiếu Khả Ngải nhìn gáy sách, đọc bút danh của tác giả: "Đồng Tâm?"
"Đúng á!" Lục Trì nói: "Bút danh của cô ấy là Đồng Tâm, trên tạp chí là Đồng Thoại. Chuyện của cô ấy không phải chuyện cổ tích, nhưng thiếu niên cũng có chuyện cổ tích, người trưởng thành cũng phải có chuyện cổ tích cho người trưởng thành chứ! Trưởng thành nhưng không mất đi tính cách trẻ con, quay lại vẫn như thời niên thiếu... Tuy tác giả này hiện tại viết càng ngày càng không ổn, nhưng tớ vẫn rất thích bút danh này!"
Tiếu Khả Ngải sờ sờ tai, nhỏ giọng nói: "Giống tên của Đồng Đồng ghê".
Lục Trì: "..."
Nữu Gia: "..."
"À..." Tiếu Khả Ngải bị mọi người chú ý, ngượng ngùng, giọng nói càng nhỏ: "Tớ cảm thấy, Đồng Tâm Đồng Thoại, Đồng Tâm, Đồng Thoại, rất giống..."
Lục Trì: "..."
Lục Trì: "Ha ha ha ha, nghe cậu nói thế cũng rất giống. Không đúng, không phải giống, mà giống nhau như đúc! Ha ha ha ha!"
Chu Tiêu Đồng: "..."
Lục Trì: "..."
Lục Trì: "???"
Lục Trì: "Đồng Đồng, sao cậu không nói gì thế?!!!"
Chu Tiêu Đồng cười cười, để sách lại kệ.
"Ai nha, đừng mua. Nhà tớ còn mấy cuốn nhà xuất bản tặng, bao giờ về tớ sẽ gửi cho mọi người".
Nữu Gia, Lục Trì, Tiếu Khả Ngải: "!!!"