Chu Tiêu Đồng gửi xong mấy tin, thấy Nữu Gia vẫn không hé răng, mới thở phào nhẹ nhõm!
--- Xem ra Nữu Gia thấy tin nhắn cô gửi, đang chờ cô nói.
Vì thế Chu Tiêu Đồng tiếp tục gõ bàn phím.
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tiêu Tiêu, fanclub không chỉ có mình cậu, vì sao có người không hợp ý, cậu lại muốn người ta từ chức? Như vậy có quá đáng không hả?"
Tiêu Tiêu sửng sốt! Đồng Tâm Đồng Thoại này lại dám trực tiếp nhằm vào cô ta?! Không lầm chứ?!
Chu Tiêu Đồng giả ngốc bạch ngọt trước mắt Tiêu Tiêu đủ lâu rồi, bây giờ cô đã ngồi vững vị trí quan to địa phương, mà căn cơ của Tiêu Tiêu lung lay sắp đổ, cho nên cô chẳng cần tránh mũi nhọn nữa.
Lời nói làm Tiêu Tiêu cảm thấy càng quá đáng còn ở phía sau cơ!
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tiêu Tiêu, sao tớ lại thấy cậu đang khích tướng, muốn để Nữu Gia rời đi? Cậu luôn nói Nữu Gia nhằm vào cậu, sao tớ thấy chính cậu mới đang nhằm vào Nữu Gia thế!".
Tiêu Tiêu: "!!!"
Cô ta đúng là đang khích tướng, nhưng cô ta cho rằng người khác không nhìn ra! Cô ta suy nghĩ về thế cục phức tạp của fanclub sau này, ép Nữu Gia chủ động giao ra vị trí Hội trưởng Bắc Kinh mới giúp cô ta loại bỏ được nỗi lo, đáng lẽ chỉ có cô ta mới biết, sao người khác có thể nghĩ ra chuyện này chứ! Đồng Tâm Đồng Thoại này thông minh đến quá đáng đi!
Sau khi Chu Tiêu Đồng nhắn tin, những người vẫn luôn theo dõi không dám lên tiếng trong tầng quản lý bỗng giật mình.
Dù sao cũng là tầng quản lý, tuổi tác mọi người không còn nhỏ, phần lớn đã ra trường, đi làm, trẻ nhất cũng là sinh viên. Bởi vì đã qua tuổi không phân xanh đỏ đen trắng mà xông lên, nên mọi người đều tương đối lý trí, gặp chuyện cãi nhau, không vội vã gia nhập chiến tranh, mà khuyên nhủ hai bên đừng khắc khẩu, nếu khuyên không được thì im lặng.
Hôm nay Tiêu Tiêu và Nữu Gia cãi nhau thành như vậy, có mắt đều thấy là do Tiêu Tiêu vô cớ gây sự. Nhưng chuyện Tiêu Tiêu phát giận lớn như hôm nay cũng có thể giải thích, chịu quá nhiều áp lực nên suy sụp tâm lý chẳng hạn. Người mà, sao có thể không có cảm xúc chứ?
Nhưng Đồng Tâm Đồng Thoại vừa nói ra, mọi người kéo lại lịch sử trò chuyện, cũng thấy không hợp lý. Đồng Tâm Đồng Thoại nói đúng! Nữu Gia đâu có gây sự, người gây sự là Tiêu Tiêu mà! Nữu Gia chỉ lặp lại muốn Tiêu Tiêu cho một lý do hợp lý; Tiêu Tiêu lại nói muốn làm thì làm, không làm thì biến. Hơn nữa còn dùng đủ loại cách thức cường điệu chuyện: Nhanh chóng từ chức đi!
---- Đây còn không phải là khích tướng à?
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tớ không cảm thấy Nữu Gia nói gì sai, Tiêu Tiêu, cậu và Thuyền Buồm ôm chuyện vào người, nhưng lại bắt mọi người cùng chịu trách nhiệm, quá không hợp lý! Nữu Gia chỉ muốn một câu trả lời, Quả Hạnh của fanclub Bắc Kinh cũng muốn một câu trả lời, câu trả lời này ngoài cậu ra còn ai có thể trả lời thay đây!"
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "@ Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia, cậu không được từ chức. Cậu từ chức cũng là làm được việc gì. Giờ cậu là Hội trưởng Bắc Kinh, cậu có thể vì Bắc Kinh mà lên tiếng, nếu cậu đi rồi, đổi người khác lên, người đó là ai cậu biết không? Có thể phụ trách thay cậu không? Chuyện hiện tại giải quyết được không? Cho nên cậu không được từ chức!"
Chu Tiêu Đồng là tiểu thuyết gia, tốc độ tay luyện nhiều năm nhanh hơn bình thường rất nhiều, cô gửi một đống tin nhắn vào trong nhóm, mọi người vừa xem xong một lại có thêm một, người khác không thể chen ngang.
Nữu Gia nhìn tin nhắn Chu Tiêu Đồng gửi đến, ngẩn ra trong chốc lát, đầu óc lập tức sáng suốt hơn hẳn!
Vừa rồi cô bị Tiêu Tiêu nói đến u mê. Tiêu Tiêu nói cô làm Hội trưởng Bắc Kinh thì không có tư cách nói ra nói vào. Vì thế cô liền nghĩ, cô không thèm làm Hội trưởng Bắc Kinh nữa, cô có chính kiến, cô muốn phát biếu! Nhưng nếu cô từ chức, cô còn có thể phát biểu ý kiến à? Cô càng nói càng không có lý thì có!
Hơn nữa cô đi rồi, ai sẽ là người lên thay chứ! Tiêu Tiêu khó chịu với cô như vậy vì cô không nghe lời. Nếu tìm người kế nhiệm, chắc chắc tuyển người không có chủ kiến, chỉ biết chịu trách nhiệm mà không dám nổi giận!
Cô bỏ không làm, nhất thời sảng khoái, nhưng vui vẻ thoải mái qua rồi, chuyện khó chịu liền kéo đến. Không chỉ cô khó chịu, các bạn nhỏ của fanclub Bắc Kinh cũng khó chịu, chỉ có Tiêu Tiêu thoái mái thôi!
Một lát sau, Nữu Gia bình tĩnh lại nhắn tin.
Hội trưởng Bắc Kinh – Nữu Gia: "Đồng Đồng nói đúng. Tớ không từ chức. Tiêu Tiêu, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu, cậu cho tớ một thời gian cụ thể, khi nào công khai sổ sách?"
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Không từ chức là tốt rồi!!".
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nếu muốn nói đến trách nhiệm của tầng quản lý, tớ thấy chúng ta nên càng làm càng tốt, như vậy nhóm Quả Hạnh mới tin tưởng, gia nhập fanclub, đây mới là trách nhiệm của tầng quản lý. Hiện giờ có người nghi ngờ fanclub, biện pháp nói cho có lệ không phải biện pháp giải quyết, mà phải cho người ta một đáp án tin phục, đây mới là biện pháp lâu dài!".
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "..."
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Đồng Tâm, cậu đang dạy tôi làm việc thế nào ấy hả?"
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tớ cho rằng cách làm của cậu có vấn đề, cho nên đưa ra ý kiến. Cậu cảm thấy tớ nói không đúng, mọi người có thể cùng thảo luận".
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: " 'cậu đang dạy tôi làm việc thế nào ấy hả?' Cậu nói như vậy không khác gì dùng mắt nhìn từ trên xuống, ngầm nói với tớ là 'Cô có tư cách dạy tôi sao?'. Chẳng lẽ cậu là hội trưởng toàn quốc, chúng tớ không thể có ý kiến à? Có lý thì nói rõ, có chuyện thì thảo luận, áp đặt thế không gọi là thảo luận!"
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "........."
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Cho nên cậu không chỉ dạy tôi phải làm thế nào, tôi nói thế nào cậu cũng quản hả?"
Mọi người đang nhìn trộm chuyện trong nhóm sốt ruột tim đều tọt lên cổ họng rồi!
Mọi người chưa từng gặp chuyện lớn như vậy trong nhóm quản lý, nếu là mặt đối mặt, chắc giây tiếp theo sẽ cầm gạch lao vào đập nhau quá!
Nữu Gia với Tiêu Tiêu lúc này có cãi nhau, nhưng Nữu Gia nói chuyên, Tiêu Tiêu vô cớ gây sự "Từ chức thì từ chức đi, không từ chức thì im lặng", không đến mức công kích nhau. Nhưng Đồng Tâm Đồng Thoại vừa đứng ra, câu nào cũng nhằm vào Tiêu Tiêu, không uyển chuyển tránh đi, mà chính diện đâm tới đó!
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ!!
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Tớ nói câu nào không đúng, mong cậu chỉ ra!"
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Nếu cậu không chỉ được tớ nói sai ở đâu, vậy đừng lảng tránh đề tài "trách nhiệm" này. Tớ tin rằng mọi người đều đồng ý chia sẻ trách nhiệm, hy vọng mình có thể làm gì đó cho fanclub. Như vậy cũng mong Hội trưởng đại nhân đừng đem nồi không minh bạch ném lên đầu mọi người, có việc tất cả mọi người cùng xử lý!"
Tiêu Tiêu mang theo ý đồ kéo Chu Tiêu Đồng ra khỏi chuyện này. Nếu Chu Tiêu Đồng trả lời: "Đúng, tôi muốn dạy cậu làm thế nào đấy" hoặc là "Tôi không dám dạy cậu" thì đề tài đã bị kéo sang chuyện khác. Tiêu Tiêu mang theo đề tài mới, tranh chấp giữa hai người đã thành vấn đề khác, ai cũng không có lý.
Nhưng Chu Tiêu Đồng tử thủ trận địa, kiên quyết không đổi hướng. Quay một vòng, chọc thủng bẫy của Tiêu Tiêu, lập tức quay lại chủ đề ban đầu.
Tiêu Tiêu tức đến mức muốn đập di động!
Cô ta phát hiện ra, cô ta đã nhìn lầm Đồng Tâm Đồng Thoại! Ngốc bạch ngọt gì chứ? Ngốc cái rắm! Bạch cái rắm! Ngọt cái cmn! Đây chính là một kẻ xấu bụng! Kẻ này giả thành một người ngọt ngào dễ thương, cuối cùng thì sao? Há miệng ra là ăn thịt người, mỗi câu đều đẩy cô ta đến vực sâu, muốn chỉnh cô ta đến chết!
Tiêu Tiêu run run gõ chữ, vì giận mà tay phát run, đánh sai vài lần, một câu nửa ngày mới gõ xong.
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Tốt, cậu lợi hại! Lời của cậu đều là lời hay!".
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Tôi ném nồi lên đầu các cậu bao giờ? Tôi đã đồng ý công khai sổ sách thì sẽ công khai! Có phải tôi không được có thời gian ăn ngủ nữa không? Phải làm việc không ngừng nhỉ?"
Vòng một vòng lớn, lại trở lại chuyện ban đầu, Tiêu Tiêu không còn bài để đánh, chỉ có thể tiếp tục dùng chiêu kể khổ, để mọi người thông cảm.
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Sao phải mệt vậy? Tớ ở Thượng Hải cách cậu không xa. Gần đây cũng không có việc gì làm, nếu không thể hỗ trợ qua internet thì tớ sẽ tới tận nơi giúp. Giúp sửa hóa đơn, đối chiếu chi tiêu, hỗ trợ giao hàng, tớ đều có thể làm!"
Tiêu Tiêu: "..."
Đường lui kể khổ cuối cùng cũng bị người ta chặn mất!
Hội trưởng Thượng Hải – Đồng Tâm Đồng Thoại: "Lúc trước, tớ có hỏi qua nhà xưởng nào may đồ, cậu không nói. Sau đó khi nào có vấn đề, cậu lại kêu khổ, kêu mệt, chính cậu không chịu phân công công việc, vì sao thế? Là do cậu không muốn phân công, hay không dám giao cho người khác làm?"
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Tôi không phải không phân công công việc! Lúc trước không đủ người, chuyện gì tôi cũng phải làm. Việc thì tôi và Thuyền Buồm đã làm một nửa, nếu tìm người khác đến, vấn đề lại nhiều thêm ra! Tôi nói lại lần nữa, người không làm thì không biết có bao nhiêu rắc rối, đừng đứng bên cạnh khoa chân múa tay nữa!"
Hội trưởng toàn quốc – Tiêu Tiêu: "Đủ rồi! Ra tiền, bỏ sức đều là tôi, lời khen chả thấy đâu, còn bị nghi ngờ, chịu đủ rồi!".