Sau khi Lý Hi Hạnh vào nhà, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương không nói đến chuyện của Liễu Dương nữa.
"Đói chưa?" Tả Thiên Dương nhìn đồng hồ treo tường thấy đã 7 giờ 30, liền hỏi, "Ăn cơm nhé?"
"Anh nấu đồ ăn rồi á?" Chu Tiêu Đồng kinh ngạc. Cô định tới giúp đỡ, mà đừng nói giúp đỡ, người tự xưng là muốn cho các cô nếm thử tay nghề Tả Thiên Dương này còn chưa bao giờ xuống bếp đâu!
Chu Tiêu Đồng và Lý Hi Hạnh ôm một bụng nghi ngờ ngồi xuống bàn ăn, nghĩ rằng Tả Thiên Dương chắc đã mời cô giúp việc chuẩn bị sẵn đồ ăn, hoặc gọi cơm hộp. Một lát sau, Tả Thiên Dương đem đồ ăn tới.
—— rất nhiều đồ ăn, còn sống.
—— anh ấy mời các cô ăn, một bữa lẩu.
Chu Tiêu Đồng và Lý Hi Hạnh nhìn Tả Thiên Dương mang tới một cái bếp điện, im lặng không biết nói gì hơn.
"Cho nên bắt chúng em đợi nửa ngày xong lại mời chúng em ăn lẩu?!" Chu Tiêu Đồng nhìn trời, "Vậy anh mời chúng em đến nhà làm gì?"
Tả Thiên Dương liếc mắt xem thường cô: "Ông đây chỉ biết làm lẩu. Thích ăn thì ăn, không ăn thì nhịn!"
Chu Tiêu Đồng: "......"
Lý Hi Hạnh phụt cười.
Không có gì để chọn, vậy chỉ có thể có gì ăn nấy.
"Em đã bàn bạc qua với hai công ty kia chưa?" Tả Thiên Dương hỏi. Ý của anh chính là hai công ty đã từng liên hệ với Lý Hi Hạnh – Mạnh Nhất và Happy Music.
Lý Hi Hạnh gật đầu, xong lại lắc đầu.
"Không phù hợp."
Cô cùng Vương Ung Ung của Người Bảo Hộ Âm Nhạc ít nhất còn gặp mặt nói chuyện, hai công ty kia còn chưa gặp mặt, mới cùng nói chuyện vài câu trên WeChat, cô đã cảm thấy không đáng tin.
Tả Thiên Dương thở dài.
"Album của cô chuẩn bị thế nào rồi?" Chu Tiêu Đồng đổi đề tài.
"Còn một bài hát nữa là xong." Lý Hi Hạnh nói, "Gần đây thầy đến Bắc Kinh, một khoảng thời gian nữa mới về, nên gần đây tôi không đến phòng thu âm."
"Em nói chuyện hủy hợp đồng với Tạ Mặc Đông chưa?" Tả Thiên Dương lại kéo đề tài trở lại, "Quan hệ trong giới của anh ta không tồi, em nhờ anh ta nghĩ cách xem sao, có thể anh ta còn giới thiệu cho em công ty tốt hơn cả Người Bảo Hộ đó!"
Lý Hi Hạnh im lặng.
Mấy giây sau.
"Trời ơi!" Tả Thiên Dương không thể tưởng tượng hỏi, "Chẳng lẽ em chưa từng nói với anh ta chuyện này à?"
Lý Hi Hạnh cười cười, tiếp tục im lặng.
Tả Thiên Dương: "......"
Chu Tiêu Đồng nhìn Lý Hi Hạnh, lại nhìn Tả Thiên Dương.
"Gần đây thầy Tạ Mặc Đông ở Bắc Kinh, chắc bận lắm nhỉ?" Cô gắp cho Tả Thiên Dương miếng thịt bò vừa chín tới, "Chờ anh ấy trở về rồi nói! Gấp gì chứ!"
Tả Thiên Dương định nói gì đó, mở miệng, lại nuốt xuống, cuối cùng lắc đầu, cúi đầu ăn thịt bò.
Một lát sau, anh thở dài: "Anh không hiểu được mấy kẻ có tài hoa các em. Nếu là anh, anh đã quỳ trên mặt đất dập đầu kêu bố ơi rồi. Thanh cao thì được mấy đồng chứ?"
"Đừng phét nữa!" Không đợi Lý Hi Hạnh nói gì, Chu Tiêu Đồng đã mở miệng cãi lại trước, "Lúc trước công ty muốn anh đi đóng phim, ai đã vỗ bàn nói với người đại diện có rời khỏi giới giải trí cũng không đóng bộ phim đó hả? Anh quỳ xuống gọi ai là bố chứ, người ta quỳ xuống anh còn không thèm đi! Đừng nói như anh là anh hùng thế chứ!"
"......"
"Lúc đó anh mới là một thiếu niên không hiểu chuyện có được không hả?" Tả Thiên Dương trợn trắng mắt, "...... Mà tình huống đâu có giống nhau, bộ phim đó xúc phạm đến trình độ và nhân cách của diễn viên ghê gớm. Cảnh đầu tiên đã là anh nhìn gương và nói: "Trên thế giới này làm gì có ai hoàn hảo như Hoàng Phủ Phượng Hiên ta đây".... Dở hơi à!"
"Dù sao anh cũng đừng đứng nói chuyện không đau eo." Chu Tiêu Đồng tiếp tục cãi lại.
"......"
Tả Thiên Dương bị cô làm tức giận, cong ngón tay, gõ gõ lên bàn: "Này! Trước đây em còn là fan của anh, cũng chưa thấy em bảo vệ anh thế này đâu đấy!"
Chu Tiêu Đồng nhún vai, vẻ mặt thể hiện rõ "em thích thế đấy", bê một đĩa tôm thả vào nồi.
Lý Hi Hạnh nhìn họ đấu võ mồm mỉm cười, thả đũa, dựa vào lưng ghế.
"Không phải em thanh cao." Cô bình thản nhìn Tả Thiên Dương, "Nếu có người sùng bái kỹ năng diễn xuất của anh, muốn anh quay một bộ phim của cô ấy. Sau đó khi mối quan hệ công việc không tốt cô ấy lại muốn nhờ anh giúp, việc vặt vãnh cũng đem đến nhờ anh – anh có cảm thấy cô ấy được voi đòi tiên không?"
Cô dừng một lát, lại nói: "Em không muốn hợp tác xong album này, đã bị thầy kéo vào sổ đen."
Tả Thiên Dương sửng sốt.
Một lát sau, anh cầm lấy muôi, bắt đầu múc đồ ăn ra: "Ăn đi ăn đi, chín nhừ mất rồi!"
Ba người thay đổi đề tài, vừa ăn vừa nói chuyện. Gần ăn xong, Chu Tiêu Đồng lấy di động ra lướt mạng, phát hiện fanclub toàn quốc của Lý Hi Hạnh lại đăng một bài mới.
—— "Các bạn thấy Hạnh Hạnh để kiểu tóc nào đẹp nhất?"
Chu Tiêu Đồng tiện tay nhấn vào tài khoản fanclub, vừa thấy đã bị dọa: "Oa!"
Buổi sáng cô còn đang chửi thầm công ty keo kiệt, không bỏ tiền mua fan cho tài khoản, có 103.000 fan, so với tài khoản tác giả của cô còn ít hơn! Có thể bên đó cảm nhận được lời chửi thầm của cô, hiện tại đã biến thành 803.000 fan! Tăng sáu bảy lần một ngày lận!
"Sao thế?" Lý Hi Hạnh thò sang nhìn qua.
Chu Tiêu Đồng nắm chặt di động suy nghĩ một lát, nói: "Cô đăng một bài lên Weibo đi."
"Hả?" Lý Hi Hạnh khó hiểu nhìn cô, "Đăng gì cơ?"
Trước đây Lý Hi Hạnh định phát hành album vào tháng mười, từng chụp một tấm ảnh trong phòng thu âm, hơn nữa cũng đã đăng Weibo thông báo cho các fan. Nội dung Weibo kia là "Đang chuẩn bị album, hi vọng năm nay có thể gặp mọi người."
Mấy phút đồng hồ sau, Lý Hi Hạnh chia sẻ lại bài đăng kia.
"Nếu năm nay không thể gặp mọi người, mong mọi người chờ tôi, chúng ta năm sau gặp nhé."
Weibo của cô vừa đăng bài, nháy mắt có rất nhiều fan trả lời, hỏi lý do album bị hoãn, có phải gặp rắc rối gì không.
Cô còn đang cầm di động, tin nhắn của Tạ Mặc Đông đã tới.
"Mai tôi về Thượng Hải. Chiều ngày kia hai giờ đến phòng thu âm, chúng ta thu nốt bài hát cuối cùng."
Lý Hi Hạnh nhanh chóng trả lời Tạ Mặc Đông.
"Vâng."
=====
Buổi chiều hai ngày sau, Lý Hi Hạnh đi vào phòng thu âm, vừa vào cửa thấy người ngồi trong phòng, cô đã vô cùng ngạc nhiên.
Người đại diện của cô - Tôn Minh Nguyệt đang cùng Tạ Mặc Đông ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
Tôn Minh Nguyệt tươi cười đầy mặt, Tạ Mặc Đông khuôn mặt lạnh như đá.
"A, Hi Hạnh tới rồi!" Tôn Minh Nguyệt đứng lên, "Hôm nay là ngày ghi âm cuối cùng của em nên chị đến xem. Album này của em đã được thầy Tạ giúp đỡ rất nhiều, chị còn chưa có cơ hội cảm ơn thầy. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé —— Chị mời!"
Mục đích của Tôn Minh Nguyệt hôm nay không thật sự chỉ tới xem Lý Hi Hạnh ghi âm thế nào. Cô ấy muốn đến xem ý tứ của Tạ Mặc Đông, nhắc nhở Lý Hi Hạnh một chút.
Người đại diện là một nghề nghiệp đặc biệt. Người đại diện tuy ký với công ty, nhưng thu nhập chủ yếu của họ là từ nghệ sĩ dưới tay mình. Vì thế người đại diện gắn bó với công ty hay là vinh nhục cùng tiến với nghệ sĩ của mình cũng là một vấn đề khó nói.
Đối với Tôn Minh Nguyệt, một bên là công ty, một bên là là mười hai nghệ sĩ – tuy đều là mười hai nghệ sĩ xuất sắc đi nữa, cô ấy cũng không quá khó lựa chọn.
Cô đến khá sớm, muốn làm quen với Tạ Mặc Đông. Trước đó không lâu cô còn nói với Lý Hi Hạnh, nên ôm đùi thì phải ôm chặt, tranh thủ đào tài nguyên từ Tạ Mặc Đông. Nhưng giờ cô lại sợ Lý Hi Hạnh thật sự ôm đùi này trốn mất. Nên cô vội tự mình tới dò hỏi.
Trước khi Lý Hi Hạnh đến vài phút.
"Thầy Tạ, Hi Hạnh chắc đã kể với thầy, chuyện ngày phát hành album bị hoãn......" Tôn Minh Nguyệt nói một nửa thì dừng lại, bởi vì cô thấy Tạ Mặc Đông nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
"Cô ấy chưa nói với tôi." Tạ Mặc Đông nghiêm túc hỏi, "Hoãn lại? Vì sao?"
Tôn Minh Nguyệt giật mình. Cô cho rằng Lý Hi Hạnh đầu tiên sẽ tìm Tạ Mặc Đông nhờ giúp đỡ, không nói chuyện khác, ít nhất là nhờ Tạ Mặc Đông dùng mối quan hệ của mình nói chuyện với công ty, hoặc gây áp lực lên cấp cao của công ty chẳng hạn. Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tạ Mặc Đông đã rõ, cô không nhịn được mà yên lặng chửi trong lòng, Lý Hi Hạnh đúng là một đứa ngốc.
Cô không thể nói rõ chuyện của cấp cao trong công ty, chỉ có thể ẩn ý nói: "Do bên trên sắp xếp. Cuối năm có nhiều nghệ sĩ cần phát triền, nên muốn phân phối tài nguyên tốt hơn......"
Cho dù lời cô nói ra rất khéo léo, nhưng Tạ Mặc Đông lăn lộn nhiều năm trong giới như vậy, ném cục đá vào nước là có thể biết nước sông sâu bao nhiêu.
Thấy sắc mặt Tạ Mặc Đông ngày càng khó coi, Tôn Minh Nguyệt vội vàng bổ sung: "Thầy Tạ đừng hiểu lầm, công ty chúng tôi rất coi trọng Lý Hi Hạnh, cô ấy chính là kế hoạch trọng điểm sang năm của công ty chúng tôi! Công ty chúng tôi......"
"Được rồi!" Không chờ cô nói xong, Tạ Mặc Đông liền cắt ngang, "Album bị hoãn lại, cô đã làm được gì chưa?"
"Dạ?" Tôn Minh Nguyệt ngạc nhiên. Cô không hiểu ý của Tạ Mặc Đông, còn tưởng rằng Tạ Mặc Đông muốn đem trách nhiệm chuyện này đẩy cho cô, vội giải thích nói, "Tôi chỉ là một người đại diện, đây là quyết định của cấp trên......"
"Cô chính là người đại diện?" Tạ Mặc Đông lặp lại một lần lời nói của cô, "Đã lật cái bàn cần lật? Đã mắng người nên mắng? Đã cầu người nên cầu chưa?"
Tạ Mặc Đông liên tiếp đặt câu hỏi, khiến Tôn Minh Nguyệt sững sờ.
"Cô là người đại diện của nghệ sĩ, hay chỉ là người phát ngôn hộ hả?!" Tạ Mặc Đông lạnh lùng nhìn Tôn Minh Nguyệt, cười chế giễu: "Hôm nay cô tới tìm tôi, không phải mở miệng nhờ tôi giúp đỡ, mà là chạy tới nói với tôi, công ty các cô rất coi trọng Lý Hi Hạnh ấy hả?!"
Tôn Minh Nguyệt: "......"
"Nực cười." Tạ Mặc Đông cười lạnh, "Cô đúng là một người đại diện tốt!"
Tôn Minh Nguyệt: "......"
Cô cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Thầy Tạ, nếu thầy đồng ý giúp một tay thì không thể tốt hơn......"
Tạ Mặc Đông ôm ngực dựa vào sô pha, lạnh nhạt nhìn, không nói một lời.
Lúc này, Lý Hi Hạnh cuối cùng cũng tới.
Lý Hi Hạnh nhìn Tạ Mặc Đông, lại nhìn Tôn Minh Nguyệt, nhíu mày.
"Ra ngoài!" Tạ Mặc Đông đột nhiên mở miệng.
Lý Hi Hạnh sửng sốt, Tôn Minh Nguyệt cũng sửng sốt. Hai người đều đứng yên không nhúc nhích.
"Tôi bảo cô đi ra ngoài!" Tâm tình Tạ Mặc Đông rõ ràng rất kém, giọng nói trầm hơn mọi ngày một quãng tám, "Lúc tôi ghi âm không thích bị người khác quấy rầy!"
Tôn Minh Nguyệt lúc này mới hiểu ra, vô cùng xấu hổ, im lặng rời khỏi phòng thu âm.
Lý Hi Hạnh ngẩn ngơ nhìn Tạ Mặc Đông.
Tạ Mặc Đông không nhìn cô, cũng không nói gì khác, lập tức đeo tai nghe ngồi xuống.
"Chuẩn bị xong thì vào ghi âm."
Mấy phút sau, Lý Hi Hạnh đi vào phòng cách âm.
Trạng thái của Lý Hi Hạnh hôm nay không tốt. Đây là bài hát cuối cùng của album, cũng là bài hát khó nhất, nhiều chỗ cần kỹ thuật và khả năng hát nốt cao. Nhưng mà cô thử vài lần, đô cao đều không đạt được. Thử đến lần thứ tư, cũng không được. Cô đang chuẩn bị hát tiếp, liền nghe được âm thanh tức giận của Tạ Mặc Đông vang lên.
"Dừng!"
"Tôi cho em ba phút, em tự điều chỉnh trạng thái, thu lại lần nữa!"
Lý Hi Hạnh hít sâu một hơi, nhìn lời bài hát chỉnh lại trạng thái của mình.
Ba phút sau, tiếp tục ghi âm.
Lý Hi Hạnh mới vừa hát hai câu, đã bị cắt ngang lần nữa.
"Em có biết mình đang làm gì không hả?!"
Tạ Mặc Đông bình thường là một người ôn hòa, cũng không phải một người quá nghiêm khắc, nhưng khi anh ấy làm chuyện gì liên quan đến âm nhạc, sẽ trở nên rất nghiêm túc cũng rất nghiêm khắc.
Mà hôm nay, anh ấy còn nghiêm khắc hơn so với ngày thường.
"Ra đây!"
Lý Hi Hạnh từ phòng cách âm đi ra.
Tạ Mặc Đông treo tai nghe lên.
"Em biết hát không? Muốn tôi dạy em hát lại từ đầu hả?"
"Đây là năng lực của một người muốn làm ca sĩ chuyên nghiệp hả?"
"Trước đây lúc mời tôi đến giúp em làm album, em đã nói thế nào? Em hứa gì với tôi hả?"
"Giải quyết hết tâm sự rồi hẵng tiến vào phòng thu âm! Đừng lãng phí thời gian của người khác!"
"Em biết rõ, đây không phải tác phẩm của một mình em! Bao nhiêu người phải làm việc chăm chỉ vì album này em có biết không?" Tạ Mặc Đông nhấn mạnh từng chữ một, "Muốn giả vờ thì tự về nhà mà giả vờ! Tôi không muốn để người lơ đễnh làm chậm trễ công việc của tôi!"
Lý Hi Hạnh cúi đầu. Ngón tay nắm chặt bản nhạc, bản nhạc bị cô nắm chặt đến vặn vẹo.
Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, có lẽ chưa từng bị người nào trách cứ nghiêm khắc như vậy, đôi mắt cô ửng hồng.
"Thầy," cô hít sâu, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, "Em xin lỗi."
"Em nói gì?" Tạ Mặc Đông vẫn tức giận, "Lớn tiếng lên! Chưa ăn cơm hả?"
"Thầy!" Cô hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói, "Xin thầy giúp em!"
Tạ Mặc Đông hơi ngạc nhiên.
Chỉ sau vài giây, cơn giận của anh biến mất một cách thần kỳ.
"Được."
Tạ Mặc Đông giơ tay lên, có lẽ định xoa đầu Lý Hi Hạnh một cái, có lẽ định dụi mắt hộ cô, cũng có thể định nhận lấy bản nhạc trong tay cô. Nhưng cuối cùng tay anh dừng giữa không trung hai giây, rồi buông xuống.
"Tôi giúp em." Anh nói, "Tôi sẽ cho em cơ hội, nắm chắc được hay không, là do chính em."