Chu Tiêu Đồng chưa từng chính thức đi làm. Trước khi làm tác giả tiểu thuyết, cô từng làm fan chuyên nghiệp của Tả Thiên Dương.
Nghề làm fan chuyên nghiệp khá bí ẩn, hầu hết mọi người đều không biết trên đời này lại có một nghề như vậy. Điểm khác biệt duy nhất giữa fan bình thường và fan chuyên nghiệp chính là fan bình thường bỏ tiền để đu thần tượng, fan chuyên nghiệp sử dụng việc đu thần tượng để kiếm tiền.
Nếu lội ngược dòng lịch sử của nghề này, có lẽ nó bắt đầu được hình thành từ khi các đài truyền hình và công ty quản lý muốn thuê "khán giả tạm thời". "Khán giả tạm thời" là tên gọi dễ nghe, nói trắng ra, chính là "những kẻ lừa đảo".
Minh tinh tham gia hoạt động, người xem bên dưới khán đài ít, lên chương trình truyền hình vô cùng khó coi, nhà tài trợ cũng không hài lòng. Cho nên đài truyền hình cùng công ty quản lý chỉ có thể tiêu tiền mời người đến coi, chi tiền để họ diễn xuất mà hô to vài tiếng, làm ra vẻ chương trình rất hot. Chuyện này trước kia vẫn thường xảy ra. Cho đến sau này việc săn đuổi ngôi sao thành mốt, đài truyền hình cùng công ty quản lý cũng không cần làm chuyện này nữa. Không những không cần bỏ tiền ra thuê kẻ lừa đảo, thậm chí có thể bán vé vào cửa với giá cắt cổ, mà người người còn lao vào giành giật.
Tuy rằng nghề làm fan chuyên nghiệp ra đời ý nghĩa không khác gì khán giả tạm thời, nhưng so với khán giả tạm thời ngày trước thì cao cấp hơn rất nhiều. Đầu tiên, khán giả tạm thời là người làm công nhất thời, làm một lần rồi bỏ cũng được, mà fan chuyên nghiệp lại là kí kết hợp đồng lao động dài kỳ; tiếp theo, khán giả tạm thời chỉ hỗ trợ danh tiếng một cá nhân, mà fan chuyên nghiệp công việc rất phức tạp, trách nhiệm chính là quản lý một lượng lớn người hâm mộ, kết hợp cùng công ty quản lý khống chế fans, khống chế bình luận cùng hướng gió dư luận bên ngoài.
Hay nói cách khác chính là "Kẻ lừa đảo" cao cấp theo dòng đi lên của các chương trình tìm kiếm tài năng mà ra đời. Những chương trình tìm kiếm tài năng trong nước (Trung Quốc) càng ngày càng thiếu màu sắc, hot nhất phải kể đến thần tượng của Đài Loan, hoặc Nhật Bản và Hàn Quốc, nội địa gần như chỉ có diễn viên và ca sĩ sống dựa vào tài năng, chứ không có thần tượng sống dựa vào sự nổi tiếng, cũng không có những fan cuồng. Các chương trình tìm kiếm tài năng đã tạo ra nhóm thần tượng đầu tiên có sức ảnh hưởng lớn.
Có thần tượng thì phải có kinh tế, liên quan đến kinh tế thì phải cần có người tới quản lý.
Ban đầu, các diễn đàn fan được hình thành một cách tự phát. Một số người gia nhập sớm và năng động dễ dàng trở thành người đứng đầu. Một người đứng đầu có đầu óc, có kinh tế dễ dàng ảnh hưởng to lớn đến toàn bộ fanclub, có lẽ chỉ sau sức ảnh hưởng của chính bản thân thần tượng. Vì thế để quản lý tốt nhóm fan, công ty quản lý thần tượng thường mượn sức những người đứng đầu thậm chí thu mua họ, để có thể dẫn dắt cả fanclub ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng chuyện mượn sức hay thu mua này cũng chỉ là hành vi mất bò mới lo làm chuồng, khó có thể ngăn sóng dữ. Những nhóm fans tự trưởng thành, tự khỏe mạnh sẽ không bao giờ nghe lời các công ty quản lý. Thậm chí những người đứng đầu quá mạnh mẽ không những không nghe lời mệnh lệnh của công ty, còn kích động fans làm trái ý công ty, kích động thần tượng hủy hợp đồng với công ty.
Chuyện như vậy xảy ra không ít lần, công ty quản lý rốt cuộc ý thức được thay vì thụ động lấy lòng, không bằng tự bồi dưỡng thế lực cho chính mình. Thế nên fan chuyên nghiệp cứ thế mà ra đời.
Chu Tiêu Đồng chính là được chọn ngay lúc này.
Khi đó chị họ cô đi làm ở công ty quản lý nghệ sĩ, có một ngày, chị họ tìm cô, nói: "Nghe nói em đang theo đuổi thần tượng. Công ty chị mới có một công việc mới, làm fan chuyên nghiệp, không bằng em tới thử làm xem thế nào?".
Lúc ấy Chu Tiêu Đồng vẫn là một sinh viên, nghe xong đề nghị này liền sững sờ: "Fan chuyên nghiệp là gì? Em chưa từng làm qua mà".
"Ai cũng chưa làm qua thì sợ gì" Chị họ cô nói: "Trong công ty chị, người đại diện trước kia cũng chưa từng làm người đại diện, mà bán bảo hiểm đấy; ông chủ công ty chị mở công ty, công ty có chức năng gì cũng chẳng biết; em xem chị này, trước kia đứng quầy ở ngân hàng, hiện tại thì đang làm gì?".
--Lúc ấy tất cả mới bắt đầu. Tựa như loạn thế tranh giành thiên hạ, mọi người đều từ hai bàn tay trắng mà đi lên, nông dân lên làm tướng quân, người đánh cá thì làm quân sư. Dù sao đều cùng nhau đi lên, sóng lớn sẽ có thể rửa trôi cát bụi.
"Em có biết theo đuổi thần tượng như thế nào không, chỉ cần nghe công ty nói, chịu khó làm việc. Chỉ cần vài giờ mỗi ngày, tiền lương liền chui vào túi!" Chị họ hỏi cô: "Thế nào, có làm không?".
"...Làm!"
Lúc ấy Chu Tiêu Đồng mới hai mươi tuổi, vẫn còn rất đam mê. Cô là sinh viên đại học, vừa có công việc lại còn có tiền, công việc cũng rất thú vị. Đi đâu để tìm chuyện tốt hơn chứ?
Vì vậy cô trở thành fan chuyên nghiệp của Tả Thiên Dương, người tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng năm đó.
Theo lý thuyết, cô là fan chuyên nghiệp của Tả Thiên Dương, trên thực tế là người mà công ty quản lý thuê, ngày thường người đại diện của Tả Thiên Dương sẽ cung cấp cho cô hành trình sau đó bố trí nhiệm vụ, yêu cầu cô tổ chức kế hoạch cùng tiếp ứng cho hoạt động. Nhưng Tả Thiên Dương là một người tốt, thường xuyên bỏ qua người đại diện trực tiếp liên hệ cùng Chu Tiêu Đồng.
Chu Tiêu Đồng nhớ rõ chính mình làm fan chuyên nghiệp chưa được bao lâu, có một hôm cô khi đã đi ngủ, Tả Thiên Dương gọi đến làm cô bừng tỉnh.
"Anh hỏi em này, thứ sáu ở sân bay Hồng Kiều có bao nhiêu người tới đón anh?".
"Thứ sáu... đón máy bay..." Chu Tiêu Đồng choáng váng đầu óc, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: "Thống kê thì tầm hơn một trăm suất".
"Chỉ có một trăm suất, không được, quá ít! Đây là lần đầu tiên sau khi thi đấu, anh cùng Kiều Mộc Thần tham gia cùng một hoạt động, không thể thua hắn ngay từ bước đón máy bay! Em gọi đến hai trăm người cho anh!" – cuộc thi tìm kiếm tài năng năm ấy Tả Thiên Dương là á quân, Kiều Mộc Thần là quán quân.
"Những người đến được đều đã báo danh rồi" Đầu cô sắp to ra thành hai, "Hiện tại chỉ còn hai ba ngày, em biết đi đâu tìm bằng ấy người? Đón máy bay tuy không nhiều người lắm, nhưng hoạt động kế tiếp có hơn 300 người tới tham gia. Anh yên tâm, em đã cho người sang nằm vùng ở fanclub của Kiều Mộc Thần, đã hỏi rõ rồi, lần này bên Kiều Mộc Thần so với chúng ta ít hơn mười mấy người".
"Ít hơn mười mấy người có thể nhìn ra khác biệt hả?" Tà Thiên Dương ầm lên, "Anh mặc kệ, các người nói muốn cho anh làm ông vua không ngai! Hứa rằng cho dù anh thi đấu không tốt nhưng sẽ không để anh thua thiệt gì mà? Anh cho em 250 tấm ảnh có chữ ký, hoặc em mua quà tặng đi, ai tới đều đưa cho một phần! Hết bao nhiêu, anh trả!".
Chu Tiêu Đồng cầm di động trơn trắng mắt: "... Được".
"Trước khi anh xuống máy bay, em đưa họ đi luyện khẩu hiệu, hô sao cho vang, hô sao cho chỉnh tề! Không được bại bởi fans của Kiều Mộc Thần!".
"Được... em sẽ cố gắng".
Chuyện như vậy cách vài bữa sẽ xảy ra một lần, Tả Thiên Dương sĩ diện, thích đua đòi, thường xuyên bắt Chu Tiêu Đồng làm một đống nhiệm vụ lớn nhỏ. Lúc đầu, Chu Tiêu Đồng còn chịu đựng, sau đó không chịu nổi nữa, liền xắn tay áo lên cùng anh tranh cãi, trong quá trình tranh cãi liền khiến cho tài ăn nói của cô càng ngày càng tiến xa.
"Đại ca, anh cho rằng anh là công chúa Disney à? Nếu anh xem chính mình là công chúa Lọ Lem thì cũng đừng xem em là bà tiên đỡ đầu được không?"
"Anh chưa tỉnh ngủ hả? Cái gì, tỉnh? Tỉnh sao anh cứ nói mớ vậy? Ngoan, đi ngủ thêm đi!".
"Thực tốt, năng lực ảo tưởng sức mạnh của anh làm em vô cùng mới mẻ, em đề nghị anh đừng đi làm nghệ sĩ nữa, làm biên kịch đi, nữ chính anh viết ra, đảm bảo não tàn đến độ sánh ngang với nữ chính phim truyền hình đang hot đấy!"
"Anh hãy ôm đầu lắc vài cái giùm em với, dùng nhiều sức vào, anh có nghe thấy âm thanh sóng thần trong đó không thế?".
Một ngày nọ, Tả Thiên Dương gọi cô ra ngoài uống rượu, vừa thấy cô, anh ta liền thở phì phì.
Chu Tiêu Đồng hỏi có chuyện gì xảy ra thế, Tả Thiên Dương nói, mấy hôm trước anh phát hiện trên Tieba CP của anh với Kiều Mộc Thần, vì tò mò đã đọc truyện và fanart trên đấy.
"Mấy tác giả đó có vấn đề gì vậy? Anh tùy tiện mở mấy trang, tất cả đều viết anh thành đứa trẻ suốt ngày khóc thút thít, tức chết mất!".
"... Không khí trong đám fan luôn là như thế đó, anh đừng coi là được mà".
"Không được, anh nuốt không trôi cục tức này!" Tả Thiên Dương hỏi cô: "Có phải em thường viêst tiểu thuyết đúng không?".
Chu Tiêu Đồng trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Cô vẫn luôn thích viết tiểu thuyết, lúc cấp hai bắt đầu viết những truyện ngắn vụn vặt, chỉ là khi đó vẫn không nghĩ nó sẽ trở thành công việc sau này của mình.
"Em cũng viết mấy truyện đi! Em viết anh là hoàng đế, là Giáo hoàng, là vua thế giới, cứ thật lợi hại là được! Kiều Mộc Thần chỉ là tiểu binh sĩ nhãi nhép, ngày ngày phải quỳ xuống thỉnh an anh!".
"..." Chu Tiêu Đồng hỏi một cách không chắc chắn "Hay là em viết anh là công, Kiều Mộc Thần là thụ?".
Tả Thiên Dương kinh ngạc nhìn cô: "Công làm gì? Anh không thích làm công!".
Chu Tiêu Đồng: "..." Rõ rồi, vị đại gia này chỉ không thích làm một đứa trẻ hay khóc, hắn chỉ muốn làm nữ vương thụ!
Nhưng nói đi nói lại, Tả Thiên Dương có một đống tật xấu, nhưng cũng có hai ưu điểm phải thừa nhận – thứ nhất, là một người thật lòng, thích nói thích, không thích nói không thích, không bắt người khác đau đầu đoán tâm tư; thứ hai là một người nghĩa khí, tuy cả ngày đòi người khác cho mình kẹo ăn, nhưng nếu như trong tay có thứ gì, bạn bè cần đều không ngần ngại cho đi.
Lâu ngày, Chu Tiêu Đồng cãi nhau đến đến đi đi cùng Tả Thiên Dương, cuối cùng lại trở thành bạn tốt.
--
Lý Hi Hạnh nói, tôi muốn cô làm fan chuyên nghiệp của tôi.
Chu Tiêu Đồng không kịp phản ứng. Cô vừa muốn tìm công việc để thay đổi cuộc sống hiện tại, công việc liền từ trên trời giáng xuống đầu cô.
Vốn dĩ chuyện này là một chuyện tốt.
Nhưng chuyện này lại...
Chu Tiêu Đồng nhìn Lý Hi Hạnh, lại nhìn Tả Thiên Dương. Hai người đều đang nhìn cô.
Loại cảnh tượng xấu hổ này làm cô không khỏi nhớ đến Đại Thoại Tây Du, cảnh tượng Bạch Tinh Tinh sử dụng bảo hộp ánh trăng xuyên qua 500 năm cầu hôn Tử Hà tiên tử.
Tả Thiên Dương thấy cô thất thần, hỏi: "Em nghĩ gì đấy?".
Chu Tiêu Đồng cười gượng hai tiếng: "Em đang nghĩ, sáng nay em đánh răng chưa".