Diễn tập đến mười giờ tối thì kết thúc, sau khi kết thúc ai cũng mệt mỏi. Người đại diện và trợ lý đưa các nghệ sĩ xuống sân khấu, gọi xe đưa từng người trở về.
"Về nhà sớm một chút, khuya rồi cũng đừng ra ngoài nữa. Về nhà cẩn thận nghỉ ngơi, đừng để ảnh hưởng đến hoạt động ngày mai!".
Nghệ sĩ tham gia Tour diễn phần lớn là tuyển thủ Super Voice mùa này, đều là người mới, vì thế những người đại diện không yên tâm, phải cẩn thận dặn dò từng người một.
Có vài anh chàng trẻ tuổi năng lượng tràn đầy thấy mọi người ít khi tụ tập được đông đủ như thế này, còn đang mong chờ buổi tối có thể cùng nhau ra ngoài chơi một lúc, cuối cùng đều bị người đại diện nhắc nhở.
"Không được ra ngoài ăn khuya, không sạch sẽ! Trước khi kết thúc hoạt động ngày mai, phải chú ý ăn uống! Đói bụng thì về nhà ăn cháo với rau xanh. Không được ăn đồ linh tinh ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, nếu không ngày mai trên sân khấu bị xấu mặt chính là em đấy!"
Mấy cậu thanh niên trẻ tuổi tưởng tượng ra hình ảnh chính mình đang ở trên sân khấu vừa ca hát nhảy múa, vừa ợ hơi, vừa đánh rắm, lập tức héo rũ đi. Thôi, vẫn nên thành thật về nhà gặm mấy cái lá cải thì hơn!
Nghề nghiệp nghệ sĩ này, nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ biết bao, nhưng bên trong cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu chính bạn không có sự kiên nhẫn chắc chắn không thể làm tốt công việc này.
Lý Hi Hạnh không cần người khác gọi xe đưa cô về nhà ---- tối nay có người đến đón cô. Vì thế sau khi diễn tập kết thúc, cô liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Khi cô vội vã đi đến lối ra của sân vận động, mới phát hiện Tôn Minh Nguyệt đang đứng ở cửa.
Tôn Minh Nguyệt không cố ý đợi Lý Hi Hạnh, cô ấy chỉ đứng ở đây chờ nhóm nghệ sĩ đi ra dặn dò vài câu cho hoạt động ngày mai. Nhìn thấy Lý Hi Hạnh từ xa tiến tới, sắc mặt cô ấy liền tối đi.
Nhưng tầm mắt của Lý Hi Hạnh không dừng lại trên người Tôn Minh Nguyệt, ánh mắt cô lướt qua người Tôn Minh Nguyệt, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía sau cửa ra.
Tôn Minh Nguyệt cười lạnh. A, chột dạ hả! Nhìn cũng không dám nhìn hả!
Khi Lý Hi Hạnh sắp đi ngang qua người Tôn Minh Nguyệt, Tôn Minh Nguyệt cuối cùng cũng mở miệng.
"Giỏi đấy." Tôn Minh Nguyệt nói.
Lý Hi Hạnh dừng chân.
"Cô giỏi đấy. Chúc mừng nhé, hóa ra thực sự đã tìm được ông chủ mới rồi. Cho nên – cô đối xử với tôi như thế này đấy hả?"
Lý Hi Hạnh hơi cau mày.
"Tôi cũng không biết mình có lỗi gì với cô đấy? Tôi thật muốn nghe xem sao. Tôi luôn nhiệt tình với cô, có thể giúp gì cho cô tôi cũng cố gắng hết sức mình, đương nhiên lời nói đôi khi hơi khó nghe, nhưng đều vì tốt cho cô. Tôi chỉ cho rằng EQ của cô thấp, nhưng không phải người xấu. Cuối cùng thì sao? Cô đối xử với tôi như thế đấy à!"
Vẻ mặt Lý Hi Hạnh đầy bất lực. Cô không giỏi xử lý những tình huống như thế này.
Tôn Minh Nguyệt còn đang muốn tiếp tục công khai lên án Lý Hi Hạnh, thì bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp cắt ngang lời.
"Lý Hi Hạnh là bạn của cô à?"
Tôn Minh Nguyệt giật mình, quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Mặc Đông đã xuất hiện từ bao giờ, đứng ngay đằng sau lưng cô ấy! Hóa ra Lý Hi Hạnh không phải đang nhìn chằm chằm vào cổng ra, người ta là đang tìm Tạ Mặc Đông thì có!
Tạ Mặc Đông xuất hiện khiến Tôn Minh Nguyệt giật mình thế nên cô ấy quên cả việc phải trả lời câu hỏi của Tạ Mặc Đông.
"Ít nhất theo như tôi thấy thì không phải. Hai người chỉ có mối quan hệ trên công việc thôi". Tạ Mặc Đông tự mình đưa ra câu trả lời.
Tôn Minh Nguyệt: "......"
Tôn Minh Nguyệt nhất thời không thể phủ nhận, Lý Hi Hạnh còn đang đứng đây, mối quan hệ cá nhân của hai người cũng chẳng sâu sắc gì, nếu cô ấy dám nói cô ấy đào tim móc phổi, là bạn thân của Lý Hi Hạnh thì chẳng ra làm sao.
"Cho nên giữa hai người cũng không có tình cảm gì đáng nói," Tạ Mặc Đông lạnh lùng hỏi, "Thế nên cô nói chuyện tình cảm với cô ấy làm gì?"
Tôn Minh Nguyệt: "......"
"Thầy Tạ, thầy là tiền bối tôi vô cùng kính trọng trong giới giải trí." Tôn Minh Nguyệt quay sang nhìn Tạ Mặc Đông, "Nhưng chuyện này ngài không thể nhúng tay vào. Đây là chuyện riêng của tôi với Lý Hi Hạnh".
"Chuyện riêng?" Lý Hi Hạnh vẫn luôn im lặng mở miệng, ngạc nhiên: "Đây không phải là chuyện công sao?"
Tôn Minh Nguyệt: "......"
Đúng thế, chuyện hủy hợp đồng là chuyện công việc, ngoài chuyện công việc ra còn chuyện gì khác sao?
Tôn Minh Nguyệt cảm thấy đầu to ra. Lý Hi Hạnh ăn nói vụng về thì thôi đi, còn cố ý tìm người đến làm chỗ dựa, lại còn là một chỗ dựa lớn khiến người khác không dám làm phiền. Đã vậy, lại còn không thành thật im lặng đứng một bên mà nghe, lúc quan trọng còn nhảy vào cãi một câu. Phải biết là Lý Hi Hạnh diễn tập mấy tiếng đồng hồ, Tôn Minh Nguyệt đứng bên dưới sân khấu càng nghĩ càng tức, đầy một bụng oán hận muốn tìm chỗ xả, cuối cùng bị hai thầy trò này kẻ xướng người họa phối hợp hoàn hảo, một câu "đừng nói chuyện tình cảm" và "đây là việc công" đã đem toàn bộ oán hận Tôn Minh Nguyệt muốn xả ra đập trả lại!
"Được rồi, coi như đây không phải chuyện riêng, tôi cũng không nói chuyện tình cảm, đây là chuyện công việc, vậy tôi nói chuyện công việc". Tôn Minh Nguyệt cắn răng nói, "Từ khi ký hợp đồng đến bây giờ, cô thấy cô làm tốt công việc của mình chưa? Cô đã làm gì cho công ty hả? Những điều khoản trong hợp đồng cô đã thực hiện được bao nhiêu? Không! Cô giả bệnh ở nhà một tháng, xong quay về thất tín bội nghĩa hủy hợp đồng với công ty!"
"Cô ấy không làm gì cho công ty mấy người". Tạ Mặc Đông nói, "Vậy công ty mấy người đã làm được gì cho cô ấy?"
Tôn Minh Nguyệt ngạc nhiên. Công ty họ... cung cấp nền tảng Super Voice để Lý Hi Hạnh có thể bước chân vào giới giải trí. Sau đó? Không có sau đó. Album này của Lý Hi Hạnh, người chế tác cũng là cô ấy tự mình tìm.
"Nếu công ty của cô đối xử với cô như thế, cô cũng sẽ bỏ đi thôi". Tạ Mặc Đông nói.
Tôn Minh Nguyệt: "......"
"Còn nữa". Vẻ mặt của Tạ Mặc Đông rất thoải mái, anh nhướng mày, có cảm giác không giận nhưng nghiêm khắc: "Nếu như nói Lý Hi Hạnh không chuyên nghiệp trong công việc, vậy xin hỏi từ phó tổng đến người đại diện của quý công ty, có người nào yêu nghề kính nghiệp không?"
Tôn Minh Nguyệt: "......"
"Nhưng hiện giờ người hủy hợp đồng là cô ta!" Tôn Minh Nguyệt buồn bực nói: "Tôi không phải luật sư tôi không thể nói rõ ràng...."
"Vậy thì cô còn nói làm gì?" Không chờ Tôn Minh Nguyệt nói xong, Tạ Mặc Đông đã không khách khí chặn lại.
Anh vẫy vẫy tay, ý bảo Lý Hi Hạnh đến đây, không cần ở lại chỗ này nữa.
"Chuyện đã đi đến bước này rồi, nói gì cũng không ý nghĩa nữa". Tạ Mặc Đông nhàn nhạt nói, "Cô đứng đây chỉ trích Lý Hi Hạnh, cũng chỉ muốn giải tỏa cảm xúc của chính mình thôi, không thay đổi được chuyện gì. Thôi thì chia tay vui vẻ, đem tâm tư trong lòng chú ý vào công việc của mình. Thế giới này là thế đấy".
Tôn Minh Nguyệt: ".................."
Cô ấy vẫn luôn dùng hết sức mình muốn dạy cho Lý Hi Hạnh một lớp giáo dục tư tưởng, giờ khắc này bị người trong nghề dạy lại cho một lớp giáo dục tư tưởng khác! Thế giới này... chính là thế đấy!
Sau khi Tạ Mặc Đông nói xong, cũng không tiếp tục dây dưa cùng Tôn Minh Nguyệt, quay người đi đến bãi đỗ xe. Lý Hi Hạnh vôi vàng chạy theo. Khi đi ngang qua Tôn Minh Nguyệt, cô nhẹ giọng nói: "Cám ơn chị đã chăm sóc. Hẹn gặp lại".
Tôn Minh Nguyệt choáng váng. Cô ấy mịt mờ nhìn theo bóng dáng Tạ Mặc Đông và Lý Hi Hạnh rời đi, một lát sau, cô ấy thở dài, cười lắc đầu, tìm nghệ sĩ của mình tiếp tục căn dặn chuyện hoạt động ngày mai.
Sau khi lên xe, tâm trạng Lý Hi Hạnh rất thoải mái, cô cột chặt đai an toàn.
"Cám ơn thầy".
Hôm nay Tạ Mặc Đông nghe nói cô sẽ đến tham gia diễn tập cho hoạt động, chủ động nhắn tin cho cô "Buổi tối tôi đón em". Tuy anh không nói rõ nguyên nhân, nhưng Lý Hi Hạnh biết, anh sợ Dream Music biết chuyện cô hủy hợp đồng, cố ý làm khó cô, mới đến giúp cô giải vây.
Lý Hi Hạnh đã từ chối ý tốt của Tạ Mặc Đông, vì cô ngại làm phiền anh, nhưng Tạ Mặc Đông vẫn đến.
"Thầy, thầy thật tốt quá". Lý Hi Hạnh nói, "Em không biết phải trả ơn thầy thế nào nữa".
Tạ Mặc Đông lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, quay đầu sang nhìn cô. Dường như tâm trạng của anh cũng rất tốt, ánh đèn ngoài cửa kính chiếu lên khiến ánh mắt anh trở nên rất dịu dàng.
"Không phải tôi đang giúp em". Tạ Mặc Đông nói, "Tôi không quen nhìn thấy người đại diện như vậy. Người đại diện và ca sĩ cùng vinh cùng nhục, người giống như cô ta, sẽ làm mai một tài năng của những ca sĩ có tài hoa".
Lý Hi Hạnh sờ sờ trán mình.
"Tóm lại --- em vẫn cảm ơn thầy".
Tạ Mặc Đông không nói gì thêm. Anh mở máy phát trên ô tô, chọn một bài hát, nhấn phát. Bài hát đó vẫn là bài ——《You deserve it》.
"Thầy....." Lý Hi Hạnh nghe bài hát, nhịn không được nở nụ cười, "Em đột nhiên phát hiện, hóa ra thầy rất hài hước đấy...."