Hôm sau là thứ hai, buổi sáng Nữu Gia đã ra ngoài, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì cuối tuần chơi mệt nên ngủ đến tận trưa mới dậy.
Sau khi rời giường, hai người lười biếng gọi cơm hộp đưa tới tận nhà, đợi mặt trời buổi trưa bớt chói chang sẽ ra ngoài đi dạo.
Lúc đợi cơm hộp, hai cô gái không có việc làm, đều ôm di động lướt mạng.
Chu Tiêu Đồng vừa vào QQ, nhìn thấy có người đang @ mình.
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia, @Thiết kế - Đồng Tâm Đồng Thoại, @ Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến, @ Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi, ở đại học A xảy ra chuyện gì thế? Tớ thấy fan Thạch Nhậm Viễn với sinh viên đại học A cãi nhau trên mạng đó!".
Phong Tranh gửi tin nhắn này từ 12h hôm qua, nhưng những người tham gia hoạt động hôm qua đều quá mệt, về đến chỗ ở là lăn ra ngủ, chưa từng lên mạng.
Thiết kế - Đồng Tâm Đồng Thoại: "Có chuyện gì thế?"
Hội trưởng Quảng Đông – Thích Ăn Người Hồ Kiến: "Hả? Tớ với Đồng Đồng mới ngủ dậy, chúng tớ bỏ lỡ cái gì rồi?"
Phong Tranh tóm tắt lại chuyện tối qua. Đêm qua khi hoạt động kết thúc, có mấy sinh viên đại học A đăng bài trên Weibo, chê bai tố chất fan của Thạch Nhậm Viễn quá thấp, cuối tuần đến trường họ làm náo loạn. Vốn dĩ, sinh viên chỉ ở trong địa phận nhà mình chê bai một chút giải phóng cảm xúc, nào ngờ các fan thường xuyên tìm kiếm tên idol mình trên mạng, tìm kiếm một hồi, tìm được weibo sinh viên kia, vài fan liền chạy tới Weibo nhà người ta chửi bới.
Các fan là một quần thể, nhưng sinh viên đại học A đâu phải người sống cách biệt với thế giới bên ngoài? Sinh viên phát Weibo đầu tiên phát hiện mình bị người ta chửi bới, máu nóng xông lên đầu, lập tức lên diễn đàn trường kể lể.
Sinh viên đại học A không ít người tức giận, chỉ không muốn nói ra. Cuối cùng nghe sinh viên kia tố khổ, cả nhà đọc xong đều cảm thấy, mấy người đến trường chúng tôi náo loạn còn chưa đủ, chúng tôi nói hai câu, mấy người còn có mặt mũi đến tận cửa mắng chửi cơ à? Lợi hại nha?
Vì thế vài sinh viên đại học A cũng gia nhập cuộc chiến.
Danh dự của tập thể sinh viên trường đại học danh giá sao có thể kém với những fan theo đuổi thần tượng chứ. Chuyện này được các sinh viên trong trường, trong diễn đàn truyền nhau, những sinh viên có ảnh hưởng lớn từng tốt nghiệp đại học A nhìn thấy, trường cũ xảy ra chuyện này, sao có thể không lên tiếng?
Nhóm người nổi tiếng ra mặt, các tài khoản marketing nhìn thấy, a có thứ để cọ nhiệt rồi! Liền vội vàng đi theo! Trong chốc lát "Fan của Thạch Nhậm Viễn náo loạn đại học A" lên hotsearch!
Vốn dĩ chỉ là một hoạt động trong trường học, fan não tàn ngại người khác không biết, làm ầm ĩ lên. Người trên internet đẩy chủ đề, như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, trở thành sự kiện đứng đầu!
Phong Tranh tóm tắt toàn bộ sự việc kể lại, vị quản lý chủ đề còn lại cũng xuất hiện thông báo tình huống mới nhất.
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Má ơi, đại A đăng thông báo chính thức rồi kìa!"
Mọi người giật mình, lập tức chạy lên mạng xem.
Dư luận chỉ trích fan của Thạch Nhậm Viễn não tàn. Nếu bị tất cả chỉ trích não tàn, fan Thạch Nhậm Viễn có thể nhận sai, ngoan ngoãn chịu đánh chịu mắng không lên tiếng đáp trả. Sau khi chuyện này bị đưa lên đề tài nóng, không còn quá nhiều liên quan đến giáo viên sinh viên đại học A nữa, mà toàn bộ cư dân mạng đều mắng fan não tàn. Các fan không thể chiến đấu với tất cả cư dân mạng, vì thế đem mũi giáo chĩa vào giáo viên sinh viên đại học A, cho rằng đại học A cố ý bắt nạt Thạch Nhậm Viễn, coi thường nghệ sĩ được mời đến, bắt nạt fan... từ đêm qua đến hôm nay, các fan không ngừng công kích giáo viên sinh viên đại học A, một số fan còn náo loạn Tieba trường.
Một bước sai, ngàn dặm sai.
Trường A sao có thể dung túng cho người khác xúc phạm giáo viên và sinh viên của mình? Đại học A sao có thể sợ mấy fan bé nhỏ theo đuổi thần tượng này? Vì thế họ sử dụng Weibo chính thức đăng thông báo.
"Ngày X tháng X, trường đại học A tổ chức cuộc thi ca sĩ vườn trường, đã mời hai nghệ sĩ tham gia hoạt động. Fan của một nghệ sĩ khi chưa được phép của trường đã treo biểu ngữ, poster, phá hoại hình ảnh vườn trường; khi hoạt động diễn ra, có hành vi không tốt đối với nghệ sĩ còn lại; ngoài ra, trước và sau hoạt động còn phát sinh xung đột với giáo viên sinh viên trường.
Trước một số ý kiến trên mạng, trường chúng tôi có một số phản hồi như sau:
1, Hai nghệ sĩ được mời đến đều được đối xử bình đẳng, không có hành vi chèn ép ai.
2, Giáo viên và sinh viên trường chúng tôi tháo dỡ các vật phẩm tiếp ứng của nghệ sĩ với mục đích duy trì môi trường trong khuôn viên trường và trật tự công cộng, không phải hành vi coi thường người hâm mộ.
3, Mong mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí"
Một giờ sau, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì ăn xong cơm trưa, trước khi ra ngoài đi dạo có lên mạng lướt một chút.
Điều khiến các cô kinh ngạc chính là, tên của Lý Hi Hạnh không ngờ cũng bị đưa lên hotsearch!
Trái tim Lục Trì lập tức phấp phỏng: "Má ơi! Không phải Hạnh Hạnh cũng bị liên lụy rồi chứ?"
Chu Tiêu Đồng cũng nhíu mày lo lắng. Đại học A vì giữ mặt mũi cho nghệ sĩ nên khi chỉ trích không nêu rõ tên fan của Thạch Nhậm Viễn. Lẽ nào Quả Hạch nhân cơ hội này, đổ hết tội lỗi xuống đầu nhà mình không?
Thế là cả hai vội vàng mở hotsearch xem mọi người nói gì.
Nhưng chỉ xem qua một chút, lông mày đang nhíu chặt của hai người đều giãn ra.
Tối hôm qua hai người đều không lên mạng, không biết sự việc này náo loạn đến mức nào. Mặc dù đại học A không chỉ đích danh ai, nhưng chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ, nào có ai không biết fan nghệ sĩ nào đó chính là Quả Hạch nhà Thạch Nhậm Viễn đâu. Còn Lý Hi Hạnh bị kéo lên hotsearch, bởi vì một câu trong thông báo của đại học A "khi hoạt động diễn ra, có hành vi không tốt đối với nghệ sĩ còn lại".
Ban đầu, cư dân mạng đã lên án thái độ của nhóm Quả Hạch, lại được biết họ có hành vi không tốt với nghệ sĩ khác, họ cảm thấy rất thương cảm cho nghệ sĩ bị hại! Dưới chủ đề nóng trên Weibo đều biểu đạt cùng quan điểm.
"Sao cơ? Fan Thạch Nhậm Viễn còn có hành vi không tốt với Lý Hi Hạnh á? Quá đáng quá!"
"Má nó! Đau lòng cho Lý Hi Hạnh! Lúc xem Super Voice tớ vô cùng thích cô ấy, không ngờ cô ấy lại bị bắt nạt như vậy!"
"Tôi đã tìm kiếm Lý Hi Hạnh là ai, hóa ra là một ca sĩ mới biết sáng tác, phải làm fan thôi!"
"Buồn cười, Quả Hạch nhà Thạch Nhậm Viễn cho rằng Lý Hi Hạnh không có fan hả?"
Hai người còn đang mải xem, đã có mấy tin nhắn QQ gửi đến.
Hội trưởng Tứ Xuyên - Hắc Bạch: "Sao tự nhiên có nhiều người xin gia nhập nhóm thế này, có chuyện gì thế?"
Hội trưởng Phúc Kiến - Đừng Ăn Tôi: "Chỗ tớ cũng có".
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Má ơi, trong năm phút hội viên Tieba tăng 500 người!"
Chu Tiêu Đồng cũng đang là quản trị viên của mấy nhóm chat. Tương tự mọi người, trong nháy mắt mấy nhóm chat cũng nhận được rất nhiều yêu cầu gia nhập.
Chuyện này làm cô dở khóc dở cười.
Trong vòng kết nối người hâm mộ, khi những fan lớn muốn khuấy động cảm xúc các fan nhỏ, chiêu họ thích dùng nhất là khổ nhục kế.
"Công ty bắt nạt ca ca của chúng tôi", "nghệ sĩ nào đó bắt nạt chị iu của chúng ta",... Đối với nhóm fan nhỏ tuổi mà nói, người mình thích bị người khác bắt nạt thì thế nào? Thì thích càng thêm thích, rất thích thì sẽ phát cuồng! Chiêu nay đánh ra trăm trận trăm thắng!
Chiêu này không chỉ có tác dụng đối với fan, nó còn có tác dụng với cả người qua đường. Mọi người thường có khuynh hướng đồng tình với người bị hại, lòng trắc ẩn là một loại cảm xúc tích cực, loại cảm xúc tích cực này rất dễ chuyển hóa, hôm nay bạn đồng cảm với người ta, ngày mai dễ dàng biến thành yêu thích. Vì thế những fan người qua đường thừa dịp này sẽ tìm kiếm đến các tổ chức. Đương nhiên, có giữ được chân những người qua đường này hay không, còn phải xem bản thân nghệ sĩ có đáng giá được người ta thích hay không và bầu không khí trong nhóm fan của nghệ sĩ đó thế nào.
Nhưng dù có nói như thế nào, ít nhất lần này, dựa trên việc đối thủ heo phát huy trình độ vượt xa so với người thường, giúp Lý Hi Hạnh ké chút đề tài nóng, thêm một đợt fan. Coi như cũng có thêm thu hoạch.
Đáng tiếc nhất chỉ có Thạch Nhậm Viễn.
-------
Khi Lý Hi Hạnh nhận được tin nhắn của nhân viên công tác, thông báo tên cô đã lên hotsearch, bản thân cô cũng rất ngạc nhiên.
Cô vừa lên mạng, phát hiện hệ thống tin tức của Weibo thông báo cô có thêm mấy chục vạn fan. Cô nhấn vào hotsearch xem nội dung bên trong xong, liên tục lắc đầu.
Một lúc sau, cô đăng một bài trên Weibo.
"Tối hôm qua được cùng @Thạch Nhậm Viễn tham gia cuộc thi ca sĩ vườn trường đại học A chính là vinh hạnh của tôi. Tất cả các thí sinh đều biểu hiện hết sức xuất sắc. Thạch Nhậm Viễn cũng là một nhạc sĩ ca sĩ vô cùng ưu tú. Rất mong có cơ hội hợp tác."
Trong nháy mắt, dưới bài đăng Weibo của cô có hơn một ngàn bình luận, chia sẻ.
Cô nhận được tin nhắn mới, là của người đại diện cô gửi tới.
"Em có bị ngốc không vậy, dư luận hiện tại đều đang nghiêng về phía em, tự dưng em đi đăng bài bài bảo vệ cho người ta làm gì? Nói càng nhiều càng sai nhiều, chắc chắn sẽ có những người chỉ trích em giả vờ thanh tao để cọ nhiệt!"
Lý Hi Hạnh không quan tâm, vất điện thoại sang một bên. Những bình luận cùng chia sẻ liên tục gia tăng, cô cũng không nhấn vào xem.
Vài phút sau, cô nhận được một tin nhắn mới.
Thạch Nhậm Viễn: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô."
------
Chu Tiêu Đồng và Lục Trì ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày, cũng đã đến lúc trở về.
Hai cô đặt chuyến bay cùng một ngày, Nữu Gia dẫn họ ra sân bay, lưu luyến không rời tạm biệt nhau.
Sau khi vào sân bay, còn một khoảng thời gian trước khi lên máy bay, Chu Tiêu Đồng và Lục Trì tìm một tiệm bánh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Họ nói chuyện một lúc về Lý Hi Hạnh và fanclub, tán gẫu một lúc, đề tài chuyển tới trên tác phẩm của Chu Tiêu Đồng.
"Đồng Tâm đại thần..." Lục Trì muốn nói lại thôi: "Chồng cậu không muốn cậu viết tiểu thuyết nữa à?"
Chu Tiêu Đồng sửng sốt. Lục Trì cũng cho rằng cô đã là bà chủ gia đình, nhưng khoảng một năm trở lại đây, lý do cô viết ít hơn, một là vì bị yêu đương chiếm quá nhiều thời gian, hai là trạng thái sáng tác của cô không tốt, bản thảo liên tục bị trả lại. Ở trong mắt các độc giả, dường như tác giả không muốn viết nhiều nữa.
Chu Tiêu Đồng im lặng một lúc, sau đó lắc đầu cười.
"Người tớ thích, nhất định phải là một người có thể giúp tớ càng ngày càng tốt hơn". Cô cười nói, "Cho nên cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không bao giờ từ bỏ việc sáng tác đâu."
Lục Trì lập tức vui mừng ra mặt, "Vậy là tốt rồi! Tớ thực sự sợ cậu không tiếp tục viết nữa. Đợi bao giờ cậu có sách mới, nhớ là phải cho tớ một vai phụ nha!"
"Không thành vấn đề."
Lục Trì đi chuyến bay sớm hơn Chu Tiêu Đồng, cô thấy sắp đến giờ lên máy bay nên đến trước cửa đăng ký xếp hàng. Chuyến bay của Chu Tiêu Đồng còn chưa cất cánh, cô tiếp tục ngồi chơi di động ở tiệm bánh ngọt.
Bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn mới từ Tả Thiên Dương.
"Kể em nghe nè, anh mới nghe được một chuyện bát quái, cảm thấy em nhất định sẽ có hứng thú".
Tả Thiên Dương là một người luôn thích hóng dưa. Tuy rằng anh ấy không còn ở trong giới giải trí, nhưng bạn bè quen biết trong ngành cũng không ít, lúc nào cũng có thể nghe ngóng chuyện trong giới. Chuyện lớn có thể là một nam minh tinh nào đó nɠɵạı ŧìиɦ, bồ nhí đã có thai. Chuyện bé thì có thể là hai nữ minh tinh nào đó trong hậu trường lườm nhau, anh lại thêm chút dầu với giấm, mỗi lần kể đều sinh động như thật, cung cấp cho Chu Tiêu Đồng rất nhiều cảm hứng và tư liệu sáng tạo.
Chu Tiêu Đồng trả lời: "Có chuyện gì thế? Kể em nghe với".
Tả Thiên Dương: "Phó tổng giám đốc của Dream music - Dương Bình, vì tìm được "chân ái" nên đã ly hôn rồi".
Chu Tiêu Đồng ngạc nhiên. Cô không quan tâm người khác ly hôn kết hôn, cũng không quen biết Phó tổng này. Nhưng Dream music là công ty quản lý của Lý Hi Hạnh! Thế nên cô rất quan tâm tin tức này.
"Chân ái? Ai thế?"
"Liễu Dương".
Liễu Dương cũng là một thí sinh của Super Voice, sau khi cuộc thi kết thúc vẫn chưa nổi tiếng.
Trong Dream music, tổng giám đốc không để ý đến chuyện của các nghệ sĩ, chỉ quản kinh tế, vậy nên người lớn nhất công ty chính là phó tổng, hay Dương Bình, sau đó đến giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ, người đại diện, trợ lý... Liễu Dương có thể cưa đổ Dương Bình, lại còn là "chân ái", có thể thấy được địa vị trong công ty của cô ấy sau này sẽ khác trước rất nhiều.
Chu Tiêu Đồng do dự một lúc mới hỏi, "Chuyện này có ảnh hưởng gì tới Lý Hi Hạnh không anh?"
"Ai mà biết được". Tả Thiên Dương nói, "Tóm lại, em nhắc nhở cô ấy chú ý một chút, không thừa đâu."
Sau khi Chu Tiêu Đồng về nhà, vừa lên mạng, liền phát hiện Tiêu Tiêu mới đăng một bài thông báo, tuyên bố bắt đầu làm lại áo đồng phục, sau khi hoàn thành sẽ bồi thường cho nhóm Quả Hạnh.
Gần đây Tiêu Tiêu rất ít khi nói chuyện trong nhóm, cũng bởi vì cho dù cô ấy nói gì mọi người cũng không trả lời. Một hai lần, ai cũng xấu hổ, mà khi mọi người hỏi tới chuyện hội phí cùng áo đồng phục, Tiêu Tiêu cũng không trả lời được, thế nên cũng không xuất hiện làm phiền mọi người.
Hôm nay sau khi cô ấy đang một vài thông báo, mới bắt đầu ngoi lên trong nhóm chat.
Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Tớ đã đăng thông báo, mọi người xem qua đi".
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Oa! Làm lại áo fanclub! Tuyệt quá!".
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Tiêu Tiêu mạnh mẽ!"
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn ngươi Hồ Kiến: "Làm lại? Tốt tốt!"
Hội trưởng Tứ Xuyên - Hắc Bạch: "Like!"
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "Làm lại là tốt quá rồi!"
Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Đáng lẽ nhà xưởng không đồng ý làm lại, dù sao đây cũng là một đơn hàng lớn, sẽ tốn rất nhiều chi phí. Tớ với Thuyền buồm đã làm mọi cách chúng tớ có thể nghĩ ra. Cuối cùng bên kia ra cũng đồng ý, đơn đặt hàng lớn, chất lượng không tốt cũng là trách nhiệm của họ, nên giá cả cũng sẽ giảm cho chúng ta rất nhiều. May mà trước đó Hội phí vẫn còn thừa, có thể chi thêm, vì vậy mọi người không cần thu thêm tiền nữa."
Hội trưởng Bắc Kinh - Nữu Gia: "..."
Hội trưởng Quảng Đông - Thích Ăn Người Hồ Kiến: "..."
Hội trưởng Phúc Kiến – Đừng Ăn Tôi: "Hả? Vẫn phải nộp thêm tiền cho họ á?"
Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Có được kết quả này cũng không dễ dàng gì, tớ biết có người vẫn sẽ không hài lòng, nhưng đây là giới hạn cuối cùng mà chúng tớ có thể làm được. Vì để mọi người nhanh chóng có đồng phục, tớ với Thuyền buồm mấy ngày nay luôn cãi cọ ở nhà xưởng. Thuyền buồm mệt mỏi đến phát ốm, tớ cũng bị cảm. Đã rất lâu rồi chúng tớ không ngủ ngon".
Hội trưởng toàn quốc - Tiêu Tiêu: "Có những việc nếu như không phải chính mình làm thì không biết có bao nhiêu vất vả. Tớ không muốn nói quá nhiều. Mọi người hãy thông cảm nhé!"
Quản lý chủ đề - Phong Tranh: "Trời ơi, đau lòng quá. Tiêu Tiêu và Thuyền buồm hãy cố gắng nghỉ ngơi nhé!".
Quản lý chủ đề - Cún Schrodinger: "Giữ gìn sức khỏe".
Họa sĩ - Đao Tứ Thiếu Gia: "... Thôi, thế là được rồi QAQ, hi vọng đừng khiến mọi người thất vọng."
Chu Tiêu Đồng nhìn lịch sử trò chuyện, lắc đầu.
Lần trước cô nhờ Liêm sỉ rơi đầy đất giúp cô hỏi giá, chi phí rất rẻ, cho dù áo đồng phục cũ đã trở thành phế thải, "hội phí" Tiêu Tiêu thu được cũng vẫn còn dư. Hơn nữa đến bây giờ cô ấy vẫn chưa công khai sổ sách.
Tuy nhiên cô ấy lại dùng khổ nhục kế, kể lể mình mệt mỏi ốm yếu thế nào, vì thế những người muốn cô ấy nhanh chóng công khai sổ sách cũng khó mở lời.
--- người ta đã nói chính mình bị ốm, lại đi thúc giục, còn có nhân tính nữa không? Đợi vài ngày nữa rồi hỏi, nóng vội mấy ngày làm gì, thế nào sổ sách cũng phải công khai thôi.
Tắt khung thoại của nhóm, Chu Tiêu Đồng mở cửa sổ chat với Liêm sỉ rơi đầy đất.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Chuyện tớ nhờ cậu ấy, cậu có điều tra được gì không?"
Liêm sỉ rơi đầy đất đang online, trả lời rất nhanh.
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."
Có tin tốt chứng tỏ Liêm sỉ rơi đầy đất đã tra ra chuyện gì đó. Tin xấu có thể là chuyện cô ấy tìm ra không phải chuyện quan trọng, ví dụ như tìm được nơi Tiêu Tiêu đặt đơn hàng, nhưng đối phương không đồng ý công khai chi tiết.
Chu Tiêu Đồng vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục gõ chữ.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nói tin xấu trước đi".
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tin xấu là, cậu phải mời tớ ăn một bữa thật lớn đấy! Tớ sẽ thả bụng ăn hết tiền của cậu ha ha ha ha ha ha!"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "......."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Mau nói tin tốt đi!!!!!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ha ha, ít khi thấy cậu kích động thế đấy."
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tớ lại muốn úp úp mở mở thì làm sao bây giờ?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Hay thế này nhé, có một tin tốt, thêm một bổ sung bất ngờ, cậu muốn nghe gì trước?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tin tức tốt trước đi!!!!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ai nha, tớ mệt quá, hay là đi ngủ trưa lúc nhỉ?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Xin cậu đấy!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Gọi ba ba nào!"
Chu Tiêu Đồng không do dự.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ba ba! Cậu chính là ba ba của tớ!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ha ha ha ha! Tự tôn đâu hết rồi!"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tặng cho cậu, tặng hết cho cậu!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ok, ok, thấy cậu thành tâm như vậy, tớ sẽ cố phát thiện tâm này".
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tớ chạy một vòng đến các nhà xưởng xung quanh, tìm được nhà xưởng bên các cậu đặt làm đồng phục, sau đó thông qua nhà xưởng, tìm được nơi hội trưởng của các cậu đặt đơn hàng. Bên nhận đơn cũng không muốn tiết lộ chi tiết đơn hàng, nhưng may mắn chủ cửa hàng này quen biết nhà tớ, hơn nữa gần đây vị hội trưởng kia của các cậu đắc tội với người ta, nên ông ấy đồng ý cho tớ biết chi tiết đơn hàng."
Ban đầu Chu Tiêu Đồng nhờ Liêm sỉ rơi đầy đất điều tra giúp, bởi vì nhà của cô ấy làm trong ngành này, có các mối quan hệ, dễ tìm hơn. Quả nhiên, việc điều tra thuận lợi hơn so với cô nghĩ.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tiêu Tiêu đắc tội với chủ cửa hàng á? Vì sao?"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Cô ấy chê chất lượng quần áo quá kém, yêu cầu cửa hàng phải bồi thường, làm lại đơn đặt hàng".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "...."
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Tớ nghe ông chủ kể, vị hội trưởng kia của các cậu chính mình chọn nguyên liệu quần áo, công nghệ in ấn. Lúc cô ấy chọn nguyên liệu, chủ cửa hàng đã nhắc nhở, chất liệu đó chắc chắn sẽ phai màu, cô ấy nói không quan trọng, vì đây không phải y phục mặc thường xuyên nên không ai để ý, chỉ cần giá rẻ là được. Còn công nghệ cô ấy chọn, dùng để in tranh chắc chắn không rõ ràng, những cô ấy cũng nói không quan trọng, chỉ cần tiết kiệm tiền là được."
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Từ khi thiết kế đến lúc hoàn thành sản phẩm, cô ấy đều nói không có vấn đề gì. Hiện giờ đã giao hàng lâu như vậy, tuần trước cô ấy đột nhiên tìm tới cửa, phê bình chất lượng quần áo không đủ tiêu chuẩn, yêu cầu chủ cửa hàng bồi thường, cậu nói xem ai có thể vui được?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Chủ cửa hàng có bồi thường không?"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Hội trưởng kia của các cậu vô lý. Nhưng cậu có biết cô ta nghĩ ra chiêu gì không? Cô ta nói với chủ cửa hàng, quần áo này do fanclub của Lý Hi Hạnh đặt hàng trên toàn quốc, hiện tại hàng vạn người không hài lòng với chất lượng của nó, nếu chủ cửa hàng không bồi thường, cô ta sẽ công khai tên của họ, fan cả nước sẽ tới mắng họ. Về sau mọi người lên mạng sẽ đều biết chất lượng của bên cửa hàng này không tốt, sẽ không ai đặt hàng bên họ nữa!"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Hả? Còn có chuyện này sao.... Thế chủ cửa hàng có đồng ý không???"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Không bồi thường hoàn toàn, ông chủ cũng mệt chết rồi! Cuối cùng sau khi thương lượng, mỗi bên nhường một chút, chi phí làm lại mỗi bên gánh một nửa. Tóm lại chủ cửa hàng người ta bận rộn mấy tháng, cuối cùng chẳng kiếm được gì, còn phải trả thêm tiền, uất ức biết bao!"
Chẳng trách Tiêu Tiêu nói, kết quả này đã là cực hạn của cô ấy. Đúng quá rồi còn gì! Chiêu nay của cô ấy nham hiểm không nói lý, bắt nạt thương nhân không hiểu tình hình trong fanclub, bị cô ấy doạ. Thực chất, sao Tiêu Tiêu dám công khai tin tức về cửa hàng trên mạng được chứ. Chưa chắc người ta đã mắng chết cửa hàng, nhưng nước miếng đủ để dìm chết Tiêu Tiêu!
Nhưng quan trọng không phải phí làm lại đồng phục Tiêu Tiêu phải gánh nhiều hơn hay bên cửa hàng phải gánh nhiều hơn, có thể làm lại, làm ra được đồ tiếp ứng có chất lượng, thì đó chính là chuyện tốt đối với fanclub. Tiêu Tiêu vì chuyện này mà đắc tội với người khác, với Chu Tiêu Đồng thì đó cũng là chuyện tốt.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Vậy bổ sung bất ngờ của cậu là gì thế?"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "À, cái này cũng đúng là bổ sung bất ngờ nha. Thực ra, cho dù hội trưởng của các cậu uy hiếp chủ cửa hàng sẽ đăng bài lên internet, cùng lắm thì chủ cửa hàng sửa tên là xong, tuy hơi phiền toái, nhưng so với việc bồi thường mấy vạn cũng không vấn đề. Ông chủ cửa hàng đồng ý phương án giải quyết này, cũng bởi vì vị hội trưởng kia là khách hàng lâu năm của cửa hàng."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Mau!!! Mau nói cho tớ biết cô ấy đã từng đặt đơn hàng gì!!!"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Liêm sỉ ba ba! Cậu đúng là ba ruột của tớ!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Ha ha ha ha ha ha!"
Chắc chắn Tiêu Tiêu không phải lần đầu tiên làm fan chuyên nghiệp, nhìn năng lực và thủ đoạn của cô ấy thể hiện cho đến bây giờ, Chu Tiêu Đồng đã biết từ lâu. Chu Tiêu Đồng đương nhiên muốn biết trước đó Tiêu Tiêu từng làm fan của ai, nếu có thể tìm được lịch sử đen tối của cô ấy, việc lật đổ cô ấy càng dễ dàng hơn. Tuy nhiên vấn đề này tưởng dễ nhưng lại không đơn giản.
Chu Tiêu Đồng trước khi vào nhóm quản lý đã tìm hiểu về tài khoản Tiêu Tiêu đang dùng. Nhưng Tiêu Tiêu rất cẩn thận, tài khoản cô ấy dùng đều là tài khoản mới đăng ký, rất sạch sẽ, không có nội dung gì lưu lại từ trước. Nội dung của tài khoản mới này đều là về Lý Hi Hạnh, quả đúng là một Quả Hạnh thật không thể thật hơn, hơn nữa bất kể trên Tieba hay nhóm quản lý, ngoại trừ Lý Hi Hạnh cô ấy không bao giờ nhắc đến bất kỳ minh tinh nào khác.
Nhưng cô ấy chắc chắn không thể tưởng tượng được sẽ có người tra được đơn đặt hàng của cô ấy, cửa hàng quần áo trên cả nước không tới mười mấy vạn thì cũng đến mấy vạn, hợp tác với người cũ thì bớt việc. Vì vậy Tiêu Tiêu không xử lý chuyện này quá cẩn thận.
Mà đối với Chu Tiêu Đồng, đây đúng là một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống!
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Cô ấy từng đặt đồ tiếp ứng cho Maori Keiko".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Maori Keiko? Có phải thành viên của một nhóm nhạc nữ Nhật Bản không?"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Đúng rồi".
Chu Tiêu Đồng lập tức lên mạng tìm kiếm. Maori Keiko là thành viên nhóm nhạc Nhật Bản đang hot, không chỉ có sức ảnh hưởng ở Nhật, mà ở Trung Quốc cũng rất nổi tiếng.
Cô tìm kiếm một số từ khóa quan trọng "Maori Keiko" "Áo đồng phục fanclub", kết quả đầu tiên chính là "Hội trưởng fanclub trong nước của Maori Keiko ôm tiền bỏ trốn". Cô nheo mắt, lập tức vào xem.
Người bị nêu tên là Hội trưởng trong nước của fanclub Maori Keiko, tên là Ái Huệ, bài viết nêu lên mấy tội trạng của Ái Huệ, trong đó có một tội là buôn bán áo đồng phục chất lượng kém với giá cao.
Nhìn sơ qua những tội trạng không làm tròn trách nhiệm linh tinh bên ngoài, tội nghiêm trọng nhất của Ái Huệ chính là trên tiêu đề - cô ấy ôm tiền bỏ trốn!
Chuyện này bắt đầu từ việc Maori Keiko là thành viên nhóm nhạc nữ. Hình thức tìm kiếm tài năng này mấy năm nay cũng đã lưu hành trong nước, mỗi năm mở một lần, các fan bỏ tiền ra mua phiếu bầu, thành viên có số phiếu cao sẽ được công ty cung cấp tài nguyên tương ứng, có cơ hội phát triển sự nghiệp.
Vì chương trình tuyển chọn của Nhật tổ chức, nên quá trình bỏ phiếu diễn ra khá phức tạp, fan trong nước bỏ phiếu không dễ. Thế nên Hội trưởng công khai một tài khoản, cho mọi người cùng góp vốn, sau đó đem đi bỏ phiếu.
Chu Tiêu Đồng vừa nhìn thấy "góp vốn bỏ phiếu", liền biết chuyện này tám chín phần mười là không ổn. Ổn hay không, nằm ở chỗ bản chất của con người.
Người có thể đi lên làm trưởng fanclub, chắc chắn là fan có bụng dạ khó lường. Có thể nguyện ước ban đầu của họ rất tốt, nhưng cuối cùng chưa chắc sẽ còn tốt.
Fan bỏ tiền góp vốn, bỏ ra mấy chục mấy trăm tệ, chút tiền ấy có là gì, cũng vì không tính là gì, nên bỏ ra cũng rất dễ dàng. Nhưng hội trưởng cầm được tiền thì sao? Nếu thu được chỉ có mất chục mấy trăm tệ, hoặc mấy ngàn mấy vạn tệ, thì vì yêu thần tượng, bỏ phiếu cũng không là vấn đề. Nhưng vấn đề ở chỗ, nhiều người cùng góp vốn, số tiền sẽ lên đến mấy chục vạn, mấy trăm vạn! Có bao nhiêu người có thể tự vỗ ngực nói rằng mình không bị số tiền đó dụ hoặc? Có bao nhiêu người đúng tình hợp lý nói, vì tình yêu với idol, số tiền đó chả là gì? Có lẽ với đa số mọi người, nói ngược lại – so sánh với số tiền như vậy, thì tình yêu với một idol ở xa xôi ngàn dặm thấy được chẳng sờ được chả là gì!
Nếu có lương tâm, thì lấy ra phần lớn tiền góp vốn bỏ phiếu, còn mình thì kiếm một khoản "phí dịch vụ", đã khiến đất trời cảm động. Năm nào cũng có cuộc bình chọn, có cơ sở quần chúng tốt, về sau thường xuyên kiếm được. Nếu là người không có lương tâm, nhận được tiền liền trốn mất, các fan kêu trời không biết, đất chẳng hay.
Nói tóm lại, Ái Huệ này kiếm được không ít tiền từ fan Maori Keiko sau đó ôm tiền chạy trốn, đến nay vẫn không tìm thấy. Mà Liêm sỉ rơi đầy đất tìm được cửa hàng, khẳng định người làm áo đồng phục cho fan Lý Hi Hạnh và Maori Keiko là một, vậy thì có khả năng Tiêu Tiêu và Ái Huệ chính là một người!
Nếu đúng vậy, lúc trước Chu Tiêu Đồng ghét Tiêu Tiêu kiếm quá nhiều tiền, quả thực "oan uổng". So với fan Maori Keiko lúc ấy, biểu hiện của Tiêu Tiêu ở fanclub Lý Hi Hạnh vẫn quá tốt đẹp. Cô ấy còn đồng ý với mọi người làm lại áo đồng phục, có thể nói cô ấy kỳ vọng không nhỏ với tương lai của Lý Hi Hạnh!
Khác biệt như vậy cũng không lạ. Chuyện ôm tiền góp vốn chạy trốn thường xuyên xuất hiện với những minh tinh nước ngoài. Bởi vì minh tinh nước ngoài, công ty quản lý cũng ở nước ngoài, không quản chuyện trong nước. Hơn nữa cơ hội minh tinh nước ngoài tới Trung Quốc rất ít, ý định quay vòng tiền rất khó làm, nên ăn được là ăn luôn. Mà với minh tinh trong nước thì thái độ khác, trong nước có công ty quản lý nhìn chằm chằm, chuyện nhỏ người ta không để ý, nhưng chuyện lớn thì công ty chắc chắn sẽ quản. Nghệ sĩ trong nước cũng luôn hoạt động trong nước, nên tầm nhìn của các fan chuyên nghiệp cũng cao xa hơn, cơ hội kiếm tiền không ít.
Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Chu Tiêu Đồng kích động vô cùng. Cô ôm di động, nhìn khung chat với Liêm sỉ rơi đầy đất, hận không thể qua di động hôn vài cái!
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Liêm sỉ, cậu gửi cho tớ tất cả thông tin cá nhân của Tiêu Tiêu mà cậu có nhé!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "OK!"
Liêm sỉ rơi đầy đất: "Cô ấy bảo sẽ đến đó xem hàng, tớ đã hẹn với ông chủ, lần sau nếu cô ấy đến lập tức gọi cho tớ. Tớ sẽ giả bộ làm người qua đường, chụp mấy tấm ảnh của cô ấy cho cậu".
Đồng Tâm Đồng Thoại: "..."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Liêm sỉ!!!!! Tớ yêu cậu chết mất!!!"