Sau khi thành công giao ca khúc cho Văn hóa Khuynh Thành, Lý Hi Hạnh về nhà ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều ngày hôm sau mới tỉnh. Một giấc ngủ gần mười lăm tiếng đồng hồ, nhưng tỉnh dậy cô vẫn cảm thấy choáng váng mệt mỏi.
Một tháng này cô vừa nghe nhạc, vừa luyện đàn, vừa sáng tác nhạc. Lúc làm việc không hề cảm thấy mệt mỏi, tinh thần luôn phấn chấn. Nhưng bây giờ khi mọi việc đều hoàn thành, hậu quả của việc năng lượng tinh thần bị tiêu hao quá mức cuối cùng cũng bùng nổ.
Cô cố chịu đựng khó chịu trên người bò dậy, đo nhiệt độ cơ thể, 38 độ.
—— Đúng là đã ốm.
Cô vừa cầm di động lên thì thấy có bảy tám cuộc gọi nhỡ và thông báo có tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đều đến từ người đại diện Tôn Minh Nguyệt – đêm qua để ngủ ngon cô đã cố ý tắt chuông điện thoại đi.
Cô vội vàng mở tin nhắn ra xem.
Tôn Minh Nguyệt: "Bệnh tình của em thế nào rồi? Đừng quên ngày hai mươi tháng này em phải tham gia Tour diễn 99 của công ty đấy".
Tôn Minh Nguyệt: "Hoạt động khác em có thể không tham gia, nhưng Tour diễn này dù em thế nào cũng phải tham gia! Đây là chuyện đã quyết định từ mấy tháng trước, vé cũng đã bán ra rồi!"
Tôn Minh Nguyệt: "Em đang làm gì? Sao không nhận điện thoại?"
Tôn Minh Nguyệt: "Rốt cuộc em ốm thật hay chỉ giả bệnh thế? Bao nhiêu lâu nay em đều không xuất hiện, điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, em đang làm gì thế!!"
Tôn Minh Nguyệt: "Kiên nhẫn của chị có giới hạn! Chị nghe nói Người Bảo Hộ Âm Nhạc đã liên hệ với em, có phải em có ý định đi ăn máng khác không hả?? Đừng mơ tưởng nữa, em đã ký hợp đồng chín năm với công ty, tiền vi phạm hợp đồng chỉ là một vạn thì em có trả nổi không! Em nghĩ là bên Người Bảo Hộ sẽ giúp em à? Đừng ngây thơ nữa! Nếu em thông minh thì nhanh chóng đến công ty làm việc, được công ty coi trọng mới là hi vọng duy nhất của em!"
Tôn Minh Nguyệt: "Chị cảnh cáo em, nếu em không tới Tour diễn 99, em cứ chờ bị kiện đi!
Tự em xem lại hợp đồng mình đã ký xem, em muốn bồi thường 50 vạn à?!"
Lý Hi Hạnh nhíu mày.
Cô không cần xem lại hợp đồng đã ký, cũng biết chuyện tiền vi phạm hợp đồng Tôn Minh Nguyệt đang nói. Lúc mới ký hợp đồng với Dream Music, nghĩa vụ kinh tế của công ty ít đến đáng thương, nhưng nghĩa vụ của bên nghệ sĩ lại vô cùng nhiều. Trong đó có một điều khoản nghệ sĩ bắt buộc phải tham gia hai mươi buổi biểu diễn do công ty hoặc bên thứ ba do công ty ủy thác tổ chức.
Buổi biểu diễn này thường là hoạt động lưu diễn được tổ chức bởi công ty và các tập đoàn viễn thông. Hoạt động lưu diễn này được quảng cáo là 99 buổi biểu diễn đến 99 thành thị, nên gọi tắt là Tour diễn 99.
Năm nay buổi biểu diễn đầu tiên được tổ chức tại Thượng Hải, công ty đã sớm đưa ra danh sách các nghệ sĩ tham gia. Kế hoạch này không cần sự đồng ý của các nghệ sĩ, chỉ cần thông báo đến người đại diện để sắp xếp hoạt động, sau đó người đại diện sẽ trực tiếp thông báo đến nghệ sĩ. Thông báo – chứ không phải thương lượng – trên hợp đồng cũng nêu rõ, đây là trách nhiệm của nghệ sĩ, phải hợp tác không điều kiện!
Vậy còn số tiền 50 vạn là sao?
Tuy là trách nhiệm phải "hợp tác không điều kiện", nhưng nghệ sĩ vẫn nhận được thù lao – tham gia một buổi biểu diễn như vậy có thể nhận được 5.000 tệ, chưa tính thuế. Nhưng không tham gia, phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng, ít nhất là 50 vạn tệ trở lên. Tiền vi phạm hợp đồng có thể cao đến bao nhiêu? Không giới hạn! Bởi vì trên hợp đồng ghi rõ, nếu tạo thành tổn thất lớn cho công ty, thì phần tổn thất này tất cả đều do nghệ sĩ không tham gia biểu diễn gánh vác, nghệ sĩ này phải bồi thường tất cả. Nói tóm lại, nếu doanh thu đạt được khi có sự xuất hiện của vị nghệ sĩ này đã là 50 vạn, thì bồi thường 50 vạn cũng chưa đủ!
Lý Hi Hạnh cầm di động, trả lời Tôn Minh Nguyệt: "Vâng, em sẽ tham gia."
Cô còn chưa gửi tin nhắn đi, chuông cửa đã kêu vang.
Lý Hi Hạnh đi đến mở cửa, người đứng ngoài chính là Tôn Minh Nguyệt!
"Em ở nhà? Sao không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn hả? Em định làm gì?!" Tôn Minh Nguyệt tức giận đầy mặt, không thèm cởi giày đi luôn vào trong nhà: "Giả bệnh trốn trong nhà định lập kế hoạch gì đây hả?"
Lý Hi Hạnh xin nghỉ ốm một tháng. Tôn Minh Nguyệt phải quản lý nhiều nghệ sĩ, nhiều chuyện cần xử lý, cho nên không rảnh tới kiểm tra Lý Hi Hạnh bệnh thật hay giả. Nhưng hôm nay cô tìm Lý Hi Hạnh thông báo về Tour diễn 99, chiến đấu với cái điện thoại hơn nửa ngày, nhắn tin cũng không nhận được trả lời, tức giận đầy đầu, cuối cùng không nhịn được mà chạy tới cửa.
"Chị là người đại diện của em, vinh nhục cả hai cùng gánh!" Tôn Minh Nguyệt tự tiện đi thẳng tới phòng Lý Hi Hạnh, "Có chuyện gì em cũng phải thương lượng với chị, chị khuyên em không nên giấu chị chuyện gì!"
Câu oán giận đầy bụng còn chưa xả hết, Tôn Minh Nguyệt vừa vào phòng, nhìn thấy hộp thuốc Lý Hi Hạnh uống còn chưa kịp cất đi, sửng sốt.
"Chị Nguyệt." Lý Hi Hạnh mở miệng. Giọng nói cô khàn khàn, mang theo âm mũi, vừa nghe đã biết, thật sự là bị ốm.
Tôn Minh Nguyệt: "......"
Tôn Minh Nguyệt duỗi tay sờ sờ trán Lý Hi Hạnh, có chút nóng.
"Em thật sự bị bệnh à......" Trong nháy mắt Tôn Minh Nguyệt đã bình tĩnh lại, "Sao lâu thế còn chưa khỏi? Em rốt cuộc là bị bệnh gì hả? Sẽ không có vấn đề lớn gì chứ?"
Trong đầu cô ta nhanh chóng lướt qua mấy loại bệnh nặng, sợ đến mức nhanh như điện giật vội vàng thu bàn tay đang để trên trán Lý Hi Hạnh xuống, cảnh giác lùi một bước.
Bệnh của Lý Hi Hạnh sẽ không phải bệnh truyền nhiễm chứ? Trời ơi, hôm nay sao cô ta lại muốn đích thân đến nhà xác nhận làm gì chứ!
Lý Hi Hạnh cũng không chú ý động tác của Tôn Minh Nguyệt. Cô cúi đầu. Vì bị sốt nên mặt cô hơi hồng, một phần giúp cô che giấu được chột dạ trong lòng.
"Bị sốt lại ạ". Cô khàn khàn nói: "Hôm trước đã khỏi rồi, hôm nay lại sốt. Sáng nay em ngủ, di động cũng tắt âm, không nghe thấy chuông điện thoại. Xin lỗi chị".
Tôn Minh Nguyệt vẫn duy trì khoảng cách, nhìn từ đầu đến chân Lý Hi Hạnh, thấy ngoại trừ gương mặt hơi đỏ thì đúng là nhìn không giống bị bệnh nặng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
"Còn Tour diễn 99 thì sao giờ?" Cô ta vội la lên, "Quảng cáo cũng đã quảng cáo, vé cũng bán rồi, em không thể không đi được!"
"Em đi." Lý Hi Hạnh giơ di động lên, cho Tôn Minh Nguyệt xem tin nhắn vừa rồi cô chưa kịp gửi, "Em nhất định sẽ đi."
Lúc này Tôn Minh Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra: "Bệnh của em có khỏi được không? Hôm trước đến bệnh viện kiểm tra thế nào, đưa bệnh án chị xem nào!"
"Có thể. Em sẽ cố gắng tĩnh dưỡng".
Lý Hi Hạnh hiểu rất rõ thân thể của mình, từ giờ đến hai mươi còn vài ngày nữa. Mấy ngày nay cô đến bệnh viện truyền nước, cố gắng tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ khỏi bệnh. Mà cho dù không khỏe, là một nghệ sĩ, bị bệnh vẫn phải biểu diễn là chuyện bình thường.
Tuy hôm đó cô chỉ hát hai bài, hoạt động này cũng không phải hoạt động cô tự nguyện tham gia, thù lao cũng chẳng là bao. Nhưng đã bán vé thì sẽ có fan của cô đến, vậy thì chắc chắn cô phải tới tham dự.
Hơn nữa, có lẽ đây chính là cống hiến cuối cùng của cô cho vị chủ cũ Dream Music này.
"Chỉ cần có người muốn nghe," Cô dùng âm thanh khàn khàn nghiêm túc nói, "Em sẽ hát cho họ nghe!"