Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nghề Làm Fan

Hôm qua Du Tiểu Na đã cãi nhau với người nhà.

Cô sắp lên lớp 12 nhưng thành tích khiến mọi người vô cùng lo lắng. Trường học của cô cũng là trường cấp ba trọng điểm, tỉ lệ mỗi năm đỗ đại học là 70%. Nhưng thành tích của cô lại xếp vào khoảng 80%. Nếu lớp 12 không cố gắng, tương lai khó có thể đỗ một trường đại học tốt.

Kể từ lần trước tham gia hoạt động, cô bị gia đình hạn chế lên mạng. Tiền tiêu vặt cũng bị cắt, tất cả số tiền cô dành dụm được cũng bị tịch thu. Chỉ cho phép mỗi thứ sáu hàng tuần đi học về được lên mạng hai tiếng.

Hôm qua là thứ sáu, sau khi ăn cơm xong Du Tiểu Na liền chạy vào phòng sách chơi máy tính.

Vừa chới chưa lâu, Quách Tố Lôi – mẹ cô bé đi vào phòng lấy đồ.

Quách Tố Lôi đi qua sau lưng cô, thấy cô đang lướt mạng, nghiêm mặt nói: "Lại xem mấy ngôi sao vớ vẩn đó!"

Du Tiểu Na không nghĩ ngợi gì đã há miệng phản đối: "Thời gian lên mạng của con, mẹ còn muốn quản con xem gì sao?"

Quách Tố Lôi khó chịu nói: "Sang năm thi đại học rồi, không lên mạng tìm đề mà làm, hoặc tìm xem bí quyết ôn thi của người khác thế nào sao?"

Du Tiểu Na: "..."

"Sao phải thế ạ?" Cô trợn mắt lên: "Mỗi ngày con làm còn ít đề sao? Một tuần lên mạng hai tiếng, còn bắt con làm đề? Nếu ngày nào mẹ cũng cho con lên mạng, con sẽ bỏ một giờ để tìm thứ mẹ nói á".

Cô cãi nhau cùng mẹ, bố cô đi ngang qua phòng sách, cũng dừng chân nói.

"Giờ con cãi mẹ, mấy năm nữa con sẽ hối hận", bố cô nói: "Mấy ngôi sao thời buổi này, một đám đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, chỉ lừa đảo được đám trẻ con các con thôi. Họ có thể hot được mấy hôm chứ? Mấy tháng nữa là chả ai nhớ họ là ai nữa rồi".

Du Tiểu Na không biết mấy năm nữa cô có hối hận hay không, nhưng cô biết lúc này cô rất giận.

"Ai đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi chứ? Bố mẹ có biết người con thích tên là gì, trông thế nào không? Không biết thì đừng nói bừa!!" Cô cao giọng nói: "Ai nói là mấy tháng nữa sẽ không ai nhớ đến họ? Họ sẽ càng ngày càng hot! Càng ngày càng hot!!!"

---- Công ty quản lý và nhóm hội trưởng thường kích động cảm xúc của nhóm fan bằng cách bàn tán về chuyện thần tượng đã chịu những oan ức gì, hành vi này không khác gì đang hành hạ cảm xúc người hâm mộ. Bố mẹ cả ngày nói con gái thích minh tinh không tốt, cũng là một hành động hành hạ cảm xúc người hâm mộ. Quá nhiều hành động như vậy, đôi khi người qua đường cũng biến thành fan chân chính.

Bố cô đúng là không biết minh tinh con gái mình thích tên là gì, nhưng chắc chắn họ cũng có ấn tượng... trong phòng của con gái dán đầy poster, vào cửa là nhìn thấy. Còn tại sao lại nói minh tinh không tốt... Xem tin tức một hồi, tin tức chẳng phải luôn phê bình họ sao? Mấy cô gái chàng trai trẻ, diễn không biết diễn, hát cũng không hay, nhưng phí sân khấu cao ngất trời... Mấy ngôi sao nhỏ bây giờ chẳng phải đều như vậy sao!

Quách Tố Lôi lườm cô: "Hét gì mà hét? Dám dùng thái độ này nói chuyện với bố mẹ à? Ai dạy con thế hả?"

"Tại sao chỉ có bố mẹ được nói, lại không cho con nói?"

Bố cô lại nói: "Mẹ chăm sóc con không dễ dàng, con đừng cãi mẹ, nên nghe lời mẹ nhiều một chút".

Du Tiểu Na: "..."

Bố mẹ Du Tiểu Na đều là những người mạnh mẽ, bố cô mở công ty buôn bán, mẹ cô là tổng biên tập nhà xuất bản nổi tiếng, tuy công việc bận rộn, nhưng vẫn nhàn rỗi hơn so với bố cô, vì vậy bình thường quản con gái nhiều hơn. Gia đình nào cũng có sự phân công giữa bố và mẹ, một người vai hiền, một người vai ác. Nhà Du Tiểu Na cũng vậy, mẹ cô phụ trách giáo dục, bố cô cổ vũ cho mẹ.

Du Tiểu Na hít một hơi thật sâu, không nói thêm điều gì nữa, tiếp tục ôm máy tính lên mạng.

Đến giờ, Quách Tố Lôi giục con gái về phòng học.

Du Tiểu Na lưu luyến tắt máy tính, trở về phòng học làm đề. Làm được một mặt, cô cảm thấy mệt rã rời, mở tủ, định tìm hộp bảo bối của mình để giải tỏa tinh thần.

Nhưng khi mở tủ ra, thức ăn cho tâm hồn còn chưa được ăn, tình trạng rỗng tuếch của ngăn tủ làm cô chết lặng...

"Mẹ??!!" Du Tiểu Na bật ra khỏi ghế, lao nhanh ra ngoài phòng: "Hộp đồ của con đâu?"

Quách Tố Lôi đang làm việc trước máy tính, nghe thấy con gái hỏi đẩy mắt kính xuống trả lời: "Hộp gì?"

"Hộp poster và CD của con ấy!"

Đó là bảo bối của Du Tiểu Na, nó là đồ của tất cả những người nổi tiếng mà cô thu thập được. Có poster của Ngu Thanh Thần, poster của Lý Hi Hạnh, có ảnh của Lý Hi Hạnh trong Super Voice, còn có lịch của Lý Hi Hạnh cô tự in...

"À", Quách Tố Lôi lạnh lùng nói: "Mấy thứ ảnh hưởng đến việc học tập của con, mẹ vất hết rồi."

Du Tiểu Na: "!!!"

Du Tiểu Na im lặng trong vài giây. Quách Tố Lôi ngẩng đầu lên nhìn con gái ở cửa phòng, hai con mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, lồng ngực lên xuống kịch liệt.

Du Tiểu Na hít mấy hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc, run giọng nói: "Mẹ, đừng gạt con mà. Mẹ trả lại đồ cho con, con về làm đề tiếp".

Quách Tố Lôi nhíu mày: "Vất thật rồi".

"Trả cho con!"

"..."

Hai mẹ con giằng co hồi lâu, Quách Tố Lôi nói: "Đứng đây làm gì? Làm xong bài chưa? Mỗi ngày đã nghe bài nửa tiếng chưa? Đã ôn tập bài cho lớp học ngày mai chưa?"

"Trả cho con!".

"Đã nói vất là vất rồi!".

Du Tiểu Na nhìn chằm chằm mẹ cô, cố tìm ra dấu vết nói dối. Đáng tiếc cô không tìm được.

"Mẹ vất khi nào? Vất ở đâu?"

"Vất lâu rồi! Ai bảo con không làm bài tập. Mẹ thấy con làm được một lúc lại lôi chúng ra nhìn..."

Du Tiểu Na suy sụp hét ầm lên: "Con hỏi mẹ ném nơi nào!!!"

Quách Tố Lôi bị con gái hét to làm hoảng sợ, câu nói mới nói được nửa bị đứt đoạn.

Bà không hiểu tại sao một hộp poster và đĩa CD lại đáng để cho con gái nóng nảy và nổi giận như thế. Nhưng bà không biết, trong hộp đồ đều là những đồ có giới hạn, Du Tiểu Na phải canh từng giây từng phút để giật được, thậm chí còn năn nỉ bố và bà ngoại bỏ giá cao ra mua về.

Bố Du Tiểu Na nghe thấy tiếng, từ trong phòng đi ra, thấy con gái đỏ bừng hai mắt, nước mắt đầy mặt, lắp bắp kinh hãi. Ông đi lên trước, ôm vai con gái kéo vào phòng, dỗ dành: "Thôi nào, chuyện nhỏ thế sao lại khóc? Chờ con thi đại học xong, bố cho con tiền, muốn mua thế nào cũng được. Giờ đi làm đề đi nhé."

Du Tiểu Na đẩy tay bố ra, chạy về phòng, đóng sầm cửa rồi khóa lại.

Một lát sau, trong phòng truyền tới tiếng Du Tiểu Na gào khóc.

Sáng hôm sau, Quách Tố Lôi đến gọi con gái dậy.

"Nhanh thay quần áo đi, chín giờ có lớp học thêm đấy!".

"Không đi!" Du Tiểu Na nhét đầu vào trong chăn, "Mẹ không trả đồ cho con, con không đến lớp học thêm! Không bao giờ đến!".

Quách Tố Lôi nóng nảy, đi đến xốc chăn lên: "Con cho rằng con học vì mẹ à? Là học cho con đó! Đứng lên!"

Du Tiểu Na nhìn Quách Tố Lôi bằng đôi mắt sưng như trái đào: "Vì con ư? Con không thấy! Con chỉ cảm thấy mình học vì bố mẹ! Ngày nào hai người cũng ép con!" Lại kéo chăn, che đầu mình.

"Con có đứng lên không?" Quách Tố Lôi nói, "Con còn không đứng lên, mẹ sẽ xé toàn bộ poster trong phòng con!".

Hai mẹ con lại giằng co một trận, cuối cùng mẹ vẫn thắng.

Du Tiểu Na đen mặt rời giường không nói gì vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Quách Tố Lôi vào bếp bận rộn một lúc, bưng bữa sáng lên, gọi: "Na Na, chuẩn bị xong chưa? Ra ăn cơm sáng!"

Nhưng không có tiếng đáp lại.

"Na Na? Con ở trong nhà vệ sinh hả?" Bà gọi vài tiếng, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

Đợi khi bà tìm một vòng trong nhà, trợn tròn mắt – không thấy Du Tiểu Na đâu nữa!

=====

Du Tiểu Na ở trên tàu điện ngầm, di động trong túi rung không ngừng. Cô lấy di động ra, tắt điện thoại, định gửi tin nhắn cho Chu Tiêu Đồng, nhưng chưa gửi xong lại có cuộc gọi đến, cô run rẩy ấn nút nghe.

Cô không cúp máy, để điện thoại lại gần tai.

"Du Tiểu Na!" Quách Tố Lôi tức giận nói: "Mẹ nói lần nữa, về ngay cho mẹ!"

"Con cũng nói lần nữa" Du Tiểu Na không chịu thua: "Mẹ không trả đồ cho con, con sẽ không về!"

Bên kia im lặng mấy giây, khí thế của Quách Tố Lôi giảm xuống: "Được, con về đi, mẹ trả đồ cho con".

Du Tiểu Na nửa tin nửa ngờ: "Rốt cuộc mẹ đem đồ của con giấu ở đâu?"

"Về đi". Quách Tố Lôi không trả lời ngày, "Về là biết".

"Không!" Du Tiểu Na tiếp tục cứng đầu: "Mẹ chụp ảnh cho con, nếu đồ của con không thiếu cái gì, con mới về!"

"Con còn dám mặc cả với mẹ hả?"

Quách Tố Lôi muốn nổi điên, không chờ bà nói hết, Du Tiểu Na lập tức cúp máy. Cúp máy xong, cô mở to mắt nhìn trần xe, nhanh chóng lau mắt, không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc.

Cô nhắn tin cho Chu Tiêu Đồng.

"Đồng Đồng, hôm nay có đến xem Hạnh Hạnh không?"

"Tâm tình tớ rất kém, nếu cậu tới, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?"

Chu Tiêu Đồng mãi không trả lời cô.

Cô lại thử gọi điện thoại cho Chu Tiêu Đồng, nhưng tín hiệu trên tàu điện ngầm không tốt, bên kia chưa kêu được hai tiếng đã đứt tín hiệu.

Sau khi xuống tàu điện ngầm, cô ở bên cạnh trung tâm thương mại đi vài vòng, cuối cùng cũng tìm thấy nơi Lý Hi Hạnh cắt băng khánh thành. Điện thoại trong túi còn rung không ngừng, rung đến phiền lòng, cô liền tắt nguồn điện thoại đi.

====

Chỗ Chu Tiêu Đồng ở cách nơi Lý Hi Hạnh cắt băng khánh thành không xa, cô vẫy một chiếc taxi, chạy nhanh tới. Buổi sáng cuối tuần không tắc đường, xe chạy rất thuận lợi, mười phút sau, xe taxi dừng trước cửa trung tâm thương mại.

Chu Tiêu Đồng trả xong tiền liền xuống xe. Cách xa xe cô một chút, một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng, trang điểm tinh xảo xuống xe, cũng vội vàng cùng cô chạy vào trong trung tâm.

Chu Tiêu Đồng vô tình liếc qua người phụ nữ đó, không khỏi ngạc nhiên. Người này cùng Na Na có bốn năm phần giống nhau! Người này vội vàng đi vừa đi vừa gọi điện thoại, nhưng bên kia không ai nhận máy, vẻ mặt bà ấy hết sức bực bội.

--- Thật trùng hợp, Chu Tiêu Đồng gặp đúng mẹ của Na Na – Quách Tố Lôi.

Là tổng biên một nhà xuất bản, chỉ số thông minh bắt kịp bước chân thời đại. Trước khi ra ngoài, bà xem qua lịch sử trình duyệt hôm qua của Na Na, tìm được tin tức Lý Hi Hạnh hôm nay sẽ đến cắt băng khánh thành tại trung tâm thương mại, vì thế liền vẫy xe chạy đến!

Hai người chân trước chân sau chạy đến hoạt động, chỉ thấy một đám người đứng ngoài xem náo nhiệt, trong đó còn có phòng viên ôm máy ảnh chụp ảnh. Nhóm người ở giữa, có vài người đàn ông mặc tây trang giày da, cùng nghệ sĩ được mời đến như Lý Hi Hạnh. Mọi người đứng thành một hàng, mỗi người cầm một cái kéo, trước mặt có một dải lụa đỏ rất dài, chỉ chờ tuyên bố, liền bắt đầu cắt băng.

Trong đám người đứng xem, có một cô bé mặc áo đỏ đội mũ đỏ. Cô bé nhìn vào đám người hét rất to, như đang giải tỏa cảm xúc: "Lý Hi Hạnh, em yêu chị!"

Nơi này không có fan, người vây xem đều là người qua đường. Thế nên ngoại trừ người cắt băng khánh thành, cô bé này hấp dẫn ánh mắt không ít người qua đường, họ chỉ chỉ chỏ chỏ cô, cô lại hồn nhiên không để ý ánh mắt người khác.

Quách Tố Lôi nhìn qua liền nhận ra Du Tiểu Na đang đứng đối diện Lý Hi Hạnh hô to. Bà nhanh chóng đi đến, nắm bả vai Du Tiểu Na, kéo người cô bé lại.

Du Tiểu Na không ngờ mẹ mình có thể tìm tới, vô cùng kinh ngạc đón nhận ánh mắt giận dữ của mẹ.

Quách Tố Lôi nâng lòng bàn tay lên, một cái tát đã sẵn sàng hạ xuống ---

Nhưng tay bà còn chưa hạ xuống, đã bị người phía sau nắm chặt lấy!

Chu Tiêu Đồng bị dọa đến toát mồ hôi.

Cô đoán được phần nào mối quan hệ giữa Quách Tố Lôi và Na Na, cũng đoán được sáng nay đã xảy ra chuyện gì. May mắn cô đến đúng lúc, nếu không Na Na đã bị ăn tát trước mặt mọi người. Cô bé đang trong thời kì phản nghịch bị tát giữa đám đông, hậu quả quả thực không tưởng tượng được!

Hơn nữa mấy phóng viên còn đang quay phim ở đây! Doanh nghiệp nào đó cắt băng khánh thành cũng không có gì hay ho để viết bài, những phóng viên này chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà tới, trở về viết bản thảo xong cũng không được đăng bài. Nhưng hai mẹ con này nếu làm loạn ở đây, chính là cung cấp cho phóng viên tư liệu sống vô cùng tốt đó!

Bên kia đã có phóng viên nhạy cảm phát hiện ra, hướng màn ảnh tới, chỉ chờ chọn một góc máy đẹp chụp một vài tấm ảnh.

Nếu mẹ con Na Na bị chụp đưa lên tin tức, họ sẽ bị cư dân mạng đối xử thế nào? Mâu thuẫn sao có thể được giải quyết? Còn Lý Hi Hạnh? Lý Hi Hạnh có thể bị phóng viên viết linh tinh bậy bạ không? Dù thế nào, tuyệt không được để họ làm náo loạn chỗ này!

Du Tiểu Na thấy mẹ giơ tay lên đã bị dọa sợ, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Quách Tố Lôi bị người khác ngăn cản, lửa giận trong đầu cũng hạ xuống một chút.

Chu Tiêu Đồng vội vàng chen vào giữa, ngăn cách hai mẹ con, nhẹ nhàng nói: "Dì ơi, chúng ta sang quán cà phê kia ngồi, cháu mời dì uống một cốc cà phê nhé. Cháu muốn tâm sự với dì một chút".

Nhấn Mở Bình Luận